Kiều Mịch Na vẫn ngơ ngác mà tò mò về danh tính của người đàn ông trước mặt..
“Anh là diêm vương à?”
“Không phải. Tôi tên Lý (Lee), là người của thời đại một ngàn năm về trước.”
Kiều Mịch Na vừa nghe giới thiệu đến một ngàn năm thì cô đã bừng tỉnh ngay..
“Một ngàn năm trước? Vậy năng lực của tôi có phải có liên quan đến anh không?”
Người đàn ông tên Lee đó chỉ nở một nụ cười mỉm bắt đầu kể lại thời đại bản thân từng sống.//
“Ở thời đại của chúng tôi đã từng có một người có năng lực giống cô, và trong lịch sử chỉ có duy nhất cô ấy là sử dụng được_Công chúa Trinity.”
“Vậy cô ấy hiện tại đang ở đâu? Anh dẫn tôi gặp cô ấy được không?”
Lee chợt im lặng một hồi mà nhớ lại hình ảnh của công chúa Trinity, người có dung mạo y hệt Kiều Mịch Na..
“Cô ấy không còn nữa, tính đến nay vừa tròn một ngàn năm..”
“Sao? Vậy không còn ai giúp tôi rồi..”
Lee nhìn Kiều Mịch Na mà cứ ngỡ đang nhìn thấy lại công chúa Trinity mà đơ người..
“Lee, anh làm sao thế?”
“Không sao. Chỉ là trông cô rất giống cô ấy nên tôi hoài niệm một chút thôi.”
Kiều Mịch Na bất ngờ vì lời đáp của Lee mà suy đoán...
“Anh không phải nghĩ rằng tôi là cô ấy đó chứ?”
Lee nhìn Kiều Mịch Na với khuôn mặt không biểu cảm như bị đoán đúng..
“Tuyệt đối không phải đâu, anh đừng suy nghĩ nữa. Tôi là Kiều Mịch Na, chỉ vậy thôi.”
Trở lại thế giới bên ngoài, thân thể của Kiều Mịch Na vẫn nằm im bất động, không hay biết việc xung quanh. Tình cờ, ba mẹ Hách đã đến thăm phòng bệnh của cô..
“Ba, mẹ. Sao hai người lại tới đây?”
“Ba con có lịch tái khám, nên sẵn tiện ba mẹ đến thăm con dâu luôn.”
Hách Dương Triết nhìn Kiều Mịch Na mà chợt thở dài nhẹ..
“Cô ấy vẫn như vậy thôi ạ..”
“Đã bốn năm trôi qua rồi mà con bé không có dấu hiệu gì, thật khiến người ngoài nhìn vào không khỏi đau lòng mà..!”
Kiều Mịch Na trong tiềm thức chỉ có thể nhìn ra thế giới bên ngoài bằng ảo ảnh tạo ra..
“Lee, anh nói có phải tôi sẽ giống công chúa Trinity không? Mãi mãi rời đi như vậy..”
“Tôi không biết.”
“Nhưng mà, tại sao anh lại xuất hiện ở không gian này được thế? Anh chẳng phải là người của một ngàn năm trước sao?”
Lee im lặng trước câu hỏi từ Kiều Mịch Na mà nhớ lại thời điểm trước khi mất, công chúa Trinity từng căn dặn..
“Lee, có một việc em muốn nhờ anh. Một ngàn năm sau, sẽ có người được chọn mang năng lực giống em nhưng mệnh cách khác nhau. Nếu được, em mong anh lúc đó hãy giúp người đấy.”
Kết thúc hồi tưởng, Lee mới điềm đạm giải đáp..
“Tôi đang đợi người có duyên theo lời dặn của công chúa, và tôi nghĩ người đó chính là cô.”
“Hả?”
Kiều Mịch Na nhất thời chưa phản ứng được trước thông tin từ Lee với khuôn mặt không thể nào ngạc nhiên hơn..
“Trước khi qua đời, cô ấy đã tiên đoán được sau một ngàn năm sẽ có người mang năng lực giống cô ấy nhưng số mệnh khác nhau nên cô ấy mới ủy thác cho tôi giúp người đó.”
“Vậy sao anh có thể đoán chắc được người đó là tôi?”
“Chúng ta gặp nhau ở đây chính là minh chứng tốt nhất.”
Kiều Mịch Na cố gắng điều chỉnh lại thông tin dễ hiểu nhất có thể và tiếp lời..
“Vậy anh muốn giúp tôi như thế nào?”
Lee mạnh dạn nói ra biện pháp dùng để đưa Kiều Mịch Na trở lại thế giới bên ngoài nhưng đổi lại Lee phải hy sinh nên cô quyết liệt từ chối..
“Không được. Nếu phải dùng mạng của anh mà đổi lại sự sống cho tôi thì thà tôi không bao giờ tỉnh lại sẽ tốt hơn..”
“Cô nghe tôi nói đã, tôi chỉ là một ý niệm còn sót lại thôi vốn không phải là cơ thể thật của tôi. Với lại đây vốn dĩ là nhiệm vụ mà công chúa giao cho tôi, tôi phải hoàn thành mà.”
“Vậy cơ thể thật của anh ở đâu?”
Lee im lặng cố tình bỏ qua câu hỏi, tiếp tục khuyên nhủ Kiều Mịch Na..
“Cô không muốn gặp lại họ sao?”
“Nhưng mà, sách cổ có ghi lại năng lực một khi đạt tới giới hạn thì sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông. Cho dù anh giúp tôi đi chăng nữa thì về sau tôi cũng sẽ bị lại tình trạng này, không phải sao?”
Lee phất tay một cái thì trên không trung hiện ra một dòng văn có nội dung y hệt trong sách cổ..
“Trong sách có vài chỗ thiếu sót nên cô chưa đọc hết. Trước tiên, cô phải học cách điều chỉnh lại năng lực của bản thân đã nhưng có điều này cô phải chú ý.”
“Hửm?”
“Năng lực này vốn đi ngược với thiên đạo nên tuổi thọ của cô sẽ giảm đi sau mỗi lần cô cứu người, đây là trừng phạt đối với người được chọn nên công chúa Trinity của chúng tôi mới..”
Kiều Mịch Na ngẫm nghĩ một hồi như đã hiểu rõ mọi chuyện, đồng ý để Lee trợ giúp. Thời gian trong tiềm thức khác với thời gian ở bên ngoài, sau khi cô học được thành công thì ở thế giới thực đã là năm thứ năm tức cơ thể của cô đã hôn mê tận năm năm..
“Lee, tôi học thành công rồi đúng không?”. Ngôn Tình Sủng
“Rất tốt. Vậy cũng đã đến lúc rồi..”
“Khoan đã..”
Lee chợt khựng lại trước lời nói của Kiều Mịch Na mà thắc mắc..
“Sao vậy?”
“Nếu tôi đã có thể tự do điều khiển năng lực này rồi, thì có lẽ tôi có thể giúp anh. Trước khi thực hiện, anh hãy nói cho tôi biết cơ thể thật của anh ở đâu không?”
Lee có thể nhận ra được ý tốt của Kiều Mịch Na nhưng từ lâu anh đã muốn đi theo công chúa Trinity, nếu không vì sự ủy thác của cô thì có lẽ anh không chờ đợi đến bây giờ rồi..
“Tôi cảm ơn ý tốt của cô, nếu chúng ta có duyên nhất định có thể gặp lại vào một ngày không xa.”
Nụ cười tình nguyện của Lee đã khiến Kiều Mịch Na hiểu ra vấn đề nên không nói thêm nữa, bắt đầu cùng anh khởi động trận pháp. Nhập trận hoàn thành cũng là lúc Lee từ từ biến mất, trước khi rời đi anh đã nghe được tiếng nói của công chúa Trinity từ Kiều Mịch Na..
"[Cảm ơn anh, Lee.]"
“[Đúng thật là em, Trinity. Anh đã không phụ ủy thác, có thể đến gặp em rồi.//]”
Ảo ảnh của công chúa Trinity nhẹ nhàng nở nụ cười, cùng với Lee tay nắm tay từ từ biến mất và đưa Kiều Mịch Na trở lại cơ thể thành công. Mái tóc màu bạc dần chuyển lại thành màu nâu sáng trước đây, cô từ từ cử động ngón tay, chầm chậm mở mắt nhìn xung quanh. Thời điểm cô tỉnh lại, Hách Dương Triết lại đang đi thay nước cho bình bông mới..
“[Mình.. trở lại thật rồi sao?]”
Vẫn chưa tin vào những gì đã xảy ra, Kiều Mịch Na cố gắng ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng ban mai vào buổi sáng chiếu rọi vào gương mặt không son phấn của cô, tuy hôn mê đã lâu nhưng đối với vẻ đẹp của bản thân lại không thay đổi.
“Đúng thật là đã tỉnh lại rồi.//”
Vào lúc này Hách Dương Triết trở lại phòng bệnh sau khi thay bông mới, vừa mở cửa mà như không tin vào mắt chính là hình ảnh Kiều Mịch Na tỉnh lại khiến anh bất chợt buông thả bình bông trên tay. Cô nhanh chóng dùng năng lực điều khiển bình bông về trên bàn, còn anh thì như sắp khóc mà bước từng bước về phía giường bệnh..
“Triết..”
“Mịch Na, em.. tỉnh lại rồi?”
Kiều Mịch Na kìm nén nước mắt của bản thân mà gật gật thay cho câu trả lời, cả hai liền ôm lấy nhau sau bao nỗi nhớ và sự chờ đợi vất vả từ đối phương..
“Cuối cùng, anh đã đợi được em rồi. Anh biết là em nhất định sẽ tỉnh lại mà. //”
“Em xin lỗi, bao lâu nay chắc anh vất vả lắm đúng không?”
Hách Dương Triết lắc lắc đầu mà bộc bạch..
“Không vất vả. Anh đã nói là sẽ đợi em mà, đời này của anh ngoài em ra sẽ không yêu ai khác cả.//”
Kiều Mịch Na cuối cùng cũng vẫn rơi lệ vì hạnh phúc và cảm động trước tình yêu của Hách Dương Triết dành cho cô, cả hai vẫn tiếp tục ôm chầm lấy nhau và trao nhau một nụ hôn ngọt ngày mừng ngày gặp lại.