Tình Bất Yếm Trá

Ôn Tửu nhìn vẻ mặt tức đến hộc máu của anh, nhịn không được mà cười rộ lên.

Yến Luật còn tưởng rằng trở
thành bạn trai thì chuyện lớn đã định rồi, bây giờ xem ra, con đường này vẫn còn dài đằng đẵng, xa xa chờ anh bước tiếp. Nhìn Ôn Tửu đang cười
tươi như hoa, anh nâng gương mặt cô, hung hăng hôn xuống. Hơi thở tươi
mát vừa mới tắm rửa qua giống như là khu rừng nhiệt đới sau cơn mưa, Ôn
Tửu sa vào bên trong hơi thở của anh, nụ hôn càng say đắm, hai người đều có chút khó mà kìm nổi lòng mình.

Bàn tay thon dài mạnh mẽ luồn
vào trong áo cô, rà soát bốn phía, da thịt dưới ngón tay trơn mịn như tơ lụa vừa xinh đẹp vừa mềm mại. Đến lúc bàn tay bắt đầu lần tới nơi ngực
cao vút, Ôn Tửu mới tỉnh lại từ trong hốt hoảng, vội vàng kéo tay anh,
đỏ mặt nói: “Mau trở về ngủ đi.”

Yến Luật vẫn chưa thỏa mãn
buông cô ra, trở chỗ ở của mình. Bên trong căn phòng nhỏ vắng vẻ tràn
ngập niềm tịch mịch, mặc dù đã ở gần như thế, thế nhưng vẫn cảm thấy
không đủ. Vừa rời khỏi đã cảm thấy nhớ mong.

Yến Luật lại nhớ tới thời gian ở thành phố X, sáng chiều ở chung một nhà, anh muốn kết hôn bức thiết
như thế chính là muốn không một giây phút nào không được ở bên cô.

Đảo mắt đã đến thứ sáu, hôn lễ của Nguyễn Thư đều đã chuẩn bị chu đáo, sau khi tan tầm, Ôn Tửu cũng đã trở về Lục Nhân Các rất sớm. Nghĩ tới vài ngày nay vẫn luôn không ở bên Yến Luật tử tế, cô cố ý đi siêu thị mua chút đồ ăn, định bụng sẽ chuẩn
bị một bàn đồ ăn thật ngon để an ủi trái tim bị thương của Yến tiên
sinh.

Sau khi Yến Luật trở về, vẫn
luôn ở nhà bếp không chịu đi, vướng chân vướng tay gây trở ngại cho cô
chứ không giúp được gì, kết quả là một bữa cơm mà mất tới một giờ, Ôn
Tửu mới chuẩn bị xong. Cơm nước xong, Ôn Tửu vừa thấy đã đến chín giờ,
nên nói: “Anh đi về trước đi, hôm nay em muốn đi ngủ sớm. Sáu giờ sáng
ngày mai em đã phải rời giường đi tới nhà Nguyễn Thư rồi.”

Yến Luật nói: “Vậy sáng mai anh lái xe đưa em đi.”

“Không cần, anh cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Chờ đến lúc hơn mười giờ, anh có thể đến khách sạn tìm em.”

“Dù sao cuối tuần anh cũng không có việc gì, sáu giờ anh sẽ đến đón em.”

Sau khi rửa mặt xong, Ôn Tửu
ngay lập tức đi lên giường ngủ. Sáu giờ sáng ngày hôm sau, Yến Luật đến
đón cô rất đúng giờ, lái xe đưa cô đi đến nhà Nguyễn Thư.

Nhà tạo mẫu và chuyên gia trang điểm đều đã đến đây.

Nguyễn Thư đã thay xong áo cưới rồi bắt đầu làm tóc.

“Nguyễn Khuynh!” Ôn Tửu đi vào trong phòng của Nguyễn Thư, lại kinh ngạc phát hiện ra chị của Nguyễn
Thư – Nguyễn Khuynh cũng đã ở đây.

Nguyễn Khuynh cười đứng lên, “Nguyễn Thư kết hôn, chị đương nhiên phải về chứ, hôm qua chị đã đến rồi.”

“Nguyễn Thư không nói cho em biết.”

Nguyễn Khuynh trêu chọc nói: “Đầu óc nó bây giờ là một màu đen, tất cả đều là Mặc, Mặc của Cố Mặc.”

Ôn Tửu cười to lên, nắm lấy tay Nguyễn Khuynh nói: “Lát nữa chúng ta cần phải tra tấn Cố Mặc ra trò, báo thù thay Nguyễn Thư.”

Nguyễn Thư yếu ớt cười: “Lát nữa chỉ tra tấn một chút là được rồi.”

Nguyễn Khuynh hừ một tiếng, nháy mắt với Ôn Tửu, hai người rất ăn ý nhìn nhau cười.

Mười giờ, đội ngũ đón dâu đã
đến dưới tầng, Cố Mặc dẫn theo phù rể Thẩm Dục và một đám anh em đi lên
tầng. Ôn Tửu đứng ở trước cửa phòng, bắt đầu giở nhiều trò gây khó khăn
cho Cố Mặc, trước tiên bắt Cố Mặc hát dân ca, hát dân ca xong lại đến
hát tình ca, sau đó lại bảo anh chống đẩy một trăm cái, cuối cùng lại
bắt anh trồng cây chuối.

Mọi người cười ầm lên, thích
nghe thích ngóng cảnh tượng cậu Cố kiêu ngạo lại độc miệng bị đày đọa đã đời, ngay cả phù rể Thẩm Dục cũng đều chế giễu mà xem, hoàn toàn đã
quên lập trường của mình.

Nguyễn Thư ở bên trong nghe thấy thì đau lòng, dùng sức đẩy Nguyễn Khuynh đi mở cửa.

Nguyễn Khuynh thế này mới cười mở cửa phòng ra, nói với Ôn Tửu: “Cô dâu đau lòng rồi, chúng ta tạm tha cho cậu ta lần này đi.”

Mọi người chen nhau cùng Cố
Mặc đi vào trong phòng, Cố Mặc ôm Nguyễn Thư đang ngồi ở trên giường
lên, mọi người vây quanh đôi cô dâu chú rể đi xuống tầng. Ôn Tửu và
Nguyễn Khuynh cũng theo sau mà đi ra.

Ôn Tửu xinh đẹp, Nguyễn Khuynh xinh xắn, hai người lại ăn mặc lễ phục kiểu dáng tương tự, vẻ đẹp động
lòng người gần như nhau chẳng phân biệt được, nhưng ánh mắt Yến Luật lại khóa chặt Ôn Tửu, rốt cuộc cũng không nhìn thấy một ai khác.

Lễ phục thấp ngực với chất
liệu hoàn mỹ, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp và làn da nõn nà không tì
vết của cô, làn váy bồng bềnh ôm vòng eo vô cùng nhỏ nhắn mềm mại của
cô, xinh đẹp thanh lệ như một đóa sen.

Yến Luật vừa cảm thấy kinh
diễm lại vừa cảm thấy khó chịu, bởi vì trong đoàn bạn bè thân thiết mà
Cố Mặc dẫn đến, đã có người xì xào bàn tán dò la xem vị phù dâu này là
ai.

Yến Luật cởi áo khoác trên
người ra, lập tức đi qua, khoác lên trên vai Ôn Tửu, nghiêm mặt nói:
“Cẩn thận bị cảm.” Thuận thế, anh khoác tay lên vai cô, nửa ôm nửa kéo,
cho những tên đàn ông muốn ngấp nghé Ôn Tửu một khuôn mặt lạnh lùng đẹp
trai.

Ôn Tửu lại không hiểu ra ý anh, cười nói: “Điều hòa đủ ấm, em không lạnh chút nào.”

Yến Luật cắn răng nói bên tai cô: “Không lạnh cũng phải mặc vào.”

Ôn Tửu phì cười, bây giờ mới hiểu được, hóa ra là Yến tiên sinh ghen.

“Mặc đồ âu bên ngoài lễ phục, thật chẳng ra cái gì cả.” Cô trả đồ âu lại cho Yến Luật, khom người bước lên xe hoa.

Giây phút lên xe kia, cô còn
cố ý vén váy lên, để lộ ra một mảng đùi trắng như tuyết bên dưới bộ váy, sau đó nhìn Yến Luật khẽ cười.

Cổ họng Yến Luật nghẹn cứng, cô bé chết tiệt kia rõ ràng là cố ý chọc giận anh.

Đoàn xe đón dâu chạy đến khách sạn. Cố Mặc đã thuê công ty cưới hỏi tốt nhất trong thành phố X, hội
trường hôn lễ được trang trí như trong mộng, lãng mạn như cảnh trong
phim, náo nhiệt mà lại ấm áp.

Đến lúc ba của Nguyễn Thư nắm
tay con gái giao cô cho Cố Mặc thì tất cả mọi người trong hội trường đều vỗ tay, Nguyễn Thư rưng rưng cười, Cố Mặc quỳ một gối xuống, đeo nhẫn
lên tay cô.

Người bạn tốt nhất đã tìm được hạnh phúc rồi, Ôn Tửu tươi cười sung sướng đến ngọt ngào. Thế nhưng mà
đột nhiên cô lại nghĩ tới Dịch Đường đã mất, trong lòng nhói đau, bất
giác khóe mắt đã hơi ẩm ướt.

Yến Luật đứng ở bên cạnh cô,
nhìn hốc mắt sáng lóng lánh giống như có nước của cô, cho rằng cô xúc
động vì Nguyễn Thư, dùng khăn tay chấm chấm lên khóe mắt cô, trêu chọc
nói: “Sao em lại còn kích động hơn cả mẹ của Nguyễn Thư vậy?”

Ôn Tửu ngượng ngùng cười cười.

Sau khi nghi thức hôn lễ chấm
dứt, Ôn Tửu và Nguyễn Thư lên tầng, thay một bộ lễ phục, sau đó cô dâu
và chú rể bắt đầu kính rượu các vị khách.

Ôn Tửu và Thẩm Dục chia nhau
ra đứng ở bên cạnh Nguyễn Thư và Cố Mặc, lúc đi đến băng ghế dành cho
bạn bè của chú rể, Ôn Tửu bỗng nhiên phát hiện, có một người đàn ông rất quen mặt đang ngồi ở trong đó, chính là Thẩm Vu Trọng, càng khiến cô
kinh ngạc là, người ngồi bên cạnh Thẩm Vu Trọng là Úc Thiên Thiên.

Trong giới thương nhân của
thành phố Z, những xí nghiệp gia tộc lớn đều có hợp tác làm ăn qua lại
cùng nhau, Cố Mặc và Thẩm Vu Trọng tuy rằng không phải là bạn tốt, nhưng hai nhà xưa nay cũng có qua lại, cho nên đám cưới của Cố Mặc, Thẩm Vu
Trọng đại diện cho nhà họ Thẩm đến chúc mừng.

Ôn Tửu và Úc Thiên Thiên nhìn
thấy nhau đều sửng sốt, hai người đều không nghĩ tới là sẽ chạm mặt nhau trong trường hợp này, ngay cả Thẩm Vu Trọng cũng cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.

Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Ôn Tửu khi cô nhìn thấy hai người họ đó là, quan hệ của Úc Thiên
Thiên với Thẩm Vu Trọng xem ra là không bình thường, nếu không thì Thẩm
Vu Trọng có đi tham gia đám cưới cũng sẽ không dẫn cô ta theo. Bình
thường trong những sự kiện lớn như thế này, hoặc là dẫn theo vợ, hoặc là dẫn theo bạn gái.

Ôn Tửu và Thẩm Vu Trọng tuy
rằng chỉ gặp nhau có một lần, nhưng trực giác cho thấy anh ta là một
người đàn ông có tính tình rất tốt, có thể bao dung được Úc Thiên Thiên. Úc Thiên Thiên ở bên anh ta, còn thích hợp hơn nhiều so với ở bên Yến
Luật.

Nhưng, dựa theo tính tình của
Úc Thiên Thiên, cho dù cô ta đã tìm được hạnh phúc của mình, cũng sẽ
không dễ dàng tha thứ cho Yến Luật, chắc chắn lại càng không tha thứ cho người gọi là “bên thứ ba” như cô. Cho nên, Ôn Tửu âm thầm có chút đau
đầu. Cô thì không sợ Úc Thiên Thiên, nhưng dù sao đây cũng là hôn lễ của Nguyễn Thư, cô không muốn lúc này Úc Thiên Thiên và cô gây ra điều gì
không vui, làm ảnh hưởng đến hôn lễ của bạn tốt. Cho nên cô chủ động
cười cười với Úc Thiên Thiên và Thẩm Vu Trọng, Úc Thiên Thiên tỏ vẻ lạnh lẽo, kiêu căng bĩu môi.

Thẩm Vu Trọng còn tạm, đứng
lên bưng chén rượu cười cười: “Chúc hai người chung sống hòa hợp, sớm
sinh quý tử.” Cố Mặc mỉm cười nói lời cảm ơn, tự mình rót cho Thẩm Vu
Trọng hai chén rượu.

Úc Thiên Thiên cũng đứng lên, chúc một câu.

Thẩm Vu Trọng nói: “Đây là bạn tôi, Úc Thiên Thiên, là con gái chủ tịch của Úc Thực Phát Triển.”

“Xin chào.” Cố Mặc mỉm cười gật đầu, cũng tự mình rót cho Úc Thiên Thiên một chén rượu, “Cảm ơn cô Úc đã chúc mừng.”

Úc Thiên Thiên cười cười: “Tôi không uống rượu, dùng côca thay thế có được không?”

“Đương nhiên.”

Úc Thiên Thiên lấy một lon
côca lớn trên bàn qua, mở nắp lon ra, đột nhiên lỡ tay nghiêng về phía
trước, côca trong miệng lon lập tức bắn lên Ôn Tửu. Lễ phục của Ôn Tửu
trong phút chốc đã ướt một khoảng rộng, nhếch nhác vô cùng.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Úc Thiên Thiên làm bộ vô tình lỡ tay, giả bộ xin lỗi Ôn Tửu.

Mọi người ở đây, chỉ sợ trừ Ôn Tửu ra, ngay cả Thẩm Vu Trọng đều rất khó nhìn ra cô ta cố ý.

Trong lòng Ôn Tửu biết đây là
Úc Thiên Thiên đang trả thù, nhưng trong trường hợp này, cô cũng chỉ
phải cố gắng chịu đựng, ngược lại cười nói: “Không có việc gì.”

Nguyễn Thư vội nói: “Ôn Tửu, cậu lên tầng thay quần áo đi, chỗ này có Thẩm Dục là được rồi.”

Ôn Tửu ừ một tiếng rồi xoay
người đi ra khỏi phòng, phòng lớn bên cạnh là bạn bè của cô dâu, Yến
Luật thấy bóng dáng Ôn Tửu thoáng qua ở cửa ra vào, liền đứng dậy đi ra
ngoài, gọi Ôn Tửu lại.

Ôn Tửu vừa xoay người, Yến Luật đã nhìn thấy cái váy bê bối của cô, vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Ôn Tửu thở dài: “Coca Úc Thiên Thiên làm đổ.”

Yến Luật kinh ngạc hỏi: “Sao cô ta lại ở đây?”

“Đi cùng Thẩm Vu Trọng.”

Yến Luật vừa nghe, cởi âu phục ra choàng lên trên người Ôn Tửu, sau đó xoay người muốn đi ngay sang phòng bên cạnh.

Ôn Tửu vừa thấy sắc mặt mặt không ổn, vội vàng kéo anh lại, “Anh muốn làm gì?”

Yến Luật tức giận: “Anh cứ để cho cô ta bắt nạt em như vậy?”

“Đây là hôn lễ của Nguyễn Thư. Đừng ầm ĩ, sau này nói đi. Em muốn đi lên tầng thay quần áo, anh đi
cùng em đi.” Vì sợ Yến Luật không kìm được tức giận mà đi tìm Úc Thiên
Thiên gây phiền phức, Ôn Tửu nắm lấy tay anh, kéo anh cùng đi lên tầng.

Đi vào trong phòng trên tầng, Yến Luật vẫn trưng vẻ mặt lạnh lùng như trước.

“Được rồi được rồi, vì anh mà
chịu chút ấm ức cũng không có gì, ai bảo em lại là bạn gái của anh, ai
bảo anh lại là người được vạn người thích như vậy.” Ôn Tửu cố ý làm bộ
như không có gì, ngược lại, cười trêu chọc anh hai câu, sau đó đi vào
phòng vệ sinh thay quần áo.

Ôn Tửu rộng lượng như vậy, lại càng khiến Yến Luật tự trách bản thân, vuốt ve khuôn mặt của cô, áy náy nói: “Thật xin lỗi”

Ôn Tửu cười cười: “Không có gì. Anh ăn xong đi về trước đi, buổi tối em mới có thể trở về.”

“Buổi tối?”

Ôn Tửu cười nói: “Em còn rất
nhiều việc phải làm đây, tiền lì xì đều là em quản hết, buổi tối bạn bè
của Cố Mặc muốn làm ầm ĩ động phòng, em và Nguyễn Khuynh, Thẩm Dục còn
phải canh cửa cho bọn họ, nếu không Cố Mặc chết chắc, buổi tối đừng nghĩ đến chuyện động phòng.”

Yến Luật nhíu mi: “Nhân duyên của Cố Mặc kém đến như vậy?”

Ôn Tửu nở nụ cười: “Anh ấy
người thì tốt, chỉ là hơi độc miệng, mọi người đều hận anh ấy đến nghiến răng, vẫn luôn chờ đến hôm nay.”

“Vậy mấy giờ anh đến đón em đây?”

“Em tự mình lái xe về là được rồi.”

Yến Luật không cho Ôn Tửu lựa chọn, nói: “Anh tới đón em.”

Ôn Tửu nói: “Được rồi, đến lúc đó em sẽ gọi điện thoại cho anh.”

Thay quần áo xong, hai người
cùng nhau đi xuống tầng, sau khi tiệc cưới chấm dứt, Yến Luật cũng rời
đi. Đến lúc xe chạy đến Phi Đạt Quốc Mậu, anh dừng lại, đi đến quầy
trang sức ở tầng hai, xem mười mấy nhãn hiệu nổi tiếng nhất, cuối cùng
chọn được một chiếc nhẫn. Anh vô cùng tự tin với ánh mắt của mình, chiếc nhẫn kim cương như vậy đeo trên tay cô, nhất định là sẽ đẹp đến chói
mắt.

Sau khi quét thẻ, nhân viên
cửa hàng thật cẩn thận đặt nhẫn vào trong hộp, hai tay đưa cho Yến Luật, mỉm cười nói: “Hoan nghênh lần sau lại đến.”

Tâm trạng của Yến Luật vô cùng tốt, khóe môi cong lên nở một nụ cười hiếm có với nhân viên cửa hàng.

Nữ nhân viên cửa hàng còn trẻ
tuổi lập tức đỏ mặt, thật sự vô cùng ghen tỵ và hâm mộ với nữ chủ nhân
của chiếc nhẫn này. Một người đàn ông trưởng thành đẹp trai như thế, lại còn hào phóng xa xỉ như vậy, ra tay không tầm thường.

Yến Luật vừa mới đi ra thang máy, di động reo lên. Lấy điện thoại ra thì thấy hóa ra là Thương Cảnh Thiên.

“Yến Luật, cậu có rảnh không, có chuyện tôi phải nói với cậu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui