Convert: 💐 Vespertine 💐
Edit: Sam
***
Những món ăn đậm vị gia đình bày sẵn trên bàn, ba Bùi không kìm nén được sự kiêu ngạo trong lòng, quả nhiên ông có cách dạy dỗ, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.
Ba Bùi thỏa mãn nhìn người đàn ông đang bận rộn trong bếp, ông bắt đầu thân thiết với anh, chủ động đón tiếp.
"Chàng trai, không cần vội, mau tới ăn cơm đi."
Bùi Yên gắp thịt gà vào bát người đàn ông, lặng lẽ an ủi bạn trai mình vất vả.
Mẹ Bùi nếm thử mấy món, gật đầu khen ngon không dứt miệng, sau đó nhìn ông chồng ba hoa khoác loác, mấy món này do người hơn 50 tuổi chỉ dạy đấy, vừa uống rượu vừa cảm thán người đời nói không sai, học trò giỏi giang, thầy giáo chết đói.
Mẹ Bùi lắc đầu không biết nói sao, chồng bà không có số đó đâu, trừ món gà hạt dẻ thì ông làm nên trò trống gì, bữa cơm ngon miệng do chính tay cậu thanh niên làm, ai là thầy dạy còn chưa biết.
Quay đầu nhìn ba Bùi nói chuyện phiếm với người đàn ông, anh cẩn thận gỡ xương cá rồi gắp qua chén con gái, động tác tự nhiên không chút dư thừa.
Bà vui mừng, thuận miệng hỏi.
"Đúng rồi, Tiểu Lâm, ba mẹ cháu làm nghề gì?"
Tuy mẹ Bùi không để ý quá mức, nhưng bà muốn quan tâm tình hình trong nhà bạn trai của con gái, chỉ cần gia thế trong sạch là được... Sợ là nhà cậu ta không tầm thường như bà nghĩ.
"Ba cháu tham gia quân đội, hẳn là mấy năm nữa sẽ xuất ngũ, mẹ cháu ở nhà, vừa lúc quản lý bất động sản."
Lâm Dịch Phong không muốn dọa ba mẹ cô gái nhỏ, lễ phép dùng từ đúng mực.
Bùi Yên: "..."
Cô gái nhỏ không tin nổi người đàn ông này, thịt gà trong miệng mất hết hương vị ban đầu.
Kỹ xảo đổi khái niệm thật tinh vi, người già xuất ngũ... Khụ khụ khụ...
Lâm Dịch Phong nhướng mày nhìn cô, anh vô tội mà, có vấn đề gì sao? Sau đó gắp một núi thức ăn vào bát cô gái nhỏ.
Mẹ Bùi không hiểu ánh mắt hai đứa nhỏ, ngược lại rất hài lòng gia thế của anh, buổi cơm chiều nay diễn ra vô cùng thuận lợi.
Cơ mà, sau khi dùng bữa xong, ba Bùi tiếp tục làm ba vợ khó tính, nhà ở là căn biệt thự nhỏ nằm tầng. phòng trống đã xây thành nơi luyện vũ đạo của mẹ Bùi, thư phòng, còn lại là phòng ba mẹ Bùi và Yên Yên.
Phòng ngủ dành cho khách cũng không có, họ hàng thân thích càng không ghé thăm, vả lại hai vợ chồng thường xuyên làm việc bên ngoài nên hai phòng đủ dư dả.
Bây giờ... Thêm một người, ý mẹ Bùi muốn để Lâm Dịch Phong cùng phòng ba Bùi, còn bà ngủ với Yên Yên.
Ba Bùi không vui, bà xã bên gối bao nhiêu năm đổi thành người đàn ông khác, chẳng lẽ không ngủ được trên sofa sao?
Cậu chưa vượt qua bài kiểm tra đâu, dám tiến công vào gia đình tôi à?
Bởi vậy, người đàn ông hơn hai mươi tuổi không được ngủ giường đành lưu lạc sang sofa ngủ một đêm.
Bùi Yên u oán nhìn ba cô, tạm chấp nhận ngủ mấy tiếng thôi mà, sao lại để khách ngủ trên sofa chứ.
Cô đi Tây Cương, người trong nhà anh đối xử tốt với cô như thế nào, tới nhà cô thì...
Ba Bùi lơ đẹp, thúc giục cô nhanh nghỉ ngơi, nhắc nhở nửa đêm không được mở cửa ngọt ngào với người ta, trong nhà cách âm không tốt, ông ở phòng bên nghe rõ đấy.
Cô gái nhỏ bị làm lơ, quay về phòng lén nhắn tin cho bạn trai.
[*Đau lòng*. Anh ngủ sofa khó chịu không... Nửa đêm em mở cửa, anh vào ngủ cùng em nha?]
Lâm Dịch Phong nằm trên sofa, một tay anh gối sau đầu, tay khác cầm điện thoại trả lời.
[Anh sợ vào rồi không cầm lòng được gây ra tiếng động lớn, ba mẹ em sẽ quét anh ra khỏi cửa... Mau ngủ đi...]
Bùi Yên: "..."
Tên này, anh cứ nghĩ đến chuyện kia thế nhỉ?
Cô gái nhỏ đặt điện thoại bên gối, híp mắt, đợi lát nữa ba mẹ ngủ, cô ra ngoài thử xem, dù sao cũng không thể để anh cô đơn lẻ bóng được.
Nghĩ ngợi một hồi, mí mắt ngày càng nặng... cô nhóc ngủ thiếp đi.
Rạng sáng, ánh đèn phòng lấp lánh đánh thức Bùi Yên, cô mơ hồ chớp chớp mí mắt nặng trĩu.
Tối qua cô không tắt đèn...Hình như...Có chuyện phải làm...
Đầu óc chợt tỉnh táo, cô muốn đi xem bạn trai, thế mà lại ngủ quên?
Cô gái nhỏ tỉnh ngủ xuống giường, mang dép vào, nhẹ nhàng mở cửa phòng như kẻ trộm, đảm bảo không phát ra tiếng ồn.
Phòng khách tối tăm, trăng sáng lấp ló bên ngoài ban công giúp cô phân biệt vị trí.
Bùi Yên lần mò theo ký ức đến chỗ sofa, đôi dép nhung đạp lên thảm trải sàn.
Cô ngồi xổm xuống, nhìn người đàn ông đang nằm trên sofa.
Ánh trăng êm dịu, hình dáng anh không rõ ràng lắm.
Anh không giống ba cô có thói quen ngủ ngáy, cũng không giống cô hay lăn lộn kéo chăn.
Bùi Yên cười vui vẻ, sờ sờ chăn của anh, yên tâm đứng dậy, chuẩn bị về phòng ngủ tiếp.
Mới đi được vài bước, bàn tay to liền túm chặt cô, cơ thể cô gái nhỏ lảo đảo ngã xuống sofa.
Lâm Dịch Phong xoay người chặn cô, ức hiếp môi nhỏ khiến anh thèm khát suốt một ngày, giọng điệu bá đạo.
"Nếu đã tới đây thì em đừng mong chạy thoát."
***
Tác giả có lời muốn nói: Khoảng ba giờ nha, tôi sẽ bổ sung mấy chương kiếp trước Yên Yên qua đời, kế tiếp sẽ tới ngược Lâm cẩu, tiểu khả ái muốn ăn ngược nhớ theo dõi.