Vừa rồi cô không hề ngủ nên cô đã nghe hết được cuộc trò chuyện của ba người họ. Nhưng cô không tiết lộ điều này với ai, cô quyết định sẽ tự điều tra về tên Nhất Vương và cả cô Ninh Hạ kia.
Vĩnh Thần đột ngột tỉnh dậy, anh ngước lên không thấy Vĩnh Hi đâu liền lo lắng chạy ra ngoài kiếm cô. Cuối cùng, anh thấy cô đang đứng hóng gió ở trên sân thượng của bệnh viện. Anh từ từ tiến lại gần cô.
“Vĩnh Hi, trễ rồi sao em còn đứng đây? Ngoài đây lạnh lắm, em mau vào trong đi.”
“Anh Thần hả? Em muốn hóng gió chút thôi, lâu rồi không ngắm thành phố nên em ra đây tí. Còn anh? Sao anh lại ra đây? Vừa nãy em thấy anh đang ngủ mà.”
“Anh giật mình tỉnh dậy. Vừa nãy không thấy em đâu, sợ em gặp chuyện gì nên mới chạy đi kiếm em. Thấy em không sao là anh mừng rồi.”
“Mạng em còn lớn lắm không bị gì nữa đâu, với lại Nhất Vương cũng bị bắt rồi mà. Đâu còn ai hãm hại em được nữa, đúng không?” Cô nhìn anh rồi cười.
“Nhưng vẫn nên đề phòng thì hơn. Anh dắt em vào phòng.”
“Vâng.”
Ở phía xa, có một người đứng lấp ló thấy được toàn cảnh hai người họ.
“Lâm Vĩnh Hi, Lâm Vĩnh Thần. Tôi sẽ bắt hai người phải trả giá những gì mà hai người đã làm với em trai tôi. Tôi sẽ không tha thứ cho hai người đâu.”
Một tuần sau, Triệu Nhất Vương bị kết án tù 7 năm vì tội cố ý gây thương tích và lừa đảo, chiếm đoạt tài sản. Ninh Hạ thì bị phạt tù treo 1 năm. Vĩnh Hi vì sức khỏe có tiến triển tốt nên được xuất viện.
Về đến nhà, Vĩnh Thần không cho cô đụng bất cứ gì, anh còn thuê cả giúp việc để về làm và còn căn dặn họ nếu để Vĩnh Hi cô đụng vào bất cứ thứ gì thì anh sẽ đuổi việc họ. Vĩnh Hi không muốn ngồi không một chỗ đi qua đi lại nhìn người giúp việc làm cho cô nên đã ra một điều kiện cho anh.
“Em có một điều kiện, nếu anh không đáp ứng được thì đừng hòng em không đụng bất cứ thứ gì trong nhà này.”
“Anh đang muốn tốt cho em đó Vĩnh Hi. Nhưng mà nói anh nghe thử điều kiện gì xem nào.”
“Đơn giản thôi. Cho em vào bếp là được.”
“Không. Vào bếp nguy hiểm, càng không được.”
“Đi mà anh, em ngồi không vậy quài cũng chán lắm. Với giờ em cũng bình phục rồi có sao đâu.” Cô nhõng nhẽo.
“Anh nói không là không. Đợi em bình phục hẳn hoi thì làm gì cũng được. Còn bây giờ thì không.” Anh quay sang giúp việc. “Tôi cấm các cô cho con bé xuống bếp. Tôi mà phát hiện được các người không yên với tôi đâu.” Rồi anh lại quay sang Vĩnh Hi. “Nói rồi đó, không nghe lời anh mốt anh không chiều em nữa đâu. Giờ anh đi làm đây.”
“Anh đi làm cẩn thận.” Mặt cô yểu xìu.
Anh thấy cô buồn vậy liền nói với cô một lời trước khi ra khỏi cửa. “Rủ thằng Tử Kỳ hay Hạo Nhiên gì qua mà chơi. Hai đứa nó giờ ăn ở không rảnh lắm. Anh đi làm đây.”
Cô hí hửng khi nghe anh nói lại rồi vội đáp. “Anh đi làm vui vẻ, hihi.”
Cô liền chạy lên phòng lấy điện thoại gọi cho hai người anh đang rảnh rỗi qua chơi. Công nhận hai người đó rảnh thật, vừa cúp máy thì 10 phút sau họ đã có mặt trước nhà cô. Cô bất ngờ trước hai con người này.
“Hai anh yêu nhau à mà sao đến cùng lúc vậy? Đã thế còn đi chung.”
“Thằng Hạo Nhiên dọn qua nhà anh ăn nhờ ở đậu nên vừa nghe em rủ qua nhà chơi là nó kéo anh theo đi chung luôn.” Tử Kỳ tranh nói trước.
“Ăn nhờ ở đậu mà toàn để tôi nấu ăn rồi rửa bát. Đã vậy còn bắt lau nhà phơi đồ. Không biết ai ăn nhờ ở đậu ai à.” Hạo Nhiên minh bạch.
“Nhưng tiền đồ ăn tôi trả. Cả tiền nước lau nhà với nước giặt cũng của tôi. Chia đều quá rồi còn gì?”
Hai người đứng ở cửa cự lộn, Vĩnh Hi cảm thấy hối hận khi gọi hai ông anh này qua nhà chơi. “Hai người còn cãi nữa thì đi về nhà mà cãi.” Cô cọc cằn chửi.
Lúc này hai người mới im lặng rồi đi vào nhà. Hai người họ giả vờ như mới đến đây lần đầu đi xung quanh nhà ngắm mọi thứ rồi cảm thán.
“Làm như hai anh mới đến đây lần đầu hay gì mà đi ngắm nhà em thế? Tính kiếm chỗ giấu sổ đỏ hả? Muốn kiếm thì làm ơn ngồi xuống uống trà đi rồi kiếm gì kiếm. Thiệt tình.” Cô bất lực với hai ông anh này rồi vào bếp lấy trà cho hai người.
Cô bưng trà và đồ ăn nhẹ đặt lên bàn rồi hí hửng hỏi hai người.
“Hai anh nè, bây giờ hai anh rảnh không?”
“Em ngộ nhỉ? Không rảnh tụi anh qua đây với em làm gì?”
“Ờ ha, em quên mất. Thế thì hai anh đi với em chỗ này được không? À, không phải khu vui chơi giải trí đâu.”
Hai ông anh thở phào nhẹ nhõm khi cô nói không đi đến khu vui chơi giải trí.
“Vậy em muốn đi đâu?” Hạo Nhiên hỏi.
“Em muốn mua sắm cho thỏa thích. Cũng một năm rồi mặc lại đồ cũ chẳng hợp gu bây giờ tí nào.”
“Cũng đúng. Để anh chở em đi.” Hạo Nhiên nói tiếp.
“Coi bộ Vĩnh Thần cũng cưng cô em gái này quá ha. Bộ anh ta đưa em thẻ đen hay gì mà nói đi mua sắm là đi liền thế?” Tử Kỳ nhanh nhảu hỏi.
“Xì, đương nhiên là tiền em rồi. Em không có ăn bám anh Thần tới vậy đâu.”
“Ghê ta.”
“Tiền em tích góp lâu lắm rồi mà chưa biết nên dùng vào dịp gì. Bây giờ thì có rồi.” Cô đột nhiên đứng dậy. “Hai anh ở đây đợi em thay đồ makeup rồi đi. Lẹ thôi, khoảng 30 phút là xong.”
“Đợi em cả đời cũng được. Cứ từ từ đi.” Tử Kỳ nói.
“Xì, làm như anh sẽ là chồng em sau này mà đợi cả đời. Em chuẩn bị nhanh lắm, 30 phút là 30 phút, không có lố đâu.”
Nói rồi cô dọt nhanh lên phòng. Tử Kỳ đỏ mặt, Hạo Nhiên thấy liền châm chọc anh.
“Tự nhiên đỏ mặt thế? Bộ cậu thích em ấy à?”
Tử Kỳ vẫn im lặng.
“Này, cậu nghe tớ nói không đấy?” Hạo Nhiên lay người Tử Kỳ.
“Hả? Cậu nói gì?”
Hạo Nhiên hít hơi thật sâu. “Khương Tử Kỳ cậu thích em gái của Lâm Vĩnh Thần đúng không?” Anh hét lớn.
Tử Kỳ vội bịt miệng Hạo Nhiên lại vì sợ Vĩnh Hi nghe được thì anh không biết phải ăn nói sao với cô.
“Cậu nói nhỏ thôi, lỡ em ấy nghe thì sao đây.”
“Nói đi, cậu thích Vĩnh Hi đúng không?” Hạo Nhiên hỏi lại lần nữa.
“Ừ thì...”
Hạo Nhiên đột nhiên khoanh tay nói chuyện nghiêm túc. “Tớ cũng thích Vĩnh Hi.”
“Hả? Cậu nói sao?” Tử Kỳ không tin vào tai mình.
“Cậu điếc hả? Tớ bảo tớ thích Vĩnh Hi.”
“Tại sao lại thích?”
“Tớ thích cái vẻ hồn nhiên của em ấy. Từ sau đợt tai nạn tớ càng thích em ấy nhiều hơn, tớ muốn ở bên cạnh chăm sóc, bảo vệ cho em ấy. Thế nên là...”
“Thế nên là?” Tử Kỳ đợi câu trả lời của Hạo Nhiên.
Hạo Nhiên chìa tay về phía Tử Kỳ. “Thế nên là chúng ta hãy tranh giành em ấy một cách công bằng nhé?”
Tử Kỳ có hơi bất ngờ về cậu bạn của mình nhưng cũng chìa tay lại về phía Hạo Nhiên. “Được. Cạnh tranh công bằng.”
Đúng 30 phút sau, Vĩnh Hi chuẩn bị xong và đi xuống dưới nhà.
“Ồ, em đúng giờ thiệt nha.” Hạo Nhiên cảm thán.
“Lâm Vĩnh Hi em đây chưa bao giờ trễ hẹn. Đi thôi, em thèm cảm giác được cầm trên đây quần áo, túi xách, mĩ phẩm mới lắm rồi.”
“Rồi, rồi. Để tụi anh chở em đi.”
Hạo Nhiên chịu trách nhiệm lái xe, cô muốn ngồi ở phía dưới để có cảm giác như mình là tiểu thư được tài xế riêng chở đi mua sắm. Tử Kỳ nhìn thấy cơ hội có một không hai ở trước mắt liền ngồi sau với cô. Nhưng chưa kịp ngồi thì bị cô đuổi ra.
“Anh lên ghế trước ngồi với anh Nhiên đi, em muốn hôm nay mình được làm tiểu thư.”
Hạo Nhiên ngồi ở ghế lái phì cười. Tử Kỳ quê đỏ cả mặt rồi đóng cửa xe ở phía sau xong lên phía trước ngồi.
“Muốn chọc tức tôi hả? Đừng hòng haha.” Hạo Nhiên chọc quê anh.
“Cậu lo lái xe đi. Liên quan gì tới cậu.” Tử Kỳ đỏ mặt, giận cá chém thớt lên Hạo Nhiên.