Người mà Nhất Vương gọi nhờ điều tra chính là kẻ thù không đội trời chung của Lâm Vĩnh Thần – Mạc Hạo Nhiên.
Mạc Hạo Nhiên là một tên trùm mafia khét tiếng nhất ở Bắc Kinh. Hắn ta nổi tiếng về sự kiêu ngạo và lạnh lùng nhất khiến ai cũng khiếp sợ. Nhưng riêng Lâm Vĩnh Thần thì chẳng sợ hắn ta vì anh cũng là một mafia có tiếng nhất trong giới, Hạo Nhiên chỉ đứng sau anh nên chẳng làm được gì đến anh cả.
Khoảng 4 năm trước. Lâm Vĩnh Thần dắt cô em gái của mình là Lâm Vĩnh Hi đi du lịch ở Bắc Kinh, cả hai đang mua sắm thì gặp phải Hạo Nhiên. Cô cũng biết chút về anh và rất có thiện cảm đối với anh, cô xem anh như người anh trai thứ hai của cô vì anh đối xử rất dịu dàng với cô, đến cả Vĩnh Thần cũng chẳng tin vào mắt mình nữa.
“A chào anh Hạo Nhiên, lâu quá rồi không gặp anh. Dạo này anh khỏe không ạ?”
“Vĩnh Hi, là em sao? Lâu quá không gặp. Anh vẫn khỏe, còn em?”
“Vẫn như ngày nào ạ, có điều mấy nay học nhiều quá em hơi stress nên là anh em dẫn em đi mua sắm đây ạ.”
“Ồ, hai anh em cũng thân thiết quá ha.” Hạo Nhiên nhìn qua Vĩnh Thần. “Chào, lâu quá không gặp cậu.”
“Chào.” Vĩnh Thần lạnh lùng trả lời.
Cô thấy không ưa mắt về hành động của anh trai mình liền đánh vào người anh một cái. “Anh sao thế? Anh Hạo Nhiên chào hỏi anh đàng hoàng mà anh trả lời vậy hả? Tin em đánh chết anh ở đây không?”
“Thôi không sao, anh cũng quen rồi mà.” Hạo Nhiên liếc nhìn Vĩnh Thần cười đểu.
“Kệ anh ấy đi, em với anh đi ăn chút gì nhé? Đi lòng vòng nãy giờ em cũng đói rồi.”
“Được thôi. Nhân dịp em ghé thăm Bắc Kinh anh sẽ dẫn em đi ăn hết món ngon ở đây.”
“Cậu dẫn em gái tôi đi đâu đấy?” Vĩnh Thần tức giận kéo Vĩnh Hi về phía mình.
“Anh làm sao đấy? Anh Hạo Nhiên có ý tốt dẫn em đi ăn mà anh làm cái vẻ mặt khó coi đấy là sao?” Cô giận dỗi.
“Em coi chừng anh cho em về Thượng Hải đấy nhé.” Anh dọa.
“Mặc kệ anh, em đi ăn đây. Anh đi hay không thì tùy anh.” Cô chạy lại ôm cánh tay của Hạo Nhiên. "Đi thôi anh, mặc kệ anh ấy, em đói lắm rồi.”
“Đi thôi.” Hạo Nhiên cười thầm trong lòng.
“Này, hai người đi chậm lại.” Vĩnh Thần hét lớn.
“Đúng là không thể để em đi với cái tên Hạo Nhiên đáng ghét ấy được mà.” Anh thì thầm.
Hạo Nhiên dẫn cô đến trước một nhà hàng 5 sao, nổi tiếng nhất ở Bắc Kinh.
“Quaooo, nhà hàng này đẹp thế? Chắc đồ ăn ở đây ngon lắm ha anh?”
“Đương nhiên rồi, nói về đồ ăn ở đây thì chỗ này là ngon số 1 ở Bắc Kinh đấy.”
“Vậy hả?”
“Mình đi vô ăn thôi.” Hạo Nhiên liền kéo cô đi vào.
Bỗng cô khựng lại. “Nhưng em không thích ăn ở nhà hàng.”
“Sao thế?”
“Em muốn ăn đồ ăn ở lề đường à. Dù nhà hàng có ngon cỡ nào cũng không ngon bằng đồ ăn bán ở lề đường.”
“Nhưng đồ ăn ở đấy không sạch sẽ đâu. Em ăn gì lỡ em bị gì thì sao? Anh lo lắm.”
“Nhưng em thích thế. Anh thích ăn ở nhà hàng thì ăn đi, em với Vĩnh Thần đi ăn ở lề đường.”
“Nói cho cậu biết, em gái tôi chỉ thích những đồ ăn ở lề đường bán thôi. Còn ở nhà hàng vừa mắc vừa ít với chẳng ngon, em gái tôi không thích đâu. Cậu thích thì tự đi mà ăn.” Anh nắm lấy tay của cô. “Đi thôi, anh dắt em đi ăn mấy món em thích.”
“Vâng.”
Cả hai bỏ mặc Hạo Nhiên ở ngay trước cửa nhà hàng. Còn Hạo Nhiên anh muốn ở cùng với Vĩnh Hi nên liền chạy theo sau.
“Lạ nhỉ? Công tử bột Mạc Hạo Nhiên đây cũng chịu ăn lề đường giống hai anh em tôi sao? Chẳng phải cậu một chút cũng chẳng muốn đụng đến những đồ ăn này hay sao?” Vĩnh Thần nói khấy.
“Đó là trước mặt đàn em tôi nên tôi phải như vậy, chứ tôi rất thích ăn những món lề đường đấy nhé.”
Vĩnh Thần nghe thấy Hạo Nhiên nói hai chữ “đàn em” trước mặt Vĩnh Hi liền lại bịt miệng Hạo Nhiên.
“Đàn em? Bộ anh là giang hồ hay gì mà có đàn em thế? Chẳng phải anh nói anh là nhân viên văn phòng sao?”
“À... à... chắc em nghe nhầm rồi đấy. Anh nói là đồng nghiệp của anh.”
“Thật sao ạ?”
“Anh nói thật đó.”
“Thế thì ba anh em mình đi ăn. A, chỗ kia có bán thịt xiên cay kìa.”
Cô chạy tới quán thịt xiên ở đó. Còn hai người đàn ông vẫn đứng ở kia chửi thầm nhau.
“Này, cậu phải để ý đến lời nói của mình chứ. Lỡ em ấy biết được tụi mình là mafia là chết đấy.”
“Tôi lỡ mồm, xin lỗi cậu, lần sau tôi sẽ cẩn thận.”
“Thôi bỏ qua đi, em ấy không nghi ngờ gì là được rồi. Phải công nhận cậu quay xe hay thiệt đó.”
“Tôi coi nó như lời khen nhé.”
“Tùy cậu.”
“Hai anh đứng đấy làm gì thế? Lại đây ăn nè, thịt xiên ở đây ngon lắm đó.” Vĩnh Hi hét lớn.
“Được rồi, hai anh đến liền.” Cả hai đồng thanh trả lời.
Trở lại ngày hôm nay.
“Chào cậu, cậu còn nhớ tôi chứ?” Hạo Nhiên gọi điện cho Vĩnh Thần.
“Mạc Hạo Nhiên?”
“Mới đó đã quên giọng tôi rồi sao?”
“Gọi tôi có việc gì?”
“Gì mà lạnh lùng thế? Tôi mới đến Thượng Hải được vài ngày, không quen đường ở đây tính nhờ cậu dắt tôi đi tham quan. Cậu không phiền chứ?”
“Phiền.” Anh cúp máy.
“Được thôi, xem tôi làm gì em gái anh đây.” Hạo Nhiên suy nghĩ.
Chiều hôm sau, Hạo Nhiên đứng trước trường của Vĩnh Hi. Hẳn anh ta đang âm mưu gì đó mờ ám.
“Hạo Nhiên? Sao anh lại ở đây.” Vĩnh Hi lại gần anh.
“Anh mới chuyển đến đây sống. Ở đây anh không biết ai ngoài em nên mới đến trường của em đây.”
“Vậy hả? Thế còn anh Thần thì sao? Chẳng phải hai người rất thân sao?” Cô thắc mắc hỏi.
“À, Vĩnh Thần bận chút chuyện nên không có thời gian đến gặp anh.”
“Anh ấy mà bận gì chứ.”
“Thôi kệ đi, em dắt anh đi tham quan ở đây có được không?”
“Hmm... cũng được ạ.”
Từ đâu, Khương Tử Kỳ xuất hiện.
“Vĩnh Hi, em chưa về sao?”
“Chưa.”
Tử Kỳ liếc nhìn Hạo Nhiên, anh trố mắt ngạc nhiên khi thấy Hạo Nhiên đang ở đây. “Hạo Nhiên? Sao cậu ở đây? Chẳng phải đang ở Bắc Kinh sao?”
“Tử Kỳ, lâu quá không gặp. Tớ mới chuyển đến đây sống.”
Vĩnh Hi đứng ngớ người nãy giờ chợt lên tiếng. “Hai người... quen nhau sao?”
“Quen chứ, rất quen là đằng khác.” Tử Kỳ nói.
“Anh với Tử Kỳ trước đây là bạn học với nhau, nhưng vì một số chuyện mà con người này chuyển đến đây sống mà chẳng nói với anh một tiếng nào.” Hạo Nhiên liếc Tử Kỳ.
“Này, cậu đừng có đổ oan cho tớ nhé. Chỉ là lúc chuyển tới đây tôi mới gọi nói cho cậu thôi chứ không phải không nói nha.” Tử Kỳ minh oan.
“Thôi không cãi với cậu nữa, tôi có hẹn với Vĩnh Hi rồi.” Hạo Nhiên nắm lấy tay cô. “Mình đi thôi.”
Tử Kỳ nắm lấy tay cô kéo về phía mình. “Tôi cũng có hẹn với Vĩnh Hi.”
Cả hai đăm đăm nhìn nhau. Vĩnh Hi ở giữa nhìn hai ông anh này gây sự mà chán nản.
“Mệt hai người này ghê. Đi chung với nhau không được hay gì?” Cô bực mình nói.
“Không.” Cả hai cùng nói.
“Vậy thôi em đi về, kệ hai anh đấy.” Nói rồi cô liền lấy hai cánh tay nãy giờ bị hai con người này nắm lấy giật ra.
“Thôi anh xin lỗi, đi chung cũng được mà.” Hạo Nhiên lên tiếng xin lỗi trước.
“Anh xin lỗi, thế tụi mình đi đâu ăn đi.”
“Được thôi. Hai anh nói đấy nhé?”
Rồi cô dắt hai người đến một quán ăn. Đến nơi cô dẫn hai người ngồi vào bàn ăn, và điều bất ngờ lại xảy đến lần nữa. Người ngồi ở bàn đấy không ai khác là Triệu Nhất Vương.
“Hai người ngồi đây đi.”
“Ai đây?” Nhất Vương hỏi.
“À, đây là Khương Tử Kỳ, bạn cùng lớp với em. Còn đây là Mạc Hạo Nhiên, bạn của anh em vừa từ Bắc Kinh chuyển đến đây.”
Cả ba đưa ánh mắt sét đánh nhìn nhau nhưng vẫn phải miễn cưỡng không quen biết nhau.
“Chào cậu, tôi là Triệu Nhất Vương, bạn trai và cũng là chồng của Vĩnh Hi sau này, rất vui được gặp hai người.”
“Chồng gì chứ, cái anh này.” Cô ngại ngùng.
“Chào anh, rất vui được gặp.” Tử Kỳ nắm lấy tay Nhất Vương xiết chặt.
“Chào anh, rất vui được quen biết với anh.” Hạo Nhiên bắt tay lại và xiết chặt lại.
“Xin lỗi anh nhé, hai người này đột nhiên xuất hiện muốn đi ăn nên em mới dắt hai người họ đến đây. Anh không thấy phiền chứ?”
“Không sao, càng đông càng vui mà.” Nhất Vương miễn cưỡng nói.
Còn hai người đàn ông ngồi kia chỉ ngồi nhìn tên Nhất Vương đang diễn mình là bạn trai đối xử rất tốt với Vĩnh Hi. Lúc này cả hai liền có chung một suy nghĩ với nhau. “Tên này đúng là tra nam, không chừng trị hắn ta sớm có ngày hắn ta làm hại đến Vĩnh Hi.”