Hắn ta và Xích Ô thật sự là hai huynh đệ ruột thịt, phát hiện vấn đề thì đều chất vấn đầu tiên, chưa từng nghĩ có phải vấn đề ở chính mình không.
"Hoắc Sanh, có phải ngươi cảm thấy mình rất thông minh, không ai phát hiện được những chuyện bẩn thỉu kia của ngươi hay không?"
"Cho người giả vờ là Xích Ô, ám sát tổ mẫu ta, ngươi sẽ không thật sự cho rằng ta là người dễ bị lừa gạt như vậy chứ?"
Sau khi tổ mẫu chết, ta thật sự tưởng rằng là do Xích Ô.
Thế nhưng vào hôm đưa tang, Hoắc Sanh đột nhiên xuất hiện nói lời đó khiến ta lập tức có cảnh giác với hắn ta.
Hắn ta dù có thông minh thì cũng sẽ không biết trước được.
Sao lại nghĩ đến là Xích Ô nhanh như vậy.
"Hoắc Sanh, Hoắc gia các ngươi hoàn toàn xong rồi.
"
Lúc này hắn ta bị người khác đeo gông vào cổ, bị nghẹn đến mức ho khan không ngừng.
Hắn ta còn muốn giải thích thêm cái gì, bị Cấm Vệ quân đẩy một cái bị áp giải ra khỏi Hoắc phủ.
Tiết Diễm nhìn thấy ta bình yên vô sự đi ra ở cửa ra vào, hắn thở phào một hơi.
"Cô nương, ngươi không sao là được rồi.
"
Ta cúi người với hắn: "Đa tạ ngươi, Tiết Diễm.
"
18
Hoắc gia rơi đài, xét nhà lưu vong.
Hai người Hoắc Sanh và Xích Ô ở trên triều đình vu cáo nhau, cuối cùng định án là tội khi quân, tùy ý c.
h.
é.
m đầu.
Thật ra việc này cũng không đến mức c.
h.
é.
m đầu, là Trương đại nhân ở phía sau trợ giúp.
Lật ra rất nhiều bản án cũ trước đây của Hoắc gia, quan gia giận tím mặt, vung tay lên, trực tiếp định tội chết.
Hôm c.
h.
é.
m đầu, ta không đi.
Chỉ nghe thấy khách nhân của Kiều Nguyệt lâu thổn thức về thảm trạng hôm đó.
Có người nghe thấy lúc Xích Ô bị c.
h.
é.
m đầu, ngửa đầu hô to một cái tên.
"Loan Loan… Là ta sai rồi…"
Tiết Diễm nghe thấy lời này, tay run một cái, trà đổ ra khỏi miệng chén.
Khóe mắt hắn liếc về phía ta, phát hiện ta cũng không có vẻ mặt gì.
Vội vàng lau khô nước đọng rồi chuyển chủ đề qua vị trí khác.
Sau đó lại ba năm trôi qua, việc làm ăn ở Kiều Nguyệt lâu càng ngày càng tốt, ta thật sự dự định mở một quán ở Giang Nam.
Sau khi quyết định, ta tìm Tiết Diễm, hỏi hắn có bằng lòng tiến về Giang Nam trông coi Kiều Nguyệt lâu mới hay không.
Ánh mắt hắn sáng rực lắc đầu.
"Kiều Nhi, nếu như ngươi nghĩ thoáng đến nơi khác, phái người khác đi, ta không muốn đi, ta muốn…"
Mấy năm này, không phải ta không biết tâm tư của hắn.
Từ "Đông gia" lúc đầu, đến"Cô nương", bây giờ càng gọi ta một tiếng "Kiều Nhi".
Nhưng ta không có lòng với tình yêu nam nữ, chỉ làm tốt Kiều Nguyệt lâu.
Lúc này mới nghĩ đến chuyện cử hắn đi.
Tiết Diễm rất tốt, vẻ ngoài trắng trẻo, năng lực xuất chúng, thậm chí rất chân thành với tình cảm.
Nếu như đến Giang Nam, chắc chắn sẽ có một đoạn lương phối thuộc về hắn.
Tiết Diễm dường như biết tâm tư của ta, lần đầu tiên hắn giữ chặt bờ vai của ta, vẻ mặt trịnh trọng nói.
"Ngươi có tính toán của ngươi, ta tự có suy nghĩ của ta, ta không miễn cưỡng ngươi, nhưng ngươi cũng đừng cưỡng ép ta, Kiều Nhi, ta rất bướng bỉnh, sẽ không thay đổi.
"
"Ngươi không muốn đi Giang Nam, vậy thì ở lại kinh thành là có thể thực hiện được sao?"
Ta không chờ hắn trả lời, ngày hôm sau ta để lại một phong thư rồi đi Giang Nam.
Hai năm sau đó, Kiều Nguyệt lâu ở Giang Nam cũng vào quỹ đạo.
Ta một thân một mình, ngẫu nhiên cũng sẽ nhớ tới Tiết Diễm có thể oán trách ta hay không.
Năm đó vào đông, tuyết rơi rất lớn.
Ta cuộn tròn trong phòng, nghe thấy tiếng đập cửa, tưởng rằng quản sự trong lâu có việc, hất tay áo mở cửa.
Đối diện đúng là Tiết Diễm.
Vành tai lạnh đến đỏ bừng.
Nắm trong tay một cành mai đông.
Hắn cười ha ha: "Trong Kiều Nguyệt lâu ở Thượng Kinh, ta đã đào tạo một nhân tài, hắn thay ta trông coi, ta không còn gì phải lo lắng, sau này ỷ lại nơi này thôi, Kiều Nhi.
" Trong mắt hắn đỏ ửng, yết hầu d.
a.
o động lên xuống: "Đừng đuổi ta đi, được không?"
Ta ngẩng đầu nhìn đỉnh đầu và trên vai hắn bao trùm một tầng tuyết trắng.
Mà ta cũng vậy.
HẾT.
.