Thái Lan, nhà họ Tần.
Tống Hoài Cẩn đang nằm trên cái giường trong phòng Lục Duy.
Anh nghiêng người, cúi xuống tham lam ngửi lấy mùi hương còn sót lại của cô trên gối.
Đó là mùi hương mà anh ngửi được trên cổ của Lục Duy mỗi khi mây mưa, là mùi hương mà chỉ mình cô có.
Cách nhớ nhung gần như biến thái này là bí mật của Tống Hoài Cẩn, vì chỉ khi dây dưa như thế anh mới có cảm giác Lục Duy đang ở bên cạnh mình.
Anh thầm khinh bỉ hành vi của mình, nhưng đồng thời cũng chìm sâu vào trong đó.
Mấy ngày nay Tống Hoài Cẩn vẫn luôn hối hận.
Cho dù là ai nhìn vào thái độ ngày đó cũng đều sẽ có cảm giác anh không muốn chịu trách nhiệm, huống chi là cô gái đã kiêu ngạo ngay từ lúc nhỏ như Lục Duy.
Anh yêu Lục Duy, từ khi cô còn là một đứa trẻ thì anh đã yêu cô sâu tận xương tủy.
Khi biết Lục Duy cũng thích mình, Tống Hoài Cẩn vừa kích động vừa sợ hãi.
Bởi vì anh là “chú ba” của cô, thế nhưng anh lại có ý nghĩ xấu với một người mang thân phận cháu gái của mình.
Tống Hoài Cẩn không biết nếu chuyện này bị truyền đi thì người khác sẽ nói gì về Lục Duy, lại càng không biết Tần Dập sẽ có cách nhìn như thế nào về sự điên rồ của mình.
Nhưng Tống Hoài Cẩn không thể khống chế bản thân.
Lúc này, anh giống hệt như một kẻ điên vì tình, rõ ràng biết là không đúng nhưng lại không thể từ bỏ được.
Suy cho cùng, đó là người phụ nữ duy nhất trên đời có quan hệ với anh.
Cả anh, Lục Cạnh và Tần Dập đều có sự cố chấp gần như bệnh hoạn giống nhau, chuyện mà mình đã xác định thì chắc chắn sẽ không buông tay.
Những đứa trẻ do Lục Cạnh và Tề Nhược Nhàn nuôi dưỡng đều có tính cách giống vợ chồng họ.
Nếu nhận ra lòng mình thì sẽ cố chấp không thôi, luôn chung thủy và nặng tình.
Cả Tần Dập, anh và Lục Duy đều như vậy.
Nghĩ đến Lục Cạnh, người vừa là cha vừa là anh trai mình, Tống Hoài Cẩn bật dậy khỏi giường.
Ánh nắng chiều xuyên qua tấm rèm cửa chiếu lên cơ thể rắn chắc của anh, từng khối cơ bắp mạnh mẽ hiện rõ.
Anh đi chân trần đến trước bàn trang điểm, mặt bàn trống trơn sạch sẽ không một hạt bụi, trên bàn chỉ đặt một khung ảnh của hai vợ chồng Lục Cạnh.
Sau khi ngắm nhìn thật lâu, anh ngẩng đầu cắn chặt răng, quai hàm bạnh ra khắc họa đường nét của gương mặt góc cạnh.
Hai chân anh khuỵu xuống, quỳ đối diện tấm ảnh.
“Bốp!” Một cái tát vang dội giáng xuống khuôn mặt, tiếng vang đột ngột trong căn phòng trống trải nghe thật chói tai, máu từ khóe miệng Tống Hoài Cẩn lập tức chảy xuống làn da trắng nõn.
“Anh trai, chị dâu, đây là một lần cuối cùng em gọi hai người như vậy.”
Tống Hoài Cẩn tự cười giễu chính mình: “Thật ra em đã không còn tư cách để gọi hai người như vậy từ lâu rồi, dù sao em cũng đã ngủ với Duy Duy.”
“Em muốn Duy Duy, em yêu cô ấy.”
Lúc nói câu này, Tống Hoài Cẩn không hề mang vẻ mặt bất cần đời của ngày thường, ánh mắt anh cực kỳ kiên định.
Tống Hoài Cẩn nghiêm mặt dùng mu bàn tay lau đi vết máu trên khóe miệng, sau đó nặng nề dập đầu với tấm ảnh, thân hình cao lớn quỳ rạp trên mặt đất hồi lâu mới đứng dậy.
Anh muốn tìm Lục Duy trở về, bất kể cô đang ở đâu, anh nhất định phải bắt bằng được cô về làm vợ mình.
…
Hơn một tuần nay, ngày nào Tần Dập cũng đến nhà họ Hoắc để đưa cơm cho Kiều Tri Niệm, một ngày ba bữa chưa từng chậm trễ.
Người nhà họ Hoắc thấy con gái ăn ngon miệng thì cũng dần bớt đi sự bất mãn với anh.
Kiều Uyển Ninh nhìn người đàn ông cao lớn đút cơm cho Kiều Tri Niệm, sau đó hai người lại ghé đầu vào thì thầm nói chuyện với nhau.
Phải nói rằng bà là người có thay đổi nhanh nhất, người tức giận nhất ngay từ đầu chính là bà, và rồi người nghĩ thoáng nhất cũng là bà.
Kiều Uyển Ninh là phụ nữ, đã từng sinh hai đứa bé, nhớ ngày xưa khi mình mang thai, Hoắc Chính Kỳ đã chuyển hết công việc về nhà để có thể ở cùng bà cả ngày.
Cho nên Kiều Uyển Ninh hiểu đối với con gái bây giờ, có Tần Dập ở bên bầu bạn quan trọng hơn việc có ba người họ, đây cũng là một trong những nguyên nhân bà ngầm cho phép Tần Dập đến nhà họ Hoắc.
Ngoài ra, Kiều Uyển Ninh còn là mẹ của Kiều Tri Niệm, dù lời bà nói ra nghe khá hời hợt nhưng rốt cuộc vẫn không thực sự mong muốn con gái phải làm mẹ đơn thân.
Điện thoại di động của Tần Dập reo vang, Kiều Tri Niệm liếc thấy tên Tống Hoài Cẩn trên màn hình thì giục anh ra ngoài nghe điện thoại.
“Anh hai.”
Tần Dập đi đến vườn hoa của nhà họ Hoắc nghe điện thoại.
“Em có hai chuyện muốn nói với anh.”
Tần Dập lên tiếng, yên lặng chờ đầu bên kia nói.
“Chuyện thứ nhất, con chuột kia quả nhiên đã có động tĩnh, tất cả đều chờ anh trở về.
Chuyện thứ hai…”
Giọng điệu của Tống Hoài Cẩn chợt thay đổi, anh mím môi, hạ quyết tâm nói:
“Em muốn Lục Duy.”
Chùm nguyệt quý* trong tay Tần Dập vừa khéo chớm nở, lúc nghe thấy lời này ở đầu bên kia điện thoại, bàn tay đang vuốt ve lá hoa chợt khựng lại, khóe miệng anh hơi nhếch lên: “Cậu muốn con bé thì đi tìm nó đi.
Tôi cũng không phải Lục Duy, nói với tôi làm gì.”
(*) 月季 – Nguyệt quý: Hồng Trung Hoa, hồng Trung Quốc, hường Trung Quốc, tường vi Trung Hoa, nguyệt quý hoa.
là một loại cây có hoa thuộc chi Hoa hồng, loài bản địa của một số tỉnh miền Trung Trung Quốc như Quý Châu, Hồ Bắc và Tứ Xuyên.
Người bên kia không ngờ Tần Dập sẽ bình tĩnh như thế, chợt không biết nên nói cái gì, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Đương nhiên anh không phải cô ấy, em chỉ là muốn nói với anh một tiếng, miễn cho anh nói em là cầm thú.”
“Ha ha.”
Tần Dập bật cười, ánh mắt xuyên qua cửa kính sát đất nhìn cô gái nhỏ đang ngồi cạnh mẹ trong phòng khách.
Dưới ánh nắng chiều dịu dàng, mái tóc dài của cô buông xõa, gương mặt không giấu nổi sự ngây ngô, non nớt, trong sáng hoạt bát, đôi mắt cô sáng rỡ rạng ngời.
Dường như Kiều Tri Niệm cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông nên nhìn sang, mỉm cười hiền hoà lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ trên má.
Tần Dập mỉm cười nhìn cô, đôi con ngươi đen u tĩnh, ánh mắt dịu dàng mà thâm thúy.
Một lúc sau, anh trầm giọng nói với người bên kia: “Cậu không cần thông báo cho tôi biết, vì chúng ta đều là cầm thú cả.”
Tống Hoài Cẩn cúp điện thoại.
Nói đến cầm thú thì hai người đều như nhau cả
Dù sao anh cũng chỉ kém Tần Dập có một tuổi.
…
Kiều Uyển Ninh theo ánh mắt của con gái nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng trong vườn.
Anh luôn mặc đồ đen, có bờ vai rộng, bàn về khuôn mặt hay dáng người đều không thể bắt bẻ được.
Dù có đặt Tần Dập trong đám con nhà giàu thì anh vẫn có thể nổi bật với vẻ ngoài xuất chúng của mình.
Đặc biệt là khí chất mạnh mẽ và cảm giác áp chế không giận tự uy của anh.
Đối với ngoại hình của Tần Dập, Kiều Uyển Ninh không hề bắt bẻ điều gì.
Chẳng qua bà trăn trở đến cách mà Tần Dập có được con gái của mình và thân phận của anh.
Vì sinh ra ở nước Z nên bà không thích việc dùng mánh khóe để cưỡng ép, đồng thời bối cảnh của nhà họ Tần cũng quá phức tạp khiến bà hơi do dự.
“Niệm Niệm.”
Kiều Tri Niệm thu hồi ánh nhìn, cô nũng nịu dán lên người mẹ.
Làm con gái của Kiều Uyển Ninh mười tám năm, cô biết mẹ mình là một người vừa thiện lương lại vừa dễ mềm lòng.
Kiều Tri Niệm cũng biết cách làm sao để bà càng mềm lòng hơn.
“Mẹ, cảm ơn mẹ đã cho phép anh ấy ở bên con.”
Kiều Uyển Ninh ôm con gái vào lòng, giọng điệu nũng nịu của cô đã khiến những điều bà kiêng dè ban nãy tan biến không ít.
Bà vỗ nhẹ lên đỉnh đầu con gái, liếc mắt đã nhìn thấu lòng cô.
“Con bé xấu xa này.”.