“Ưm…”
Người trên giường tỉnh dậy, duỗi người xong thì đôi mắt còn đang ngái ngủ nhìn quanh phòng.
Sau khi xác nhận Tần Dập không có ở đây, cặp chân trắng nõn xỏ đôi dép màu hồng nhạt vào, chạy thẳng vào nhà vệ sinh để sửa soạn.
Lúc trở ra, màn hình điện thoại trên đầu giường đang sáng lên.
“Niệm Niệm, con mới ngủ trưa dậy hả? Mẹ gọi có mấy cuộc mà không có ai bắt máy.”
“Dạ.” Kiều Tri Niệm cảm thấy chột dạ, sau khi làm chuyện ấy xong, cô ngủ rất sâu, ngay cả tiếng chuông điện thoại cũng không nghe thấy.
“Hai ngày nay, chơi với anh con sao rồi?”
“Dạ… Vui lắm mẹ.”
Kiều Tri Niệm không biết nói dối, nhưng cũng không thể để Kiều Uyển Ninh biết những chuyện đã xảy ra bên này.
Vất vả lắm cô mới tìm được cớ để tắt máy, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy người đàn ông đã trở về, thong thả đứng cạnh cửa khoanh tay nhìn cô.
Tần Dập tính toán thời gian, anh chưa xuống dưới nhà được bao lâu, lúc mở cửa ra đã nhìn thấy cô gái nhỏ đứng ngoài ban công nghe điện thoại.
Không có một câu nào là thật.
Cảm giác như làm chuyện xấu bị bắt tại trận, cô lật đật đến ôm cổ anh, giọng điệu nhẹ nhàng làm nũng.
“Em sợ bố mẹ lo lắng nên mới nói dối.”
“Anh biết mà.”
Tần Dập nâng cặp mông căng tròn của cô lên, đặt người ngồi lên giường rồi rút tay ra xoa eo giúp cô.
Anh ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nói cô nghe chuyện của Mạnh Húc.
Kiều Tri Niệm là bà chủ, đương nhiên cần phải nắm rõ mọi chuyện trong nhà họ Tần.
“Thần kinh của Mạnh Húc có vấn đề, sau này anh sẽ để Trình Sâm đưa anh ta đi.”
Cô mở to hai mắt: “Thần kinh có vấn đề?”
Ánh mắt cô gái run rẩy, cảm thấy không thể tin được.
Cô cũng không liên tưởng được cái người bất bình thường ấy với người đàn ông trong tâm trí mình.
“Là do anh ta làm Trình Sâm bị thương?”
Người đàn ông gật đầu, hàng mi dài cụp xuống, ánh mắt thâm sâu.
“Hai năm trước, lúc Nok rời đi đã giết sạch mọi người trong trang viên, trong đó có cả mẹ của bọn họ.”
“Anh ta vì ham mê quyền lực nên đã bỏ qua thù hận mà làm việc cho Nok.
Những người quá ám ảnh bởi một thứ gì đó rất dễ bị tổn thương, một khi thất bại sẽ trở nên điên cuồng, rơi vào đầm lầy không cách nào thoát ra được.”
Nhắc tới Nok, Kiều Tri Niệm hỏi rất cẩn thận: “Anh ta đã chết rồi à?”
“Ừ.” Tần Dập cất lời, biết rõ cô đang nói đến ai, giọng nói nhỏ dần đi như đang trấn an: “Là do anh giết chứ không phải em.”
Cô lắc đầu: “Anh không cần lo cho em, em không sao đâu.”
Ngón tay mảnh khảnh đan vào bàn tay mạnh mẽ, cô cảm thấy không sao cả, còn tốt hơn việc mất đi anh.
Trước đó, cô chưa từng trải qua, dù cho tưởng tượng đến thế nào thì cô chưa hề nghĩ đến việc anh sẽ gặp những nguy hiểm.
Mỗi bước gần như đều đi trên dây, chỉ cần sơ sẩy một chút là lập tức rơi xuống vực sâu không đáy.
“Hãy tin anh, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Bờ vai rộng lớn của anh ôm trọn cô vào lòng, lồng ngực run lên theo mỗi một chữ được nói ra, làn cho câu hứa này càng trở nên kiên định.
Cô gái nhỏ vui đầu vào hõm cổ của anh, dùng lông tơ trên mặt cọ vài cái, vô cùng ỷ lại: “Dạ, anh nói gì em cũng tin.
Chờ sau khi sinh con xong, em sẽ về nước để đi học, còn anh phải tự bảo vệ mình thật tốt.”
Giọng nói Kiều Tri Niệm nhỏ dần: yeutruyen.net “Chúng ta sẽ xa nhau một khoảng thời gian, khi nào nghỉ em mới về được.
Anh không gặp em và bé cưng thì có nhớ bọn em không?”
“Ha.” Tần Dập cười khẽ, nâng đầu cô lên đối diện với mình: “Em ở đâu thì anh sẽ ở đó.”
Chủ đề vừa rồi rất nặng nề, thế nên anh muốn làm Kiều Tri Niệm vui vẻ nên đã nói: “Anh đã bàn bạc chuyện lễ cưới với anh trai của em rồi, sẽ tổ chức ở nước Z đó, em có thích không?”
Mặt này cô gái nhỏ hiện lên vẻ mừng rỡ: “Thật sao? Khi nào sẽ tổ chức vậy anh?”
“Cuối tháng này, lần này chúng ta sẽ về cùng anh ấy.”
“Thế còn có hai mươi ngày thôi à?” Kiều Tri Niệm gập ngón tay tính ngày, cảm xúc đến nhanh mà đi cũng nhanh.
“Em chưa chuẩn bị gì hết.”
Tần Dập nhéo mặt cô: “Em không cần làm gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn gả cho anh là được rồi.”
Dù người đàn ông có nói vậy, nhưng Kiều Tri Niệm vẫn muốn làm, lễ cưới sẽ được trang trí ra sao, phải mời bạn bè, phải mặc áo cưới kiểu gì, Tần Dập sẽ mặc âu phục thế nào.
Sau đó cô cúi đầu nhìn cái quần đen của Tần Dập.
Hình như chỉ có duy nhất lần cầu hôn cô là anh mặc âu phục màu xám.
“A Dập, sao anh không bao giờ mặc đồ màu khác vậy?” Đầu ngón tay của cô vân vê vải dệt màu đen, sau đó kéo lên.
Tần Dập nhướng mày: “Do thói quen thôi, em không thích à?”
“Cũng không phải, chỉ là em cảm thấy rất nặng nề, thế nên em sẽ chọn quần áo cho anh trong lễ cưới, không được mặc màu đen nữa.”
“Được, chỉ cần em thích là được, dù sao cũng mặc cho em nhìn mà.”
Người đàn ông vô tình nói ra lời đường mật, chọc cho tim Kiều Tri Niệm rung động.
Cô nâng mặt Tần Dập lên, quan sát thật kỹ ngũ quan của anh.
Vẻ ngoài của Tần Dập vô cùng nam tính, da đen, mày rậm, môi mỏng, sống mũi cao, nhưng cô vẫn thích nhất là cặp mắt dài và hẹp.
Phần lớn thời gian đều bình tĩnh và quyết đoán, chỉ có khi nhìn cô mới bộc lộ nét dịu dàng.
Mỗi lần nghĩ như vậy thì trái tim thiếu nữ của Kiều Tri Niệm rất thỏa mãn, khao khát muốn nói ra.
Cô lại ôm lấy cổ anh, ngã đầu lên lồng ngực trần trụi.
“A Dập, anh thật tốt.”
Ánh mắt của người đàn ông bỗng lóe lên: “Tốt như thế nào?”
“Đầu tiên là rất đẹp trai.”
Ngón tay lướt qua hàng mi của anh: “Lông mi đẹp.”
Chạm nhẹ vào chiếc mũi cao: “Mũi đẹp.”
Đôi môi của anh cong lên vô cùng vui vẻ, Kiều Tri Niệm áp sát vào nhẹ nhàng hôn lên.
“Miệng cũng đẹp.”
“Thứ hai, cũng là quan yeutruyen.net trọng nhất, đó chính là dịu dàng.”
Ý cười đong đầy đuôi mắt, đôi mắt đen bóng phản chiếu hình ảnh của cô.
Cô nhích gần lại nhìn kỹ hơn rồi nói: “Ánh mắt dịu dàng.”
Cánh tay ngó sen đặt lên ngực anh, nhịp tim của Kiều Tri Niệm đồng điệu với Tần Dập.
“Tim, cũng dịu dàng nốt.”
Cô cúi đầu, lắng nghe từng tiếng đập.
Trong không gian yên tĩnh, từng câu nói của người con gái như hóa thành giọt nước thanh khiết.
Tần Dập hiếm khi cười vui vẻ như vậy, mắt và môi đều cong vút lên, hưởng thụ cái ôm mềm mại, hơi thở nhẹ nhàng phả trên đỉnh đầu Kiều Tri Niệm.
“Điều thứ nhất đúng, còn điều thứ hai cần phải bổ sung thêm mấy chữ.”
Đôi mắt ngập nước nâng lên, bắt gặp được sự nhiệt tình trong mắt anh.
“Chỉ dịu dàng với mình em.”.