Kế hoạch đến chơi với em gái của Hoắc Tri Hành đã biến thành dưỡng thương, thời gian trở về nước cũng được dời từ ngày này sang ngày khác.
Một ngày trước khi bọn họ đến thành phố Z, Trình Sâm đã đưa Mạnh Húc rời khỏi nhà họ Tần, còn về bên phía trường học, Tần Dập đã sớm liên hệ giúp cậu ta.
Ngày đi, bọn họ đem theo rất nhiều hành lý.
Khi đi chỉ có mình Hoắc Tri Hành, nhưng lúc về lại tăng thành năm người.
Từ lúc nhận được tin nhắn của con gái, vợ chồng họ Hoắc đã cho người làm dọn dẹp phòng khách, chuẩn bị các đồ dụng cần thiết và cử người chờ ở sân bay.
Biết được tin lễ cưới sẽ được tổ chức trong nước, Hoắc Chính Kỳ vô cùng phấn khởi, ông chẳng giữ nổi vẻ kiêu ngạo nữa, vội vàng dắt vợ đi đặt khách sạn lớn nhất ở thành phố T, sau đó còn tìm vài công ty trang trí cho lễ cưới.
“Anh nhìn này, đây là kế hoạch bên công ty gửi, anh thấy cái nào ổn?”
Mắt của Hoắc Chính Kỳ không tốt, đeo cặp kính lão lên rồi nheo mắt nhìn những bản kế hoạch: “Sao lại là màu hồng? Ở quê của anh chỉ có những người tái hôn lần mới dùng màu này thôi.”
Kiều Uyển Ninh lấy một tách trà đặt lên tập giấy: “Đừng xem nữa, mấy người già yeutruyen.net lựa chọn không biết con bé có thích nổi không? Đây cũng chẳng phải ở dưới nhà quê, cái gì mà kết hôn lần một rồi lần hai.”
Ông cười gượng, cầm ly trà lên nhấp một ngụm, mùi thơm của trà tỏa khắp phòng.
Vừa định lên tiếng thì cửa nhà được mở ra, một đoàn người mang theo vẻ mệt mỏi bước vào.
Hoắc Chính Kỳ nhét đống giấy sặc sỡ xuống ghế, sau đó mới bước lên đón tiếp.
Đã lâu lắm rồi hai vợ chồng chưa được gặp con gái, vừa nhìn thấy đã muốn đến hỏi thăm, nhưng ngại có khách khứa nên chỉ có thể nắm lấy bàn tay nhỏ của Kiều Tri Niệm, kéo người gần lại một chút.
“Bố mẹ, đây là em trai của A Dập, Tống Hoài Cẩn, còn đây là…” Kiều Tri Niệm dừng một giây rồi nói tiếp: “Bạn gái của Hoài Cẩn, Lục Duy.”
Để tránh những phiền toái không cần thiết, cô nói thẳng mối quan hệ của hai người.
“Con chào chú dì.
Dì à, dì đẹp quá đi.”
Kiều Uyển Ninh có vẻ đẹp của một người mẹ, đôi khi có vài động tác rất giống với Tề Nhược Nhàn, Lục Duy vừa gặp đã rất thích bà.
“Miệng con bé này thật ngọt.” Kiều Uyển Ninh gọi nhóm đàn ông ngồi xuống, sai người hầu bưng trà đãi khách, xong xuôi thì kéo tay của Lục Duy: “Đi thôi, dì đưa con lên phòng cất đồ.”
Phòng khách vốn đang náo nhiệt giờ chỉ còn bốn người đàn ông với bốn khuôn mặt nghiêm túc, bầu không khí bỗng trở nên xấu hổ.
Ngay lúc này, Tần Dập nghe thấy dưới ghế có tiếng động lạ, anh đưa tay sờ soạng rồi rút một tập giấy ra.
Thái độ trước kia của Hoắc Chính Kỳ không tốt, ông đang sắp xếp lại từ ngữ thì nhìn thấy bản kế hoạch trang trí trong tay Tần Dập.
Ông giống như một đứa trẻ, cứ chê cái này dở, cái kia khó ăn, cuối cùng lại đi ăn vụng, kết quả còn bị bắt quả tang.
Gương mặt già nua đỏ lên, đưa mắt sang chỗ khác không dám nhìn anh.
Bộ dạng giấu đầu lòi đuôi của ông khiến Tần Dập vừa nhìn đã hiểu.
Người đàn ông xem kỹ từng trang giấy, sau đó để lên bàn gõ gõ hai cái rồi đặt tập giấy được sắp xếp ngay ngắn đến trước mặt ông: “Bố, bố có mắt nhìn lắm, mấy cái bố chọn cái nào cũng đẹp.”
Mấy tiếng “bố” làm Hoắc Chính Kỳ cứng người, lí do thoái thác ông vừa nghĩ ra lại không dùng được.
Ông nở một nụ cười cứng ngắc hơn cả cơ thể của mình: “Con thích là được…”
…
Đến khi Hoắc Chính Kỳ lên lầu, trong phòng khách không còn người lớn nữa, ba người đàn ông mới có thể thả lỏng.
Hoắc Tri Hành không hiểu nổi, sao anh lại căng thẳng trong chính ngôi nhà của mình?
“Anh đi gặp bố mẹ vợ mà em cũng phải theo chịu tội.”
Tống Hoài Cẩn bưng ly trà hớp một ngụm, mặc dù khát nước từ lâu, nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tần Dập thì ngay cả nước cũng không dám uống.
Hoắc Tri Hành vừa cấm ấm trà rót thêm cho Tống Hoài Cẩn, vừa đưa mắt nhìn Tần Dập.
“Anh đóng vai chàng rể ngoan ngoãn như trước là được rồi.”
“Lúc trước ở nhà anh, chắc anh ấy đã chịu không ít cực khổ đúng không?”
Tần Dập nghiêm mặt, đánh vào gáy Tống Hoài Cẩn: “Hai người trở nên thân thiết từ lúc nào vậy?”
Nói xong, anh lập tức đứng dậy đi lên lầu tìm cô gái nhỏ của mình.
Bọn đàn ông này thật phiền phức.
Tất cả các món của bữa trưa đều do chính tay Kiều Uyển Ninh làm.
Mặc dù Tần Dập đã đến nhà họ Hoắc nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên anh ngồi ăn tối chung.
Đã lâu rồi nhà họ Hoắc mới náo nhiệt như vậy, Tống Hoài Cẩn và Lục Duy rất biết nói chuyện, chọc cho Kiều Uyển Ninh cười không ngớt.
Sau khi ăn xong, nhóm người vây quanh phòng khách thảo luận những việc cần chuẩn bị cho lễ cưới.
Thử đồ, trang điểm, chọn phương án thiết kế, viết danh sách khách mời, có nhiều thứ cần phải quyết định.
Ban đầu Kiều Tri Niệm còn hào hứng, nhưng một lúc sau đã không còn chịu nổi nữa.
“A Dập, em đau đầu quá.
Anh đưa em lên lầu nghỉ ngơi được không?”
Lời nói của phụ nữ mang thai rất có trọng lượng, Kiều Uyển Ninh để con gái về phòng nghỉ ngơi.
Nhờ vậy mà Tần Dập cũng được giải thoát, ôm người con gái lên lầu.
Kiều Tri Niệm lăn một vòng trên chiếc giường công chúa, đôi mắt cong cong, ngửi mùi hương còn lưu lại trên gối, cơ thể được thả lỏng.
Người đàn ông dựa vào đầu giường, xoay người lấy một quyển album trên kệ sách xuống.
Xem ảnh chụp rồi nhìn người thật, giống như có thể nhìn thấy những năm tháng mình không ở bên cô.
Sắc mặt của Tần Dập bỗng nhiên thay đổi, đưa quyển album cho Kiều Tri Niệm xem.
“Đây là ai?”
Cô gái nhỏ đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, nghe thấy câu hỏi của anh thì hé mắt nhìn thoáng qua.
“Chu Đình, bạn em.”
Người đàn ông đặt quyển album xuống rồi ôm lấy eo cô, cố ý dán môi của mình lên lưng của người trước mặt: “Cậu ta ôm em thân mật quá ha.”
“Hả?”
Cơn buồn ngủ của Kiều Tri Niệm bị đánh bay phân nửa, xoay người đối diện với anh.
“Lần đầu anh Tần ghen nên phải lưu lại làm kỷ niệm.”
Ngón cái và ngón trỏ của cô tạo thành hình chữ nhật, dí sát tới khuôn mặt tuấn tú của anh rồi tự tạo ra âm thanh.
“Tách.”
Kiều Tri Niệm thu tay lại ngắm nghía, giống như thật sự chụp được ảnh.
“Trải qua sự thẩm định của em, dáng vẻ của anh Tần khi ghen có hơi chua chát, nhưng vẫn rất đẹp trai.”
Người đàn ông bị sự đáng yêu của cô khiêu khích, ánh mắt như sói săn mồi, quay sang bắt nạt Kiều Tri Niệm.
“A!” Người phụ nữ sợ hãi trước động tác bất ngờ của anh, sau khi suy nghĩ đổi lâu, con ngươi bỗng sáng lên: “Anh Tần, em đang rất buồn ngủ, có thể thả em ra không?”
Người đàn ông bị chọc tức đến mức bật cười.
Bộ dáng của Kiều Tri Niệm quá rõ ràng, cô đang cố ý, nhưng anh không còn cách nào khác.
Đầu lưỡi lướt qua từng kẽ răng: “Nó cũng mệt à?”
Cô gái nhỏ gật đầu: “Đúng vậy, không tin thì anh nghe thử đi.”.