Vì chuyện bác sĩ ở lần trước cho nên Tần Dập không cho Kiều Tri Niệm nhập viện.
Anh đã sớm đưa thiết bị hỗ trợ sinh sản và bác sĩ về nhà họ Tần.
Hôm đó trời còn chưa sáng, trong lúc mơ ngủ, đột nhiên Kiều Tri Niệm bị những cơn đau có quy luật đánh thức.
Người đàn ông nằm bên cạnh ngủ rất nông, gần như lập tức nhận ra cô đang không ổn.
“Sao thế?” Người đàn ông xoay người đứng dậy, căng thẳng nhìn cô.
Kiều Tri Niệm ôm bụng, cả người đổ đầy mồ hôi.
“Em đau bụng…”
Trong đầu Tần Dập ong ong, nhanh chóng bế cô chạy xuống lầu.
Phòng sinh được anh sắp xếp ở tầng năm, chân dài sải bước, chớp mắt đã đến nơi.
Các bác sĩ của nhà họ Tần đang ngủ say thì bị đánh thức, chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến đấu.
Ba người nhà họ Hoắc và Lục Duy vội chạy đến, người nào người nấy đều mặc đồ ngủ, vẻ mặt lo lắng, đầu tóc lộn xộn.
Trong phòng, người đàn ông ngồi trên giường lau mồ hôi cho cô gái nhỏ.
“Anh Tần, anh, anh hãy ra ngoài trước đi.”
Dựa vào đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ, người phụ nữ trung niên không thể không nhìn thẳng vào cặp mắt đỏ au của người đàn ông.
Tần Dập nhìn khuôn mặt nhỏ đang nhăn nhó vì đau đớn của Kiều Tri Niệm thì nhíu chặt mày không nói gì.
Ngay lúc này, Kiều Uyển Ninh mở cửa bước vào, trên mặt vô cùng nghiêm túc và căng thẳng.
“Bồi sản chẳng phải ký ức đẹp đẽ gì đâu, con nên ra ngoài chờ đi.”
Người phụ nữ nằm trên giường bị mấy cơn đau tra tấn, sắc mặt tái nhợt, nhưng cô vẫn cố ổn định tinh thần, giữ cho bản thân được tỉnh táo.
Kiều Tri Niệm thoáng thấy mẹ mình bước vào, duỗi tay kéo nhẹ tay áo của người đàn ông.
“A Dập…” Giọng nói yếu ớt vô lực.
“Anh ra ngoài đi, lát nữa là nhìn thấy bé cưng rồi.”
Nụ cười miễn cưỡng khiến Tần Dập đau lòng, anh lại lau mồ hôi trên trán cô, sau đó đặt một nụ hôn lên môi cô.
“Được, anh chờ em.
Em nhất định phải bình an.” Giọng anh run rẩy.
…
Mỗi một bước đi của kim giây đều giống như có lưỡi dao nhỏ chậm rãi cứa lên da thịt.
Cái sức nặng này, anh không thể gồng gánh được.
Quả thật so với giờ phút này, những năm chém giết, tranh giành thế lực trở nên rất đơn giản.
Khuỷu tay anh đặt trên khung cửa sổ, ngón tay túm lấy tóc, ánh mắt vô hồn nhìn ra bên ngoài.
Mặt trời mới nhô lên từ phía Đông, nay đã mọc trên đỉnh đầu, hơi lạnh của sớm mai được nắng hè chói thay thế.
Mặc dù giữ một tư thế suốt mấy tiếng liền, thế nhưng anh lại không cảm thấy mệt.
Vừa mới bắt đầu còn nghe yeutruyen.net thấy tiếng rên la từ bên trong, sau đó là nhỏ dần rồi không còn nghe gì nữa.
Nghe được tiếng cô thì anh đau lòng, còn không nghe được thì lại bất an.
Trên hành lang bày lung tung ghế dựa lưng, được lấy từ mấy căn phòng gần đấy, tất cả mọi người đều ngồi yên chờ đợi.
Cánh cửa được mở ra, bản lề màu vàng kim đã bị anh đá hỏng trong lúc gấp gáp ôm cô gái nhỏ vào phòng.
Bây giờ nó chỉ có thể lắc lư, phát ra những tiếng động chói tai.
Đôi mắt của Kiều Uyển Ninh đỏ ửng, chứng tỏ bà đã khóc.
Bà giải thích với mọi người: “Đau quá nên ngủ rồi.”
Tần Dập gộp hai bước thành một bước đến trước mặt mẹ vợ: “Chưa sinh hả mẹ?”
Bà thở dài: “Sao nhanh như vậy được.
Lúc mẹ sinh Tri Hành, phải mất đến tận hai ngày đó, còn Niệm Niệm thì nhanh hơn một chút.”
Người đàn ông nghe xong, giống như bị dội chậu nước lạnh vào người, cảm giác lạnh lẽo lan tràn từ đầu đến chân.
Chân Tần Dập mềm nhũn, Tống Hoài Cẩn đứng bên cạnh nhanh tay lấy ghế đặt sau lưng để anh không bị ngã xuống đất.
Tống Hoài Cẩn khẽ lắc đầu.
Anh hai của anh oai phong một cõi, khống chế tất cả súng ống đạn dược của xã hội đen vùng Đông Nam Á, trong tay còn có vô số các sòng bạc.
Hầu hết những thế lực từng va chạm với anh đều đã rớt đài, người như vậy chưa từng có dáng vẻ nản lòng bất lực.
Nhìn người đàn ông đang mất hồn, Tống Hoài Cẩn cảm thấy mình không đến an ủi là đúng.
Sáu người cứ ngồi ngơ ngác ngoài cửa, chờ đến tận lúc trời tối cũng không ai rời đi để uống miếng nước.
Mái tóc đen của cô gái nhỏ bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp dán chặt lên mặt, môi dưới tái nhợt bị cắn đến chảy máu cũng không biết.
Tất cả sự đau đớn đều không bằng một phần nghìn của việc đau đẻ.
Không biết qua bao lâu, Kiều Tri Niệm cảm giác được cơ thể run lên, tiếp đó nghe thấy tiếng khóc vang dội của đứa trẻ.
Cô mệt mỏi cong môi, sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ…
Người đàn ông bên ngoài bỗng đứng bật dậy, gần như anh là người nghe thấy tiếng khóc đầu tiên.
Nữ bác sĩ ôm bé con được quấn trong khăn, chúc mừng anh: “Chúc mừng anh Tần, là một bé trai.”
Bác sĩ đưa đứa bé cho anh, tiếng khóc nỉ non không dứt, cơ thể được bao bọc để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực.
Tần Dập không ôm đứa bé, chỉ nhìn thoáng qua rồi hỏi bằng chất giọng khàn đặc: “Niệm Niệm đâu?”
“Bà chủ kiệt sức nên đã ngủ thiếp đi.”
“Tôi vào trong được không?” Người đàn ông như đang thỉnh cầu, dè dặt hỏi.
Nữ bác sĩ không quen với dáng vẻ này của anh, đưa đứa bé cho Kiều Uyển Ninh đã đứng bên cạnh từ lâu: “Được, nhưng anh không được đánh thức .”
“Sẽ không đâu…” Người đàn ông thì thào, bàn tay run rẩy mở cửa bước vào.
Vợ chồng nhà họ Hoắc cố nén lại ý nghĩ vào thăm con gái, để khoảng thời gian quý báu này lại cho anh.
Đôi môi của người phụ nữ trong phòng trắng bệch như tờ giấy, hô hấp đều đều, yên tĩnh ngủ say.
Bàn tay to lớn của anh đặt lên đỉnh đầu cô, giống như bảo vệ búp bê thuỷ tinh dễ vỡ.
“Bé cưng, em vất vả rồi.”
Hơi nóng trong hốc mắt đã chực trào được mấy tiếng, ngay lúc này lại mạnh mẽ tuôn ra.
Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống giường, bất chấp có người ở bên ngoài, anh cứ vậy mà khóc thành tiếng.
Cánh cửa chỉ khép hờ, người ở ngoài đang thay phiên nhau ôm đứa bé lúc nghe thấy tiếng khóc, ai cũng trở nên yên lặng.
Qua khe cửa nhìn vào trong, không ai là không ngạc nhiên.
Người đàn ông cao lớn như núi nửa quỳ ở mép giường, bả vai run run, mu bàn tay thường xuyên đưa lên dụi mắt.
Hành lang yên tĩnh, chỉ còn tiếng khóc của trẻ con và tiếng nức nở của người đàn ông..