Kiều Tri Niệm đang chơi đùa với chiếc lá, miệng sắp vểnh lên trời: “Anh Tần ơi.”
Tần Dập đặt món đồ trong tay xuống rồi nhìn cô.
Khuôn mặt nhỏ nhăn lại, không biết đang nghĩ gì.
Anh rất muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô thông qua nét mặt.
Mỗi lần Kiều Tri Niệm gọi “anh Tần ơi” là có chuyện hoặc đã gây ra chuyện.
“Bây yeutruyen.net giờ nước Z vào đông rồi, em nhớ tuyết ở quê nhà, nó đẹp lắm.”
Cô không thích phong cảnh xứ nóng, cảm giác như đang sống trong một chậu hoa lớn vậy, đúng là không bằng một năm bốn mùa ở cố hương.
Đôi mắt trong veo mùa thu loé lên tia sáng, nhất định phải bắt anh trả lời mới được.
Người đàn ông không chịu được lạnh, chưa từng nhìn thấy tuyết rơi bao giờ.
Đó là cái gì? Ôm được không? Có thể hôn không? Đẹp hơn cô gái nhỏ của anh à?
Anh nhắm mắt lại rồi hít thật sâu, bàn tay rắn chắc vuốt ve bụng của cô.
Từ khi bé con biết đạp, nếu như rảnh rỗi, anh sẽ sờ như vậy một lúc lâu.
Sau khi sờ soạn xong, anh thỏa hiệp: “Được, sang năm dẫn bé con đi chung nhé?”
Người phụ nữ cuối cùng cũng được vừa ý, đôi bàn tay nhỏ bé ôm lấy mặt anh, lướt ngang qua sườn mặt rồi hôn lên môi anh, nhỏ giọng nói: “Anh Tần thật là tốt.”
“Tại sao lại thì thầm? Ở đây đâu có ai khác?” Người đàn ông khó hiểu, nhướng đuôi lông mày.
Cô khẽ cười, áp cái bụng tròn vo của mình vào người anh: “Có, có bé con.
Để con nghe thấy thì xấu hổ quá.”
Tần Dập cong môi, banh quai hàm, ngước đầu lên để cô tuỳ ý nắn bóp.
Thật ra anh đâu có thoả hiệp, bởi vì trước đến giờ, anh đều không thể từ chối được..