Tình Cạn Người Không Biết

Ninh Vi Cẩn giữ đúng lời hứa, chỉ có hành động thân mật với Trịnh Đinh Đinh có chừng mực. Nhưng ngược lại Trịnh Đinh Đinh bị anh trêu chọc cảm thấy cực kỳ khó chịu. Không chịu được mà nhéo hông anh một cái.

Ninh Vi Cẩn nhìn cô cực kỳ mờ ám, bế cô vào phòng ngủ, đặt lên giường, đắp kín chăn, nhẹ nhàng nói: "Ngủ một giấc đi, sáng mai tỉnh dậy em sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Anh về trước, có gì gọi điện cho anh!"

Trịnh Đinh Đinh gật đầu một cái.

Ninh Vi Cẩn tắt đèn, Trịnh Đinh Đinh nhắm mắt lại, an tâm ngủ, trong không khí vẫn còn có thể cảm nhận được hơi thở thuộc về anh.

Ninh Vi Cẩn lái xe về nhà. Lúc mở cửa, Ninh Vi Tuyền từ lầu hai bước xuống.

"Anh về rồi sao? Anh ăn cơm tối chưa ạ?"

"Chưa!"

"Anh muốn ăn gì? Em gọi mang tới!"

"Tùy em!" Ninh Vi Cẩn đổi giày.

"Được rồi ạ!" Ninh Vi Tuyền bước đến bên tủ lạnh, lấy số điện thoại giao thức ăn nhanh.

"Đúng rồi! Em giúp anh mua mấy thứ ghi trên này." Ninh Vi Cẩn đi tới, lấy một tờ giấy nhớ trong ví da đưa cho Ninh Vi Tuyền.

"Rượu Mao Đài, sữa bổ sung can xi, trà Kim Tuấn Mi. . . . . Đây là cái gì ạ?" Ninh Vi Tuyền cầm tờ giấy, tò mò hỏi.

"Quà ra mắt ba mẹ Đinh Đinh!"

Ninh Vi Tuyền nghe vậy cảm thấy sững sờ, sau đó mở trừng lớn hai mắt: "Anh đã phải ra mắt ba mẹ Đinh Đinh rồi sao? Trời ạ, tốc độ này có phải quá nhanh hay không?"

"Rất nhanh sao?" Ninh Vi Cẩn xem thường, "Anh và cô ấy cũng chính thức qua lại hơn một tháng rồi!"

". . . . . "Ninh Vi Tuyền im lặng, nhìn ông anh trai đang sốt ruột, nói móc: "Anh vội vã như vậy có phải sợ Đinh Đinh thay đổi không? Lúc nào cũng có thể thay đổi quyết định mà bỏ rơi anh, cho nên phải vội vàng công khai quan hệ cho mọi người biết?"

"Không phải!" Ninh Vi Cẩn suy nghĩ một chút rồi nói, "Nếu anh đã xác định cảm giác với cô ấy thì cần gì phải lãng phía thời gian nữa? Cái này không phù hợp với phong cách của anh!"

"Được rồi, em biết rồi!"

"Theo kế hoạch của anh, cuối năm nay anh sẽ cầu hôn với cô ấy!"

Ninh Vi Cẩn nói xong, xoay người, ung dung đi lên cầu thang.

"Quá vội mà!" Ninh Vi Tuyền nói thầm, trong lòng cũng thầm thắp cho Trịnh Đinh Đinh một nén nhang.

Mà ở nơi nào đó, Trịnh Đinh Đinh đang ngủ say hoàn toàn không biết chuyện lớn cả đời cô đã bị giáo sư Ninh sắp xếp gọn gàng rồi.

*

Sản phẩm trọng điểm mùa này của Nhã Thú là Tiểu Hải Mã giúp các bé ngủ ngon. Sản phẩm này là do Trịnh Đinh Đinh thiết kế. Chú cá ngựa được làm bằng chất liệu mềm mại, rất thích hợp với làn da của các bé. Chỉ cần người bé hơi đụng vào bụng của Tiểu Hải Mã thì bụng chú cá ngựa sẽ phát ánh sáng nhè nhẹ cùng với mười bản nhạc ru. Âm nhạc và ánh sáng sẽ kéo dài chừng mười lăm phút, giúp các bé ngủ ngon. Ngoài ra bụng của Tiểu Hải Mã còn có âm thanh giống như trong bụng mẹ khiến cho các bé có cảm giác an toàn.

Để phối hợp marketing sản phẩm, Trịnh Đinh Đinh phải tự mình đến các shop và khu trung tâm thương mại bán đồ trẻ em, trao đổi với nhân viên bán hàng, nhận phản hồi của họ rồi làm báo cáo với lãnh đạo cấp trên. Cả một tuần liền, cô không ngừng chạy tới chạy lui, ngay cả da cũng đen hơi một chút.

Hôm nay, khi Trịnh Đinh Đinh vừa từ khu trung tâm thương mại về công ty, vừa vào đến phòng làm việc chưa kịp ngồi thì điện thoại nội bộ đã vang lên, là Vương quản lý của bộ phận thiết kế.

"Trịnh Đinh Đinh, em qua đây một chút. Chị có chuyện muốn hỏi!"

Trịnh Đinh Đinh cho rằng Vương Kinh Lịch tìm cô vì chuyện công việc không ngờ không phải như vậy.

"Lá thư này là có người ẩn danh nhét vào thùng thư của bảo vệ!" Quản Lý Vương đưa một lá thư màu trắng. "Hôm nay, vừa đúng đến lượt chị mở hòm thư. Bức thư này viết rõ, gửi cho lãnh đạo của Trịnh Đinh Đinh. Chị mở ra đọc thì bên trong toàn nói về chuyện riêng của em!"

"Chuyện riêng?" Trịnh Đinh Đinh cau mày.

"Tự em đọc đi!"

Trịnh Đinh Đinh mở lá thư, vừa nhìn hai ba chữ cũng biết là chuyện gì xảy ra.

Lá thư này nói Trịnh Đinh Đinh là

Kẻ phá hoại tình cảm của bọn họ. bởi vì Trịnh Đinh Đinh không biết xấu hổ mà xen vào khiến cho tình cảm giữa hai người bọn họ tan vỡ. Cô gái kia gần như bị trầm cảm, mất đi chén cơm. Người gửi thư thỉnh cầu lãnh đạo Trịnh Đinh Đinh ngoài công việc nên chỉnh đốn tác phong sinh hoạt cá nhân của cô, không để cô có những tác phong không đứng đắn nữa.

“Quản lý Vương, đây là chuyện bịa đặt, không hề có thật!” Trịnh Đinh Đinh đặt lá thư xuống, nghiêm túc giải thích, “ Em khồng hề làm những chuyện như vậy! Chuyện này thật sự quá buồn cười!”

“Em nói không phải thì chị cũng yên tâm!” Quản lý Vương cười nhẹ, rồi lại hỏi:” Nhưng chuyện này chỉ giải thích cũng không ổn. Chị chỉ hỏi em một câu, có phải em chọc tới người nào hay không?”

“Em cũng đoán được ai viết bức thư này rồi, em sẽ xử lý chuyện này!” Trịnh Đinh Đinh nói ít nhưng ý nhiều.

“Ừ” quản lý Vương gật đầu một cái” Lúc này là khoảng thời gian sản phẩm mới tung ra thị trường, có rất nhiều việc phải làm, chị hy vọng em vẫn cân bằng được công việc và cuộc sống cá nhân của mình. Người phụ nữa thành công là người có thể cân bằng được cả hai thứ này!”

“Em hiểu rồi ạ!”

Rời khỏi phòng giàm đốc, tâm trạng của Trịnh Đinh Đinh cực kỳ kém. Cô không ngờ mẹ Ôn Tử Hinh lại có thể giỏ những trò này, viết thư nặc danh cho lãnh đạo tố cáo cô là có tác phong không tốt.

Cũng may quản lý Vương là người sáng suốt. Nếu chẳng may là một quản lý cổ hủ như ông tổng thì không chừng sẽ chẳng them nghe lời nàng nói đâu.

Nghĩ đến đây, Trịnh Đinh Đinh cảm thấy cực kỳ buồn bực.

Cả tuần sau đó lien tục lại có hai bức thư nặc danh xuất hiện ở hộp thư phòng bảo vệ, thật may cũng bị quản lý Vương chặn lại rồi đưa cho Trịnh Đinh Đinh

“Trịnh Đinh Đinh, em mau dành một chút thời gian xử lý chuyện này đi. Đừng để chuyện này náo loạn lên sếp tổng!” Quản lý Vương vội vã dặn dò một câu.

Vạn bất đắc dĩ Trịnh Đinh Đinh mới gọi điện thoại cho Trần Tuần, kể cho anh nghe chuyện này.

Trần Tuần biết chuyện, trong điệnt hoại trầm mặc một hồi, sau đó trả lời chắc chắn với cô, “ Em đừng lo lắng, anh nhất đinh sẽ giải quyết chuyện này!”

Lời đảm bảo của Trần Tuần khiến cho Trịnh Đinh Đinh yên tâm. Nhưng ít ra cô cảm thấy chuyện này có thể tạm chấm dứt.

Lúc cùng ăn cơm, Ninh Vi Cẩn phát hiện cô có chút bất an.

“Sao vậy? Mệt mỏi lắm à?”

Trịnh Đinh Đinh khoay cơm loạn xạ trong chén:” Trong khoảng thời gian này, ngày nào cũng chạy đi chạy lại, mệt quá!”

“Em cũng đâu cần để bản thân mệt mỏi như vậy! Chẳng lẽ em quên mình có một kim chủ rồi sao?”

Trịnh Đinh Đinh ngước mắt nhìn “đại kim chủ tà ác” trước mặt, gật đầu một cái:” Đúng vậy, dạo gần đây em cuối cùng cũng ngộ ra nếu không chịu được em sẽ từ chức chuyên tâm phục vụ anh nha!”

Khóe môi Ninh Vi Cẩn cong cong, lạnh nhạt nói :” Thật sao?”

“Đương nhiên là giả rồi” Trịnh Đinh Đinh nói:” Anh khó phục vụ như vậy đến lúc đó chắc chắn em sẽ mệt mỏi hơn bây giờ”

Ninh Vi Cẩn vương tay giũ chặt cổ tay cô, nghiêm túc hỏi lại:” Anh khó phục vụ chỗ nào chứ hả?”

“Chỗ nào cũng khó chiều nha!”

Ngón tay Ninh Vi Cẩn nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay cô:” Xem ra em vẫn chưa hiểu rõ anh lắm nha.Thật ra thì anh rất dễ chiều, chỉ cần em làm theo lời anh nói là được rồi!”

Hiểu ý trong câu nói của anh, Trịnh Đinh Đinh khẽ ho khan một cái, trịnh trọng nhắc:” Anh đừng giở trò lưu manh, trước chỗ đông người nữa”

Ninh Vi Cẩn vẫn giữ chặt tay cô nói tiếp:” Anh nghiêm túc! Anh không muốn bạn gái anh vất vả như vậy!”

“Mặc dù vất vả nhưng em cảm thấy rất vui vẻ. Anh biết không, trở thành nhà thiết kế đồ chơi là ước mơ từ nhỏ của em. Hiện giờ đó là chuyện em cam tâm tình nguyện nhất đó. Em thừa nhận có những lúc mệt mỏi không kiềm được mà mở miệng oán trách. Nhưng mặc kệ dù thế nào em cũng sẽ không từ bỏ. Mà nhiệm vụ của anh rất đơn giản nha, lúc em oán trách kêu ca như vậy thì mắng em một trận là được rồi!”

“Được!”

Trịnh Đinh Đinh không ngờ Ninh Vi Cẩn đáp ứng sản khoái như vậy, nghiêng đầu nhìn anh:” Dường như anh càng lúc càng săn sóc em nha!”

“Càng lúc càng săn sóc sao?” Ninh Vi Cẩn cao giọng chất vấn, khẳng định nói:” Anh vẫn luôn nghĩ mình là một người đàn ông rất biết săn sóc người khác”

“……”

“Có chuyện chính sự muốn nói với em”

“Chính sự sao?”

“Về ngày đến ra mắt ba mẹ em!”

“…..Anh thật sự xác định sao?”

“Hỏi thừa! Chẳng lẽ có chuyện nào anh không chắc chắn sao?”

“Vậy lát nữa về nhà em sẽ hỏi ba mẹ một chút!”

“Ùm, chẳng qua anh hy vọng càng nhanh càng tốt”

………

Trên đường trở về, Trịnh Đinh Đinh lại hỏi Ninh Vi Cẩn:” nếu như anh đến gặp ba mẹ em vậy thì có phải là sau này em cũng cần phải đến gặp ba anh không?”

“Không cần” Ninh Vi Cẩn nói:” Chuyện như vậy anh làm là được rồi!”

Trịnh Đinh Đinh đột nhiên nghĩ đến thân phận của ba Đinh Vi Cẩn, chần chờ một chút rồi hỏi thẳng:” Có phải là ba anh không thích em hay không?”

“Có lẽ ông ấy không thích em nhưng mà có lien quan gì chứ? Anh lấy vợ, chỉ cần anh thích là được!”

Sắc mặt Trịnh Đinh Đinh hơi nóng lên, không phải chỉ nói chuyện gặp mặt trưởng bối thôi sao? Sao lại nói đến chuyện lấy vợ rồi? Giọng nói của Ninh Vi Cẩn lại thản nhiên như vậy giống như ngày mai bọn họ đã phải thành hôn rồi!

Thật may là Ninh Vi Cẩn không phát hiện ra sự khác thường của cô, nói tiếp:” Quan hệ giữa ba con anh không tốt. Nếu như ông ấy không chấp nhận em thì chin mươi phần trăm không phải tại em không tốt. Mà bởi vì anh không đạt được yêu cầu củ ông ấy, hiểu không?”

“Nhưng anh rất ưu tú, sao lại không đạt yêu cầu của ông ấy chứ?”

“Ông ấy cũng hy vọng, anh đi theo con đường chính trị. Nhưng anh lại không nghe lời. Vậy nên ông ấy đã sớm thất vọng về anh rồi!” Giọng điệu Ninh Vi Cẩn cực kỳ bình thường, giống như trần thuật một chuyện bình thường. “ Chẳng qua anh cũng rất thất vọng về ông ấy. Nên cũng không muốn so đo nữa!”

“bởi vì chuyện lien quan đến mẹ anh sao?” Lần đầu tiên Trịnh Đinh Đinh nhắc đến mẹ của Ninh Vi Cẩn.

“Đúng!” Ninh Vi Cẩn thừa nhận. Cả người hơi nhích về sau, xoay đầu nhìn Trịnh Đinh Đinh, trong mắt đầy ánh sáng:” Nhưng mà, anh có thể cảm nhận được mẹ anh sẽ rất thích em!”

Trịnh Đinh Đinh không ngờ anh lại nói như vậy, đáy lòng không kiềm được mà vui sướng.

Đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, xe tiếp tục đi, Ninh Vi Cẩn cũng không nói gì nữa. Mà Trịnh Đinh Đinh cũng hiểu ý anh, anh lại lần nữa xác nhận vị trí của cô.

Lúc xuống xe, Trịnh Đinh Đinh nói với Ninh Vi Cẩn một câu:” Bí mật nói với anh một câu nhé, ba mẹ em rất thích anh!”

“Cái gì?”

“ Còn có…..em cũng rất thích anh!”

Trịnh Đinh Đinh nói xong định mở của chạy trốn nhưng lại bị Ninh Vi Cẩn nắm lấy cổ tay, kéo cô trở lại.

“Em nói gì? Anh không nghe rõ!”

“Anh nghe rõ mà!”

“Anh thật sự không nghe rõ!” Anh hạ thấp giọng, tròng mắt mang đầy tính uy hiếp, “Em lặp lại lần nữa đi!”

“Em nói ba mẹ em rất thích anh!” 

“còn gì nữa không?”

“Không có!”

“Thật sự không có?”

“Ừ, vừa rồi em nói những điều này mà!”

“Đinh Đinh, anh không nghe được đáp án mình muốn sẽ không bỏ qua đâu. Em muốn xuống xe không hả?”

“…..Em nói em cũng rất thích anh!”

“Nói nhỏ quá, anh không nghe rõ!”

“……”

“Nói to hơn một chút!”

“Em nói em cũng rất thích anh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui