Tình Cạn Người Không Biết

Trên đường trở về, Trịnh Đinh Đinh thở dài liên tục, lúc Ninh Vi Cẩn hỏi cô lý do, cô bèn nói thật: "Em cảm thấy sống với anh nhất định sẽ bị tính cách của anh chọc cho tức chết?"

"Hả? Em nói vậy là ý gì!"

"Cứ nhìn thái độ của anh với Tuyền Tuyền là biết rồi. Con bé đau lòng như thế, anh không dỗ dành thì thôi lại còn trưng ra bộ mặt lạnh lùng hù dọa con bé nữa. Thật sự khiến cho người ta không chịu nổi mà!"

"Anh cũng đâu có hù dọa nó!"

"Vẻ mặt của anh thật sự rất dọa người mà!" Trịnh Đinh Đinh bĩu môi, "Nếu như sau này em cáu kỉnh việc gì, anh cùng dùng thái độ này, em không chịu nổi đâu!"

Ninh Vi Cẩn nghiêng đầu nhìn Trịnh Đinh Đinh. Cô đang phồng má, bộ dạng cực kỳ kháng nghị!

"Đối xử với em gái và bà xã sẽ có khác biệt chứ!"

". . . . . Cái gì mà bà xã chứ?" Trịnh Đinh Đinh cố làm ra vẻ không hiểu, "Bà xã anh là ai hả?"

"Em đã nhận nhẫn của anh rồi mà giờ còn muốn đổi ý sao?" Ninh Vi Cẩn nhàn nhạt hỏi ngược lại.

"Đúng là em nhận nhẫn của anh nhưng không có đồng ý lời câu hôn của anh nha! Hơn nữa, anh cũng đâu cầu hôn với em!"

"Anh cho là chúng ta đã xác nhận rõ với nhau rồi. Mục tiêu tương lai thống nhất, không cần quá nhiều hình thức rườm rà!"

"Cái gì gọi là hình thức rườm rà chứ? Ninh Vi Cẩn, cầu hôn đối với phụ nữ mà nói là vô cùng vô cùng quan trọng!" Giọng Trịnh Đinh Đinh lớn hơn, trong lòng thầm oán. Anh đúng là gian thương mà. Thâm chí bước cầu hôn này cũng muốn rút bớt nữa. Nào có cô gái nào đồng ý lấy một người đàn ông từ đầu đến cuối không nói với cô ấy là "Lấy anh nhé!" chứ?

"Nếu như em đã coi trọng hình thức này như vậy thì anh có thể chuẩn bị một chút!" Ninh Vi Cẩn im lặng một chút rồi bổ sung thêm một câu, "Mặc dù anh cảm thấy trình tự này rất dư thừa!"

". . . . . " Trịnh Đinh Đinh trố mắt. Sao anh lại có thể tự tin cô sẽ không từ chối chứ?

Lúc chờ đèn đỏ, Ninh Vi Cẩn dừng xe, bàn tay nắm lấy tay Trịnh Đinh Đinh, sau đó nghịch từng ngón, cực kỳ vui vẻ.

"Ninh Vi Cẩn, anh thật sự muốn sống bên em cả đời sao?"

"Những lời này chờ đến lúc cầu hôn thì nói sau!"

". . . . . ."

Trịnh Đinh Đinh tưởng tưởng cảnh tượng Trịnh Đinh Đinh cầu hôn cô. Anh mặc một bộ âu phục màu trắng, mang hoa hồng, nến xếp thành hình trái tim. Quỳ một gối xuống, ánh mắt đắm đuối đầy tình ý nhìn cô chờ câu trả lời. Hình ảnh Ninh Vi Cẩn như vậy, cô cũng cảm thấy lạ lẫm nha!

"Em đang nghĩ gì vậy?" Ninh Vi Cẩn phát hiện Trịnh Đinh Đinh thất thần nhìn về phía trước.

"Không có gì ạ!" Trịnh Đinh Đinh lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi hỏi, "Đúng rồi, chuyện ba anh tái hôn, anh thật sự không để ý chút nào sao?"

Ninh Vi Cẩn rũ mắt xuống, ánh hoàng hôn phản chiếu lên gương mặt tuấn tú khiến cho gương mặt anh càng thêm lạnh lùng, một lát sau anh mới mở miệng: "Thứ nhất, việc ông ấy tái giá là tự do của ông ấy. Ngay cả anh là con trai cũng không có quyền can thiệp. Giống như ông ấy cũng không thể cản thiệp vào chuyện tình cảm của anh. Còn nữa, lúc nào ông ấy kết hôn, muốn kết hôn với người phụ nữ nào thì anh cũng không quan tâm. Trong lòng anh, mẹ chỉ có một, không hơn!"

"Anh hận ông ấy sao?" Trịnh Đinh Đinh nhẹ giọng thử dò xét.

"Lúc đầu thì có hận. Sau đó dần trở thành lạnh nhạt, bây giờ đã không còn cảm giác gì rồi!"

Không thấy hận nghĩa là không còn yêu. Đây chính là thái độ mà Ninh Vi Cẩn đối xử với người đã gây tổn thương, phản bộ anh. Cho dù đối phương là người thân thiết đến đâu. Anh cũng dùng thái độ trực tiếp như vậy.

Trịnh Đinh Đinh tiến sát gần, nhẹ nhàng hôn lên má anh một cái, dịu dàng nói: "Thật ra thì em thấy anh làm rất đúng. Thay vì suốt ngày hận thù thì không bằng nghĩ đến một chuyện tốt đẹp hơn. Như vậy cuộc sống sẽ vui vẻ hơn bây giờ. Em nghĩ mẹ anh cũng hi vọng thấy anh có cuộc sống vui vẻ."

"Em đang an ủi anh?" Ninh Vi Cẩn nhìn Trịnh Đinh Đinh bình tĩnh hỏi ngược lại.

"Cũng không hẳn là an ủi! Chỉ đột nhiên muốn. . . . . muốn hôn anh một cái thôi!"

"Nếu muốn hôn. . . . . " Ninh Vi Cẩn đang muốn dán mặt vào cô, Trịnh Đinh Đinh vội vàng né, nhắc anh sắp đèn xanh rồi.

Ninh Vi Cẩn chỉ có thể tạm thời tha cho cô, ngồi thẳng người lên tiếp túc lại xe nhưng không thể bỏ qua sự khác thường trong cơ thể khi Trịnh Đinh Đinh chủ động thân mật với anh, chậm rãi vòng vô lăng, trầm giọng nói: "Lát nữa anh muốn lên nhà uống tách cà phê!"

Lỗ tai Trịnh Đinh Đinh đỏ lựng, cô rất hiểu ý câu "Lên nhà uống cà phê" là có ý gì. Chỉ cần để Ninh Vi Cẩn vào phòng trọ nhỏ của cô chính là cho phép anh muốn làm gì cũng được.

Quả nhiên, lúc xe đến nơi, Ninh Vi Cẩn xuống xe, hết sức ung dung theo sau Trịnh Đinh Đinh vào phòng trọ. Đến tầng lầu của cô, Trịnh Đinh Đinh vừa dùng chìa khóa mở cửa nhưng đã cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể anh dán sát sau lưng. Hoàn toàn không cho cô cơ hội phản ứng, hai tay anh đã siết chặt hông cô, dán sát vào người cô, không hở một chút, giọng nói hấp dẫn phả bên tai cô: "Không phải em muốn hôn anh sao? Vậy thì nghiêm túc hôn một chút!"

. . . . .

Ninh Vi Cẩn táy máy tay chân với Trịnh Đinh Đinh rất lâu cho đến khi quần áo của Trịnh Đinh Đinh bị anh làm cho nhăn nhúm cô mới đẩy anh ra, nhắc nhở anh không nên quá đáng.

Bàn tay Ninh Vi Cẩn vẫn chưa thỏa mãn lưu luyến ở ngực cô, miễn cưỡng khắc chế dục niệm bản thân, "Uhm" một tiếng thật thấp mới buông Trịnh Đinh Đinh ra.

Trước khi kết hôn, anh cũng chỉ dám dùng tay để thỏa cơn nghiện này thôi.

Trịnh Đinh Đinh đứng dậy, Ninh Vi Cẩn giúp cô cài lại nút áo, cô nhìn khuôn mặt ẩn nhận, vô thức mà cười.

"Em cười cái gì?" Ninh Vi Cẩn thắc mắc.

"Em cười bộ dạng lúc này của anh đó. . . . . rất giống đứa bé không được ăn kẹo!"

"Không được khiêu kích anh nữa!"

Trịnh Đinh Đinh ngoan ngoãn im lặng, đôi mắt khẽ đảo, nhìn bộ dạng nghiêm túc, anh tuấn của Ninh Vi Cẩn co có kích động lại muốn hôn anh. Thật ra trong lòng cô hiểu rất rõ, nếu Ninh Vi Cẩn vẫn tiếp tục cô cũng không từ chối. Chỉ là mỗi lần đến lúc mấu chốt, chỉ cần cô lên tiếng nói dừng, anh sẽ lập tức dần lại, sẽ không ép buộc cô. Mượn câu nói của anh, "anh là người không thích ép buộc phụ nữ". Nhưng mà cô lại cho rằng anh đang tôn trọng cô. Một cách thể hiện tình yêu với cô. Hoặc có thể nói, anh thật ra là một người đàn ông rất truyền thống. Anh cho rằng cách bảo vệ người phụ nữ của mình tốt nhất chính là giữ gìn cho cô ấy.

"Đúng rồi, Tuyền Tuyền nói với em, anh đã từng thề với mẹ lúc bà nằm ở trên giường bệnh chỉ cưới một người con gái, sẽ luôn chung thủy với cô ấy, đó là thật hay giả vậy?"

Ninh Vi Cẩn sửa sang lại quần áo cho Trịnh Đinh Đinh, thu tay lại, ngưng mắt nhìn cô: “Đúng là có chuyện như vậy! Lúc ấy bệnh của bà ấy rất nghiêm trọng, cảm xúc cũng không ổn định. Ngày nào cũng gọi anh và Ninh Vi Tuyền đến, bắt tụi anh hứa với bà. Sau này cuộc sống cần phải tranh thủ những điều gì, cần từ bỏ cái gì, phải làm được điều gì!”

“Vậy phải tranh thủ như thứ gì, từ bỏ cái gì và phải làm được điều gì?”

“Tranh thủ những thứ chân chính thuộc về em, từ bỏ những thứ không thuộc về em. Ngày nào cũng vậy, mấy chục năm sau cũng phải nghiêm túc như thế. Phải là một người biết chịu trách nhiệm, sống nguyên tắc, không thể lấy bất cứ lý do gì để tổn thương đến người khác, càng không thể tước đoạt hạnh phúc của người khác. Là một thằng đàn ông, thì chỉ toàn tâm toàn ý yêu một người phụ nữ, phải chăm sóc cho cô ấy đến già.”

“Anh nhớ kỹ thật!” Trịnh Đinh Đinh như có điều suy nghĩ.

“Anh sẽ ghi nhớ cả đời này!” Ninh Vi Cẩn lạnh nhạt nói.

Trái tim Trịnh Đinh Đinh không kìm được mà loạn nhịp. Cô vẫn luôn bị Ninh Vi Cẩn hấp dẫn, vả lại gần đây tần suất bị anh hấp dẫn càng lúc càng nhiều.

“Nếu như em vẫn còn nhìn anh bằng ánh mắt nuốt chửng như vậy sẽ khiến anh có cảm giác lúc nãy anh dừng lại là điều cực kỳ ngu xuẩn đó!”

“. . . . .” Trịnh Đinh Đinh phục hồi lại tinh thần, vội vàng thu hồi tầm mắt. “Cái đó, thời gian không còn sớm nữa, anh nên về đi thôi!”

Nếu không đuổi anh về, cô sẽ không kìm lòng được mà nhào tới chén anh nha. . . . .

Sau khi Ninh Vi Cẩn về rồi, Trịnh Đinh Đinh mở laptop, viết nhật ký: “Có phải càng lúc mình càng yêu anh ấy sâu đậm rồi không? Có lẽ vậy. . . . . Bây giờ chỉ cần nghĩ đến việc tan làm có thể gặp anh, nói chuyện, cùng nhau ăn cơm, nắm tay nhau đi tản bộ thì mình cảm thấy rất hạnh phúc. Giống như có anh ở bên thì những thứ khác cũng không quá quan trọng. Thật ra thì mình cũng biết cảm giác như vậy thật lạ lùng. Rõ ràng chúng mình chưa quen nhau được bao lâu, sao có thể đến mức không buông tay được đây? Thậm chí, chỉ cần im lặng nhìn anh thôi cũng cảm thấy rất thỏa mãn rồi. . . . . “

Trịnh Đinh Đinh đột nhiên dừng lại, suy nghĩ thật lâu rồi tiếp tục: “Mình cảm thấy, nếu như đời này không quen biết, không yêu anh, đó sẽ là một nuối tiếc trong cuộc đời. . . . . “

Ở phía dưới góc phải, QQ sáng đèn lên, Trịnh Đinh Đinh vừa mở ra là biểu tượng của Trần Tuần nháy sáng. Anh không nói gì, chỉ gửi cho cô một bức ảnh.

Trịnh Đinh Đinh mở ra, thấy một bức ảnh có bầu trời xanh ngắt, nước biển mênh mông, cùng với bờ cát trắng.

Trên bờ cát trắng có một bó hoa, còn có một hàng chữ: “Đinh Đinh, chúc em luôn luôn hạnh phúc, vui vẻ!”

Trịnh Đinh Đinh mỉm cười, yên lặng đóng cửa sổ thoại. Ghi nhận lời chúc phúc của Trần Tuần.

Đột nhiên cô nhớ ra điều gì, mở file nhật ký. Mắt nhìn thấy ngày đầu tiên cô viết nhật ký. Một lát sau, cô chủ động xóa tất cả những ghi chép về Trần Tuần.

Cô nên sớm xóa chúng mới phải. Gặp được Ninh Vi Cẩn, cô không cần, cũng không cần giữ những hồi ức này nữa.

Mỗi cô gái trong tuổi mơ mộng đều sẽ có một mẫu người con trai mà mình đơn phương yêu mến. Nhưng lâu dần, họ cũng sẽ hiểu ra, những thứ tình cảm kia thật ra nhỏ bé biết bao. Chỉ có tự bản thân họ vui buồn, tức giận vì người đó. Thậm chí, thứ tình cảm kia cũng chưa phải chịu qua thử thách.

Chỉ dựa vào tình cảm đơn phương hoa lệ, đẹp đẽ nhưng trống rỗng. Tình cảm chân chính là dựa trên sự nỗ lực của cả hai người, không cần quan tâm đến thời gian.

Rốt cuộc cô cũng hiểu ra.

*

Sắp đến sinh nhật Ninh Vi Cẩn, Trịnh Đinh Đinh rất buồn bã vì không biết nên tặng anh cái gì! Dường như Ninh Vi Cẩn không thiếu cái gì thì phải.

Trịnh Đinh Đinh hỏi Ninh Vi Tuyền, Ninh Vi Tuyền trả lời chắc chắn: “ Sinh nhật hàng năm của anh ấy, em chỉ làm một mâm cơm, không tặng quà gì cả. Vì căn bản cũng không biết tặng gì, anh ấy chẳng thích gì cả!”

Trịnh Đinh Đinh hỏi Tiêu Quỳnh, Tiêu Quỳnh trả lời cực kỳ tà ác: “ Bạn tự mình xoa bơ, nằm lên bàn chờ anh ấy hưởng dụng là được!”

. . . . .

Cuối cùng, Trịnh Đinh Đinh quyết định tự làm một món quà tặng Ninh Vi Cẩn. Cô nói với Ninh Vi Cẩn sẽ tặng anh một món quà, nhưng lại không chịu tiết lộ là quà gì. Ninh Vi Cẩn cũng không hỏi nhiều. Đối với anh, sinh nhật căn bản không có ý nghĩa gì cả. Chỉ là nếu cô đã quyết tâm như vậy thì anh sẽ không ngăn cản.

“Sao sẽ không có ý nghĩa gì chứ? Ninh Đại giáo sư của chúng ta đã ba mươi tuổi nha. . . . . Thực sự trở thành một người đàn ông lớn tuổi nha. . . . . Là dịp rất đáng ăn mừng!” Trịnh Đinh Đinh chế nhạo anh.

“Em đang nhắc nhở anh nên sớm lấy em đúng không?”

“. . . . . Không phải có ý đó mà! Tại sao anh toàn xuyên tạc ý từng lời em nói vậy?”

“Không phải xuyên tạc mà là phân tích! Huống chi, những phân tích của anh rất ít khi sai!”

“. . . . . “

Buổi tối, sau khi tắm xong, Trịnh Đinh Đinh kiên trì ngồi ở ghế salon tiếp tục làm đồ handmade. Vì đó là quà tặng sinh nhật cho Ninh Vi Cẩn, cô rất tỉ mỉ, tốc độ chậm hơn bình thường rất nhiều. Từng đường kim, mũi chỉ đều cặn kẽ đến từng chi tiết. Nghe được tiếng báo có tin nhắn của QQ, cô để đồ xuống, vừa mở ra thì lại là hộp thoại của Trần Tuần gửi đến. Anh gửi cho cô vài tấm ảnh.

Mở ra nhìn, cô bị cảnh đẹp hấp dẫn, một cành violet tím nhạt được phủ một tầng băng tuyết mỏng, trông kiên cường, thật xinh đẹp.

Cô xem thêm một lúc rồi mới đóng bức ảnh, đến phòng bếp, đun sữa nóng chuẩn bị đi ngủ.

Cả đêm ngủ ngon cho nên hôm sau đi làm, tinh thần Trịnh Đinh Đinh rất tốt, khiến Từ Vận ngồi đối diện cũng nghi ngờ: “Rốt cuộc cậu uống thuốc gì vậy nha? Mấy ngày nay, nhìn quầng thâm dưới mắt đã biết cậu thức đêm mấy ngày rồi? Sao vẫn dồi dào tinh lực thế hả?”

“Thật sao?” Trịnh Đinh Đinh mỉm cười, “Có lẽ dạo gần đây tâm tình tương đối tốt!”

Từ Vận nghe vậy mới thử dò xét: “Không phải chuyện tốt của bạn và giáo sư Ninh sắp đến chứ?”

“Chuyện này sao?” Trịnh Đinh Đinh click chuột, thong thả nói: “Nếu có tin gì, mình sẽ thông báo với mọi người mà!”

Từ Vận thầm nghiến rang, nghĩ bụng: “Có gì hay mà đắc ý chứ? Ngay cả cô nói cho tôi biết thì tôi cũng không đưa phong bì cho cô.”

Lúc nghỉ trưa, Trịnh Đinh Đinh rót cho mình một tách cà phê nóng. Đang nhấm nháp, điện thoại di động vang lên.

Cô vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói của Đại Miêu.

“Đinh Đinh, lão đại xảy ra chuyện rồi!” Giọng nói của Đại Miêu như vọng về từ nơi xa xôi nào đó.

“Cái gì?” Trịnh Đinh Đinh hỏi ngược lại.

Giọng của Đại Miêu gào lên, có chút nức nở, nghẹn ngào: “Tôi nói là lão đại xảy ra chuyện rồi, cô có nghe thấy không hả?”

Cúp điện thoại, cả người Trịnh Đinh Đinh cảm thấy trống rỗng, tim như ngừng đập, cảm giác đau đớn nhưng rất chân thật.

Đại Miêu nói Trần Tuần đi leo núi gặp tai nạn ngoài ý muốn, rơi xuống vách núi.

Rơi xuống vách núi.

Tác giả có lời muốn nói: Học trưởng Trần, tội gì cậu phải làm vậy chứ? Đi đến nơi xa như vậy, leo núi hái hoa mà Đinh Đinh thích để làm gì đây? Thật ra thì chỉ cần thật lòng chúc phúc là đủ rồi. Không cần gì nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui