Thời điểm Hướng Tầm xuống xe đi vào biệt thự, cả người vẫn còn choáng váng.
Mãi đến khi Hướng Tầm đặt mông ngồi trên ghế sopha, cậu mới nhận ra.
“Không đúng, cho dù cậu không muốn Triệu Yên Nhiên, cũng không đến nỗi phải chọn Lâm gia để kết hôn chứ? Lâm gia hai năm nay mặc dù cũng bắt đầu lớn mạnh, nhưng cùng lắm cũng chỉ là nhà giàu mới nổi, ông cậu vậy mà cũng đồng ý?”
Tạ Hoài Tây hơi nhíu mày: “Hình như cậu chú ý không đúng trọng tâm.
”
Hướng Tầm khoắt tay một cái, không để ý: “Lại nói, Lâm gia so với nhà chúng ta cũng rơi ở thế hạ phong, lại so với Tạ gia nhà cậu, có phải với cao quá không?”
Hướng gia và Tạ gia cũng coi như là những gia tộc lâu năm, Hướng gia là công nghiệp xây dựng, sản nghiệp trải rộng khắp kinh thành, mạng lưới quan hệ không cần phải nói; Tạ gia chính là cao hơn một bậc, lập nghiệp đã mấy chục năm, phạm vi thế lực ở Nghi thành phải nói rất phức tạp và lớn mạnh.
Lâm gia đi lên từ ngành công nghiệp internet, tiền tài không ít, tuy nhiên căn cơ không sâu, phải mượn gia thế của Nhạc gia mới có chút ảnh hưởng ở Nghi thành.
Nghĩ thế nào thì cuộc liên hôn này đều mang theo chút hương vị “tinh thần giúp đỡ người nghèo.
”
Tạ Hoài Tây tự rót cho mình một cốc trà nóng, ung dung thong thả thổi hơi nóng đang bốc lên, đợi đến khi trà trong cốc lăn nhẹ mới bắt đầu uống một ngụm: “Vợ trước của Lâm Quốc Hoa họ Nhiếp.
”
Hướng Tầm đầu tiên là sững sờ một lúc, trong đầu nhanh chóng tiêu hóa tin tức này, đến khi não load xong mối quan hệ này, mới nhìn về phía Tạ Hoài Tây, ánh mắt dần dần trở nên u oán: “Vậy cậu đúng là biết nắm bắt thời cơ.
”
Có ai lại không biết Nhiếp gia hai năm nay như ánh mặt trời ban trưa, Nhiếp gia ở Nghi Thành đã tích trữ bao nhiêu đất đai, lần này, khu sản nghiệp Cao Tân ở Nghi Thành cũng là địa bàn của Nhiếp gia, người nào muốn ở phía trên này phân chia chén canh bắt buộc phải giao thiệp với Nhiếp gia, cũng không biết Nhiếp gia đã nắm trong tay mạch sống của bao công ty lớn nhỏ.
Bọn họ mấy năm nay ở trong cái ngành công thương nghiệp này chắc chắn sẽ phải tham gia vào khu này, chẳng qua là tính tình chủ nhân Nhiếp gia có chút cổ quái, rất ít người trong vòng có thể quen thân với Nhiếp gia, loại chuyện liên hôn này bọn họ muốn nghĩ đến cũng không thể, hơn nữa con cháu Nhiếp gia hầu như toàn con trai.
Hướng Tầm: “Tài nguyên tốt như vậy, sao không ai nói gì? Ngay cả ông nội cũng không đem Lâm gia đặt lên đầu.
”
Hướng Tầm ngẩng đầu nhìn Tạ Hoài Tây đầy mong đợi cả nửa ngày, cũng không nghe ra được từ miệng của anh lý do nào thuyết phục.
Biết rõ trong đây nhất định có chuyện gì mờ ám mà cậu không biết, nhưng Hướng Tầm không tiếp tục truy hỏi nữa, bởi vì lúc này ở cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông “keng keng keng”.
Hướng Tầm hướng về phía cửa đi tới, mặt đầy ghét bỏ.
“Tới rồi, tới rồi, đừng ấn nữa, tôi gọi đám người các cậu chứ có phải gọi quỷ đòi mạng tới đâu? Muốn đến nhà ông đây dùng chuông cửa đánh đàn à?”
Tạ Hoài Tây đem ly trà đặt sang một bên, màn hình điện thoại trước khi tắt hiện hình ảnh bài viết Lâm Nhiễm chia sẻ ngày hôm qua về luận án bệnh trong vòng bạn bè.
___
Biệt thự của nhà Hướng Tầm ồn ào náo nhiệt, nhưng bên nhà họ lâm lại yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Loại yên lặng này kéo dài gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn là cô gái ngồi trên ghế sopha lên tiếng trước.
“Nếu đã muốn con trở về nước liên hôn, vậy con muốn mảnh đất mẹ để lại làm của hồi môn, như vậy cũng không quá phận đúng không?”
Cô gái từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, nhưng bầu không khí dần trở nên căng thẳng.
Mỗi lần hai cha con gặp mặt đều trong tình huống khó xử, người phụ nữ bên cạnh cũng không nói gì chen vào, chỉ an tĩnh ngồi ở một bên.
Lâm Quốc Hoa vừa mới định nói thì từ trên lầu truyền tới âm thanh đi xuống, từ trên cầu thanh, một bé gái bước xuống, tuổi có lẽ học tiểu học, tiếng nói chuyện còn mang theo chút non nớt, nhưng lời nói ra lại giống như người lớn: “Bố, mẹ, thật lâu lắm rồi chị mới về nhà, sao mọi người lại nghiêm túc như vậy, chị muốn cái gì thì mọi người cứ cho đi.
”
Người phụ nữ thấy Lâm Thinh chân trần chạy xuống lầu, rốt cuộc cũng không nhịn được lên tiếng: “Thinh Thinh, sao lại không mang dép tử tế đã chạy xuống lầu, lần sau không được như vậy, sẽ bị cảm lạnh.
”
Người phụ nữ vừa lên tiếng, đã còn người đi tới bên cạnh đưa dép cho bà.
Lâm Thinh không nghĩ nhiều như vậy, cả người trực tiếp nhào vào trong lòng Lâm Nhiễm, cô bé luôn cảm thấy trên người chị cô bé có một mùi thơm rất dễ người, hương thơm thoang thoảng nhưng lại thoải mái vô cùng: “Chị ơi, chị trở về lúc nào thế?”
Lâm Nhiễm vuốt hai sợi tóc đang dựng lên của Lâm Thinh xuống, lấy một chiếc khăn choàng lên người cô bé: “Tối hôm qua, thấy em ngủ say nên không gọi em.
”
Lâm Thinh: “Chị cùng bố đang nói chuyện gì vậy? Chị nhất định phải lấy chồng sao? Có phải nhanh quá không, chị đã gặp anh rể tương lai chưa?”
Lâm Nhiễm không trả lời, bởi vì thiếu ngủ cho nên khuôn mặt nhỏ có chút tái nhợt, tuy vậy ánh mắt lại không hề uể oải, đôi đồng tử thâm thúy lại bình tĩnh có chút không hợp tuổi, tầm mắt một lần nữa dừng ở người đàn ông trung niên đầy uy nghiêm ở đối diện.
Lâm Quốc Hoa thở dài một hơi, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp: “Miếng đất kia có thể cho con, chuyện liên hôn với Tạ gia…”
Lâm Nhiễm: “Mọi người tự bàn bạc, buổi tối con có hẹn, không về ăn cơm tối.
”
___
Hướng Tầm liên tục thua, một mình phải hai chai rượu rượu vang đắt đỏ, rốt cuộc không nhịn được nữa bắt đầu cầu cứu.
“Vị thiếu gia đang chơi di động trên sopha, ngài tốt xấu dì cũng phải cho tôi đây mặt mũi, tới chơi một lát, tôi đây chính là muốn tốt cho cậu.
”.
||||| Truyện đề cử: Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa |||||
Tạ Hoài Tây trả lời tin nhắn, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Hướng Tầm: “Không phải bởi vì cô phát thanh viên cậu theo đuổi đi theo người khác sao?”
Mấy người kia ở một bên không nhịn được cười nói: “Không nhìn ra đấy Hướng thiếu gia, còn có kiểu này à? Không vội thì cho chúng tôi nghe một chút, âm nhạc, âm nhạc đâu?”
Mấy người Hướng Tầm gọi đến đều là bạn bè trong vòng tròn này, lớn lên cùng nhau, cậu lấy tay lia ngang cổ một cái, liều chết đứng lên: “Đại thiếu gia Tạ, cậu tới đây giúp tôi đi, đừng nhìn điện thoại di động nữa, có chuyện gì gấp mà cứ nhìn mãi.
”
“Đúng vậy, Tạ thiếu, lúc chơi đừng mãi xử lý công việc như vậy, mỗi lần bố tôi nhắc tới cậu đều mắng tôi một lần, nói tôi mà không cố gắng thì sẽ cho tôi đi dọn gạch.
”
Kỳ thật có lời này cậu chưa nói, cũng không dám nói.
Thật ra thì nhiều lúc tức giận, bố cậu còn nhắc tới mấy câu: Đến con ruột mình nuôi còn không bằng một đứa trẻ nhặt bên ngoài về.
Tạ Hoài Tây: “Các cậu chơi trước đi, tôi có chút trong thành phố, Hướng Tầm, cho tôi mượn chìa khóa xe.
”
Tạ Hoài Tây thuận tay lấy chìa khóa xe trên bàn, cũng không quay đầu mà hướng về cửa đi ra ngoài.
Hướng Tầm nhún vai một cái, đối với cảnh tượng này không thấy lạ, Tạ Hoài Tây thường đi trễ về sớm ở mấy loại tụ tập này đã là chuyện quá đỗi quen thuộc.
Nếu không phải hôm nay câu đứng lên mở tiệc thì không biết người còn đang ở chỗ nào nữa.
“Đi thì đi đi, nếu không phải công ty có chuyện thì cũng là bố cậu ta tìm.
”
Đến khi người trong nhà nghe được tiếng động cơ xe, mấy người chơi bài mới không nhịn được hỏi: “Tạ thiếu cậu ấy thật sự muốn liên hôn? Không phải đã nói chờ thêm vài năm nữa à? Đây là muốn để cho bố vui vẻ?”
Chủ nhân của Tạ gia, cũng chính là bố nuôi của Tạ Hoài Tây, đoạn thời gian trước bệnh tim đột nhiên tái phát, ở ICU mấy ngày, sau đó một người thanh tỉnh, liền lên kế hoạch cho hôn sự của Tạ Hoài Tây, khiến người khác không khỏi suy nghĩ.
“Chắc là vậy, sao các cậu không hỏi đối tượng liên hôn là nhà nào?” Hướng Tầm một bụng lắm chuyện, không nhịn được hỏi.
Mấy người này suy nghĩ rồi đoán mấy nhà, một cái cũng không đúng.
Hướng Tầm cố tình ra vẻ thâm trầm, chậm rãi nói hai chữ: “Lâm gia.
”
“Hả? Lâm gia có con gái đã trưởng thành sao? Sao tôi nhớ hình như là bạn học của em gái tôi, em gái tôi năm nay mới mười bốn tuổi.
”
“Lớn như vậy.
”
Hướng tầm nói xong lời này, mấy người bọn họ cũng không lên tiếng, ánh mắt đầy phức tạp.
Một hai người nghĩ như vậy thì không nói, nhưng tất cả mọi người cũng đều nghĩ như vậy, Hướng Tâm không nhìn được, da đầu có chút tê dại: “Cái gì? Nhà họ Lâm không đù người chứ?”
Một hồi lâu sau, rốt cuộc cũng có người lên tiếng, ngón tay khẽ run run chỉ chỉ đầu mình nói: “Con gái lớn Lâm gia, hình như nơi này có vấn đề.
”
___
Gần bảy giờ tối, sắc trời tối dần, lúc xế chiều có một trận mưa nhỏ tí tách rơi, những chiếc lá đọng hạt sương mai trên cành cây đung đưa trong gió, người đi đường ngang qua con ngõ nhỏ này đều cầm theo ô.
Lâm Nhiễm ngồi bên cạnh cửa sổ một quán trà, lúc thì nhìn đoạn sườn núi bên kia đường, thỉnh thoảng lại nhìn những học sinh tụ năm tụ ba lại đi về nhà, trong thoáng chốc giống như đang trở về những năm tháng đi học vậy.
Có một khoảng thời gian cô luôn đi qua đoạn đường này, đôi lúc trời trở lạnh lại chui vào quán trà này uống một bình trà, nghe những vị khác xung quanh trò chuyện về chuyện ở nhà của họ, cũng coi như khá thú vị, sau đó lại phát hiện Tạ Hoài Tây cũng thường xuyên đi qua con ngõ nhỏ này, từ đó cô lại trở thành khách quen của quán, một tuần thì phải có ba, bốn ngày cô ngồi cạnh cửa sổ uống trà.
Sau bao nhiêu năm, tấm rèm nâu đen vẫn treo trước hiên của quán trà, người chủ vẫn là đôi vợ chồng già kia, họ đều quen biết Lâm Nhiễm.
“Bạn học Lâm, lâu lắm rồi cháu không tới đây.
”
“Hai năm trước cháu ra nước ngoài.
”
“Ta nói này, lần này cũng là tới một mình à?”
“Không phải, hôm nay cháu còn có một người.
”
“Bạn trai à…cẩn thận nhé, không cần nóng vội.
”
Bà chủ thuần thục đặt một cái bấm nhỏ lên bếp, trong ấm là lá trà Đại Hồng Bào*.
Trà đại hồng bào: là một loại của trà olong có xuất xứ từ Vũ Di Sơn-Phúc Kiến-Trung Quốc
* Đây là một trong thập đại danh trà nổi tiếng Trung Quốc với chất lượng tuyệt vời, hương thơm hoa lan lâu bền kéo dài, hương vị ngọt ngào.
* Trà đại hồng bào được oxy hóa tự nhiên từ 50%-60% dưới tác động của các enzyme thực vật có trong lá trà.
Vì vậy mà nước trà đại hồng bào sau khi pha sẽ có màu đỏ cam.
Không chỉ có hương vị thơm ngon ngọt, mà nó còn có rất nhiều lợi ích rất tốt cho sức khỏe.
Phía dưới ngọn lửa cháy đỏ rực, hơi nóng tỏa ra từ ấm trà, bà chủ tuy chỉ là thuận miệng nói, nhưng Lâm Nhiễm nghe xong lời này lại có chút thất thần.
Chờ đến khi bà chủ đi ra, Lâm Nhiễm vén tay áo tự mình châm trà, bỗng chốc đón nhận một trận nóng rực, cánh tay hơi run lên, đột nhiên nước trà bắn ra.
May mà không bắn lên cánh tay, Lâm Nhiễm đem ấm trà để lại chỗ cũ, lấy khăn giấy trên bàn lau chùi một lát.
Chờ đến khi Lâm Nhiễm ngẩng đầu lên tìm thùng rác xung quanh mới phát hiện Tạ Hoài Hiên đã đứng đó từ bao giờ, tầm mắt cô không đề phòng mà đụng thẳng vào mắt Tạ Hoài Tây, sững sờ trong chốc lát.
Ánh sáng của quán trà có chút tối, xung quanh sương khói lượn lờ, nhưng Lâm Nhiễm vẫn có thể phân biệt rõ ràng hình dáng, đường nét trên khuôn mặt của anh.
Dáng người Tạ Hoài Tây cao gầy, đôi mắt lạnh đạm xa cách, đôi môi mỏng lại càng tăng thêm sự khó đoán.
So với lần trước gặp anh, Tạ Hoài Tây cởi bỏ lớp áo thiếu niên hiện tại càng thêm mạnh mẽ.
Lâm Nhiễm đã từng tưởng tượng rất nhiều cảnh hai người gặp lại nhau, có lẽ là trong một buổi tiệc cao cấp nào đó, vội vã đi qua nhau một cái, nhưng chưa bao giờ lại nghĩ đến sau nhiều năm như vậy, hai người bọn họ lại ở nơi này, gặp nhau tại quán trà nơi cô đã dành cả thanh xuân ngắm nhìn người thầm mến hồi trung học đi qua.
Nhưng cũng phải nói, lần gặp mặt này trong lòng cô cực kỳ bình tĩnh, tuy nhiên Lâm Nhiễm đang ngồi trên ghế gỗ, tay cầm khăn giấy, phải ngẩng đầu nhìn về phía anh, thời gian dài có chút mỏi cổ.
Lâm Nhiễm đang định nói thì Tạ Hoài Tây đã đưa tay về phía cô.
Anh rất tự nhiên cầm lấy khăn giấy trên tay Lâm Nhiễm: “Thùng rác ở cửa, để tôi giúp em.
”.