Lâm Nhiễm nhìn Lâm Thinh bằng ánh mắt mang chút dò hỏi, Lâm Thinh cũng rất thức thời mà chỉ tay ra ngoài cửa sổ: “Chính là khi chú Trần lái xe đến cổng trường, lúc chị đi xuống xe đăng ký, em nhìn thấy một anh trai rất cao đứng ở cách đó không xa nhìn chị.”
Lâm Nhiễm dựa vào miêu tả của Lâm Thinh mà nghĩ nghĩ, nhưng vẫn không có ấn tượng gì, chỉ là lúc nhìn theo phương hướng Lâm Thinh chỉ, cô thấy một số học sinh đi về phía toà giảng đường liền hỏi: “Chị thấy học sinh đều trở về khu giảng dạy, em không cần đi qua đó à?”
Quả thật là đúng vậy.
Thế nhưng Lâm Thinh nghĩ mình đã tới trễ như vậy, vì vậy sau khi mơ màng một lúc, đoán rằng tiết học cũng sắp kết thúc, cứ nghĩ đến việc cuối tuần phải nghe giáo viên giảng bài, con bé lại thấy da đầu tê dại.
Đối diện với ánh mắt dò hỏi của Lâm Nhiễm, con bé chần chừ đứng lên, sau đó nhét chiếc máy ảnh vào tay Lâm Nhiễm: “Chị, chị giúp em cầm một chút, chốc nữa em qua khán đài tìm chị lấy về.”
Lâm Nhiễm nhìn bộ dáng nhỏ bé đầy lưu luyến của Lâm Thinh mà lắc đầu, thật ra cô làm vậy đều là có mục đích.
Mặt sau của phòng khách chính là khán đài, bởi vì thời gian còn sớm nên giáo viên cũng để cho phụ huynh tự do hoạt động, chỉ cần không đi quá xa.
Trong những trường hợp như thế này, việc xã giao là điều không thể trách khỏi, chỉ trong mười phút ngắn ngủi, Lâm Nhiễm đã phải tiếp tới ba cuộc nói chuyện, có lẽ do khuôn mặt Lâm Nhiễm khá xa lạ nên một vài vị phu nhân cũng tò mò.
Cô trốn ra ngoài để yên tĩnh, cô không am hiểu và cũng không thích nói chuyện với nhiều người xa lạ.
Cũng may không xa phòng tiếp khách có một câu lạc bộ của học sinh, bên trong đó có khu nghỉ ngơi, Lâm Nhiễm còn có thể nhìn thấy một chiếc ghế dài mà cô từng thấy trên tờ báo kỹ thuật, là loại mấy năm gần đây của nước người, được nghiên cứu chế tạo để dễ dàng ngủ khi nghỉ chân, trị giá rất lớn, vậy mà cô còn có thể thấy nó ở một trường cấp hai.
Toàn bộ tầm mắt của Lâm Nhiễm đều bị cái ghế kia hấp dẫn, cho nên lúc đi qua chỗ Tạ Hoài Tây ngồi, cô lại bôi vàng bước qua, hoàn toàn không nhận ra khu vực này còn có một người khác.
Chờ đến khi Lâm Nhiễm nhìn xong, xoay người muốn tìm nơi ngồi xuống mới phát hiện Tạ Hoài Tây đã đi tới đứng sau mình từ khi nào.
Lúc Lâm Nhiễm xoay người liền lơ đãng lùi lại một bước, cho nên hai người một giây đó thực sự rất gần nhau, hơi thở không tự chủ là đan xen, không khí xung quanh đột nhiên có chút ái muội.
Lâm Nhiễm hầu như chưa từng tiếp xúc gần gũi với một ai khác giới, cô hốt hoảng lùi lại một bước theo bản năng, nhưng trong khoảnh khắc đó lại không đứng vững, ngã về phía chiếc ghế.
“Cẩn thận.”
Tạ Hoài Tây rất nhanh đã đỡ được cô.
Được anh đỡ lấy, Lâm Nhiễm mới có thể đứng vững m, nhưng tầm mắt lại không biết nhìn về đâu.
Tạ Hoài Tây rất nhanh liền nhận ra Lâm Nhiễm đang mất tự nhiên, nhưng anh cũng không trêu chọc, mà chủ động mở miệng: “Chúng ta đêm ngồi ở băng ghế bên kia đi?”
“Được.” Lâm Nhiễm đáp.
Tạ Hoài Tây đi ở đằng sau, chăm chú nhìn Lâm Nhiễm đi phía trước.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo phông trắng, bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác màu vàng rất phù hợp với làn da của cô, để lộ chiếc cổ hơi nhợt nhạt, xương vai cũng rất gầy, nhìn thì ngoan ngoãn nhưng bên trong lại cất giấu một trái tim lạnh lùng.
Ánh mắt Tạ Hoài Tây không tự giác được mà dừng lại vài giây.
Nếu mấy người trong vòng tròn nhìn thấy một màn này thì đúng là được mở rộng tầm mắt.
Tạ Hoài Tây tựu là người trong giới trong nhưng lại giữ mình vô cùng trong sạch, rất ít khi đến những nơi xa hoa lãng phí, cũng chưa từng mang theo phụ nữ bên người, mặc dù đã tới tuổi, mấy người trong giới này dù biết sẽ lựa chọn liên hôn, nhưng cũng không ngăn được nếm thử mùi vị tình yêu nam nữ trước hôn nhân, thế mà nhiều năm như vậy, Tạ Hoài Tây ngay cả đến bạn gái cũng không có một người.
Cũng vì chuyện này mà trong giới lưu truyền không ít lời đồn đại, nói đại khái là do thân phận con nuôi kém cỏi không dám tuỳ ý làm bậy, đương nhiên cũng có một số tin đồn hơi quá, nhưng quanh đi quẩn lại vẫn là mấy lời không thể chấp nhận.
Thực ra chuyện này chỉ có mình Tạ Hoài Tây biết rõ, anh không phải là cố ý tiết chế, mà chỉ là anh không có ham muốn, cũng không có hứng thú.
Anh cũng không thích mấy thứ gây nghiện, trên thực tế anh không đụng vào thuốc lá, cũng rất ít khi nói chuyện công việc trên bàn tiệc.
Cho nên thời điểm bố biết chuyện anh khăng khăng muốn cùng Lâm gia liên hôn vô cùng tức giận, bởi vì rất ít khi anh biểu đạt thẳng ra điều mình muốn, tuy trước đó kia cũng từng có vài lần nhưng chỉ đếm trên đầu ngón tay, có lẽ cũng vì vậy nên bố cuối cùng cũng gật đầu.
Về phần đồng ý thì không biết là do sau khi cân nhắc thiệt hơn hay do bất lực thì không biết được.
Lâm Nhiễm đi trước ngồi xuống chiếc ghế sopha trắng, rõ ràng bên kia có rất nhiều ghế có vị trí đối mặt nhau, thế nhưng hai người lại đều cùng ngồi một bên ghế, như vậy thì không cần mặt đối mặt.
Tâm trạng Lâm Nhiễm hiện tại cũng đã dịu đi rất nhiều, ít nhất nhịp tim đã dần trở lại bình thường, không còn đập không quy luật như vừa nãy.
Lần này, Lâm Nhiễm mở miệng trước: “Sao anh lại ở đây?”
Không đợi Tạ Hoài Tây trả lời, Lâm Nhiễm lại nói thêm một câu.
“Ý tôi là, tại sao anh lại đến bên này ngồi, trường học không bố trí phòng nghỉ cho bạn giám khảo sao?”
Lâm Nhiễm hơi nghiêng đầu, chủ động nhìn Tạ Hoài Tây, cô phát hiện ra dáng ngồi của anh vô cùng nghiêm túc, chiếc ghế này được thiết kế tạo thành một độ cong phù hợp với cơ thể, thời điểm cô ngồi dựa vào ghế, quay sang nhìn vẫn thấy sống lưng Tạ Hoài Tây duy trì một khoảng cách 3cm với lưng ghế.
Cái này không phải cố ý mà giống như một thói quen từ trong xương cốt, thoạt nhìn có chút nghiêm túc, đây có phải là muốn nói chuyện quan trọng với cô? Lâm Nhiễm nghĩ.
Tạ Hoài Tây lấy một tờ đơn đưa cho Lâm Nhiễm, lúc này cô mới phát hiện ra trên tay anh còn đang cầm một thứ, nhưng có lẽ vừa rồi trong tình thế cấp bách phải đỡ cô nên tờ giấy đã có chút nhăn nhúm.
“Phòng nghỉ được sắp xếp ở phòng họp phía đông, bên trong hơi ồn ào nên tôi ra ngoài hóng gió.”
Quả nhiên Lâm Nhiễm nhìn thấy ngôi sao đánh dấu vị trí phòng nghỉ trên tờ giấy.
Phòng nghỉ cách chỗ của bọn họ không xa, nhưng bởi vì kiến trúc của các toà nhà chỗ này nên rất khó nhìn thấy.
Tạ Hoài Tây trả lời xong, Lâm Nhiễm cũng không biết nói gì nữa, cô không biết nên tìm chủ đề nào để tiếp tục, đành phải lật qua lật lại tờ giấy, lúc nãy cô chỉ nhìn thấy mặt trái tờ giấy, giờ mới để ý đến dòng chữ nhỏ ở mặt phải.
Hoá ra là tiêu chuẩn chấm điểm của ban giám khảo, phía trên ghi rất nhiều nội dung, Lâm Nhiễm cũng không nhìn kĩ mà trả lại cho Tạ Hoài Tây: “Giám khảo có cần ngồi vào bàn trước không?”
Cô vừa mới nghe thấy tiếng âm thanh truyền đến từ căn phòng cách đó không xa, ngoài hành lang cũng nghe thấy tiếng ồn ào của giáo viên và học sinh.
Tạ Hoài Tây “ừm” một tiếng, nhìn lướt qua động tác của Lâm Nhiễm, cầm lấy trang giấy cô vừa đưa, vẻ mặt đầy nghiêm túc nhìn Lâm Nhiễm, không nói tiếp đề tài này mà chuyển sang một chủ đề khác: “Việc kết hôn có thể diễn ra trước kế hoạch.”
“Khi nào thì tiến hành?” Lâm Nhiễm có chút ngoài ý muốn, cô không biết chi tiết về thời gian hôn lễ, vậy nên khi Tạ Hoài Tây nói diễn ra trước kế hoạch, cô cũng không hiểu lắm.
Hình như anh cũng nhớ ra lúc trước cô đã nói mọi chuyện đều giao cho Lâm Quốc Hoa xử lý, cho nên Tạ Hoài Tây cực kỳ kiên nhẫn giải thích cho Lâm Nhiễm: “Theo kế hoạch là tháng 3 năm sau đính hôn, tháng 6 sẽ chính thức tổ chức hôn lễ, nhưng bởi vì xảy ra chút chuyện cho nên hôn lễ vẫn chưa xác định, còn những việc còn lại sẽ tổ chức trước Tết nguyên đán.
Chút chuyện? Chút chuyện gì mà có thể thay đổi thời gian kết hôn?
Lâm Nhiễm suy nghĩ về lời của Tạ Hoài Tây, sau đó tự mình lý giải: “Vậy trong tháng sau chúng ta phải đính hôn và lãnh chứng?”
“Thời gian hơi gấp.” Tạ Hoài Tây nói, “nhưng sẽ không để em ủy khuất vì sự thay đổi này.”
Lâm Nhiễm thật sự không để ý mình bị ủy khuất hay không, cô chỉ tính toán một chút nên hoàn thành sớm các thủ tục chuyển nhượng đất đai xong trước năm nay, còn chuyện liên hôn đối với cô, nếu kết quả đều giống nhau thì xảy ra sớm hay muộn cũng không có gì khác nhau.
Sự trầm mặc của Lâm Nhiễm trong mắt Tạ Hoài Tây chính là đang do dự, cô chần chừ không nói gì, ngón tay đặt trên đầu gối cứ xoắn lại, khớp xương hơi đỏ lên.
Hiểu biết của Tạ Hoài Tây đối với Lâm Nhiễm cũng không nhiều, chỉ dừng lại ở những lần gặp mặt hiếm hoi trong ký ức, cùng những tin nhắn đầy lạnh lùng, vì vậy anh cũng không làm phiền đến cô mà chọn chờ đợi cô suy nghĩ xong.
Một khi Lâm Nhiễm đã rơi vào trạng thái tập trung, cô sẽ vô thức bỏ qua mọi thứ xung quanh, cô tính toán thời gian trong đầu, trước đây cô cũng từng xử lý mấy thủ tục chuyển nhượng đất đai, chỉ là đã cách đây mấy năm, lại gần tới cuối năm rồi nên chỉ sợ một số bộ phận không làm việc.
Lâm Nhiễm cẩn thận suy nghĩ, trước kia cô chưa từng suy nghĩ đến việc phải thúc giục Lâm Quốc Hoa bởi vì nghĩ chuyện liên hôn này không thể tiến triển nhanh như vậy, xem ra hiện tại còn cần phải bàn thêm: “Chút nữa tôi sẽ gọi điện với người nhà của mình để bàn bạc, buổi diễn thuyết kết thúc xong có muốn về cùng không?”
“Được.”
Tạ Hoài Tây vẫn luôn nhìn thời gian, bây giờ chỉ còn chưa đầy mười phút nữa ban giám khảo đã phải có mặt để ổn định chỗ ngồi, và còn gần hai mươi phút nữa khách mời đầu tiên sẽ lên sân sấu thuyết trình.
Giờ phút này anh cũng không ép buộc Lâm Nhiễm phải đưa ra câu trả lời dứt khoát bởi có một số việc không thể nóng vội.
“Sắp tới giờ vào chỗ ngồi rồi, sau khi kết thúc lễ trao giải, tôi sẽ chờ em ở chỗ ban giám khảo.
Tôi rất mong chờ phần thuyết trình của em, Lâm Nhiễm.”
Mong chờ? Một cụm từ quen thuộc.
Lâm Nhiễm tự nhận mình vô cùng quen thuộc với mấy buổi thuyết trình như vậy, hồi còn ở Viên Nghiên Cứu New Zealand, gần như tuần nào cũng phải báo cáo tiến triển nghiên cứu một lần, nhưng chưa bao giờ cô giống như bây giờ, vì câu nói của Tạ Hoài Tây mà sinh ra một ít cảm xúc khẩn trương.
Cô vốn đang định nói đùa “Vậy anh cần phải chấm điểm công bằng, không được ưu tiên tôi.”
Tuy nhiên đối mặt với Tạ Hoài Tây, người cô đã yêu thầm nhiều năm, cô lại không thể nói ra lời nói đùa ấy.
Cô chợt thấy mình đã đánh giá cao khả năng kiểm soát cảm xúc của mình.
Những cảm xúc của quá khứ, những ký ức bị chôn vùi trong cát bụi bao năm, vào khoảnh khắc đối mặt gần với Tạ Hoài Tây như vậy, đang dần dần phá vỡ rào chắn, vọt về phía cô….