Tình Chạm Vào Anh


Sau khi tạm biệt Triệu Khả Di, buổi chiều Bối Doanh phải đến đài truyền hình trung ương quay chương trình tạp kĩ.

Lần này cô chỉ là nhân viên hậu cần, số tiền nhận được ít ỏi, một ngàn tệ.Cô búi tóc cao, mặc áo sơ mi màu vàng nhạt, mang đôi giày vải đã cũ.

Khi cô đến nơi đã bận rộn với công việc, loay hoay chỉnh sửa bàn ghế, micro cho nghệ sĩ, ánh đèn sân khấu, âm thanh.Công việc nặng nhọc này không tương xứng với bằng cấp của Bối Doanh.

Ở độ tuổi hai mươi tư, cô lặng lẽ ngồi dưới khán đài nhìn những diễn viên toả sáng trên sân khấu, có người còn trẻ tuổi hơn cô."Bối Doanh, mau đem nước cho ảnh hậu Ngưu Nhĩ Viên."Đạo diễn hô lớn, cô vội vàng chạy đi rót một cốc nước ấm đem đến.

Ngưu Nhĩ Viên, người đã đạt được giải thưởng quan trọng nhất là "Diễn viên xuất sắc", cũng là nữ minh tinh quyền lực nhất hiện giờ."Chị Nhĩ Viên, nước của chị."Bối Doanh nghiêng người đưa cho Ngưu Nhĩ Viên, cô ta ngồi trên ghế, xung quanh có người cầm quạt mát.

Ngưu Nhĩ Viên mang trên người một chiếc váy tuyệt đẹp.

Chất liệu của nó là loại lụa thượng đẳng, vô cùng mềm mại, được thiết kế đặc biệt dành riêng cho cô ta, khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng được các nhà trang điểm nổi tiếng trên thế giới đảm nhận.Ngưu Nhĩ Viên không nhìn Bối Doanh, một tay lướt mang hình điện thoại, đưa tay ra nhận nước.

Ngay khi cầm lấy, cô ta liền buông ra, ly nước ấm rơi xuống, ướt một mảng váy lụa đắt tiền."Cô làm cái gì vậy hả?"Chát!Sau tiếng quát to của Ngưu Nhĩ Viên, tiếng chát vang lên, một cái tát như trời giáng đánh vào khuôn mặt mịn màng của Bối Doanh trước mặt tất cả mọi người.Ai nấy đều hoảng hốt, đều bị hành động vừa rồi làm cho khiếp sợ.

Ảnh hậu Ngưu Nhĩ Viên nổi tiếng ưu nhã, lại ra tay đánh một nhân viên hậu cần.Bối Doanh sững sờ ôm một bên má, ánh mắt không thể tin nổi nhìn Ngưu Nhĩ Viên mặt mũi tức giận.Cô ta liếc nhìn Bối Doanh, trong mắt hiện lên tia chán ghét, không có dự định sẽ xin lỗi, phách lối lớn tiếng."Cô có biết cái váy này bao nhiêu không? Cô là ai cả gan làm bẩn đồ của tôi?""Tôi không có.


Là cô buông tay ra."Ngưu Nhĩ Viên nghe Bối Doanh nói lại, càng không hài lòng.

Nghĩ đến cho cô thêm một cái tát, nhưng cô ta vốn là ảnh hậu nổi tiếng, không thể hạ thấp bản thân.

Cô ta hất tay, người quản lý của Ngưu Nhĩ Viên lập tức tiến lên, lạnh giọng."Đạo diễn, hôm nay nếu không có lời giải thích hợp lý và chi phí đền bù tổn thất, tôi sẽ không tiếp tục quay hình.

Hợp đồng đơn phương huỷ bỏ do bên ông vi phạm điều khoản, không quản lý tốt nhân viên của mình, ảnh hưởng đến vật chất và tinh thần của ảnh hậu Ngưu Nhĩ Viên ."Bối Doanh chỉ là một diễn viên nhỏ, dù đạo diễn biết Ngưu Nhĩ Viên cố ý gây khó dễ cho cô thì sao? Ông ta chắc chắn không thể vì một nhân viên hậu cần mà dám đắc tội đến cô ta."Tiền bồi thương chiếc váy là một triệu, tiền hợp đồng vi phạm là 7 ngàn vạn.

Chúng tôi cho các người đến cuối tuần sau, nếu không bồi thường như đã nói, thì hẹn gặp nhau trên toà."Người quản lý tiếp lời, sau khi nói xong Ngưu Nhĩ Viên bước thẳng đi, nét mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo đi ra khỏi nơi diễn.Đạo diễn trường quay cùng với mọi người sững sờ trước con số mình vừa nghe.

Ai cũng biết ảnh hậu Ngưu Nhĩ Viên nổi tiếng khó tính, lại kiêu căng, trong hợp đồng khi hợp tác với cô ta đều có những quy định riêng như không để nhân viên làm ảnh hưởng đến cô ta, không tiết lộ bí mật hậu trường ra ngoài, tất cả trang phục Ngưu Nhĩ Viên mặc khi ghi hình đều phải được chuẩn bị kĩ càng, không có vết bẩn.Nếu không, lập tức ngừng hợp tác, tiền vi phạm đều do công ty chịu trách nhiệm.Hôm nay đài truyền hình của bọn họ phạm vào hai điều khoản quan trọng trong hợp đồng.

Con số lên đến 7 ngàn vạn."Bối Doanh, cô làm gì đắc tội Ngưu Nhĩ Viên vậy hả? Giờ thì hay rồi, chương trình không thể quay tiếp, lại còn phải đền bù hợp đồng.

Đây là lỗi của bản thân cô, tự cô đi gặp giám đốc mà giải quyết!"Đạo diễn vứt kịch bản xuống sàn nhà, mặt mũi đỏ bừng quát tháo.

Bối Doanh cúi gầm mặt, nắm chặt góc áo, nếu cô có giải thích do Ngư Nhĩ Viên cố tình buông tay cũng sẽ không có ai tin.

Cô cũng không thể đứng đó nhận lời chỉ trích của mọi người rồi xem như không biết gì, là cô ảnh hưởng đến đạo diễn, đến các nhân viên khác."Tôi xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến chương trình.


Chuyện này tôi sẽ chịu trách nhiệm.

Xin lỗi mọi người."Bối Doanh quay người bước ra.Hôm sau từ sáng trời đã đổ mưa lớn, Bối Doanh mặc một chiếc váy trắng thuần khiết, tóc xoã tuỳ ý sau vai, cô đi vào văn phòng làm việc của giám đốc."Giám đốc Chu."Trên bàn làm việc giấy tờ chất đống, điện thoại của giám đốc Chu liên tục đổ chuông.

Nhìn thấy Bối Doanh ông ta càng phẫn nộ.Từ hôm qua, khắp mọi nơi đều đăng tin đài truyền hình của ông ta dính vào kiện cáo với ảnh hậu Ngưu Nhĩ Viên.

Hơn nữa, chi phí bồi thường bên đó yêu cầu phải trả ngay trong một tuần."Cô còn mặt mũi đến đây? Nhìn xem cô đã làm nên chuyện tốt gì? Tôi nhận cô vào làm nhân viên không phải để cô đi xúc phạm Ngưu Nhĩ Viên! 7 ngàn vạn, là 7 ngàn vạn.

Bối Doanh!"Giám đốc Chu sắc mặt càng trở nên khó coi, ông ta đẩy hết giấy tờ trên bàn xuống đất.

Giọng càng lúc càng to."Giám đốc, tôi không trốn tránh, cũng sẽ không làm liên luỵ đến mọi người.

Tiền vi phạm hợp đồng, tôi sẽ trả."Đứng trước cơn thịnh nộ của giám đốc Chu, Bối Doanh sau khi đấu tranh rất lâu, một lòng nhất quyết thừa nhận, nói ra.Giám đốc Chu sửng sốt, trong nháy mắt càng tức giận hơn.

Bảo ông ta tin một nhân viên hậu cần một mình đền bù số tiền khổng lồ?"Ha, Bối Doanh cô xem mình là cái gì hả? Bảy nghìn vạn cô nói trả liền trả luôn? Được, tôi cho cô thời gian năm ngày, sau năm ngày cô không đem tiền đặt lên bàn làm việc của tôi thì đừng trách tôi không khách khí! Cô chuẩn bị mà ngồi tù đi!"Ông ta vỗ bàn, tức đến mức muốn phun máu."Lúc cô đắc tội Ngưu Nhĩ Viên sao không thử nhìn xem đứng sau cô ta là ai? Sở dĩ Ngưu Nhĩ Viên có thể liên tục nhận tất cả giải thưởng cao quý trong nước, nổi tiếng khắp nơi, ngay cả vị trí ảnh hậu nổi tiếng.

Tôi nói cho cô biết tất cả là do người đứng đằng sau cô ta, Diệc gia!"Bối Doanh không biết mình ra khỏi phòng giám đốc thế nào.


Sau khi nghe những lời giám đốc Chu nói, toàn thân cô tê liệt, cô ngồi vô lực trên ghế ngay cửa ra vào đài truyền hình, gương mặt cô tái nhợt.Duật Diệc.

Diệc gia.Khi mưa lớn táp vào mặt, cô bắt đầu hối hận.Trong thời gian năm ngày, chuẩn bị đến bảy nghìn vạn.

Cô lấy đâu ra số tiền lớn như thế, vốn dĩ không thể.Nước mắt Bối Doanh rơi xuống, lời nói của Duật Diệc, sự chà đạp của Ngưu Nhĩ Viên, tiếng chửi mắng của giám đốc Chu, những kết quả thất bại thảm hại liên tiếp hiện lên.

Lẽ nào sự kiên trì từ trước đến nay của cô đều là sai sao?Cô cầm lấy điện thoại, gọi một dãy số."Anh có thể cho tôi số điện thoại riêng của Diệc gia không?"--------Mười giờ tối, Bối Doanh đứng trước cổng một dinh thự.

Xung quanh nơi đây là những khu dân người giàu có nổi tiếng, hay là các chính trị gia.

Tất cả những căn nhà ở đây được thiết kế đẹp đẽ, phong cách xa hoa, rộng rãi.Phía bên ngoài, cửa nhà mở rộng, bên trong là khuôn viên với đường đi trải sỏi, cây cối được chăm sóc kĩ càng tươi tốt.

Giữa khoảng sân là một đài phun nước, phía bên trong là gara với rất nhiều xe thể thao đủ kiểu dáng, đủ nhãn hiệu xa xỉ.Cánh cửa gỗ bên trong khép hờ, khắp ngóc ngách trong căn nhà đều sáng đèn.

Bối Doanh bước vào, phòng khách rộng lớn, Duật Diệc nhàn nhã dựa vào lưng ghế, một chân tuỳ ý gác lên mặt bàn thuỷ tinh, trên hai đầu ngón tay là điếu xì gà đang cháy đỏ.Duật Diệc không nhìn về phía cô, khói thuốc từ trên tay anh nhanh chóng đã loang ra khắp phòng."Diệc gia."Anh nghiêng đầu lộ ra khuôn mặt tuấn tú.

Không trả lời, đôi mắt lộ ra ánh thâm sâu khó lường nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt của Bối Doanh, lấp lánh vẻ đùa cợt, đợi cô nói tiếp."Diệc gia, tôi có việc muốn nhờ anh giúp đỡ."Khóe miệng Duật Diệc hơi nhếch lên, không nhanh không chậm mở miệng hỏi "Việc gì?"Bối Doanh hạ mắt xuống, cô bấu lấy lòng bàn tay trái.

Cắn răng không biết nên mở lời thế nào.

Là cô từ chối người đàn ông này, bây giờ lại chạy đến trước cửa cầu giúp đỡ."Nếu không nói thì về đi."Nội tâm cô hoảng hốt, nhìn Duật Diệc đang ngồi trước mặt con mắt thâm sâu khó lường làm cô sợ hãi."Thật xin lỗi, đêm muộn không có việc gì lại làm phiền Diệc gia.


Tôi xin phép."Nói xong, Bối Doanh cầm lấy túi xách vội vã chuẩn bị bước nhanh ra cửa lớn, cô không thể chịu đựng ánh mắt như muốn giải phẫu mình ra thêm một giây nào.

Người đàn ông trước mặt mang đến cảm giác nguy hiểm, hình thành nỗi sợ hãi vô hình trong lòng cô."Đây là nhà của tôi, cô muốn đến liền đến, muốn đi liền đi?"Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên từ phía sau, cô sững lại dừng bước, rất lâu sau đó mới hít thở quay người lại.

Duật Diệc uống một ngụm rượu."Tôi nghĩ bây giờ cô phải bận rộn kiếm bảy nghìn vạn, chuẩn bị luật sư hầu toà, sao lại có thời gian chạy đến đây."Cặp mắt phượng hẹp dài của Duật Diệc nhìn thấu lòng cô không hề nhầm lẫn, anh vốn đã biết.

Lại chắc chắn cô sẽ đến đây tìm anh, cô không có lựa chọn nào khác.Bối Doanh cưỡng ép nén sự hoảng sợ bất lực xuống sâu dưới đáy lòng, nhanh chóng thả lỏng cơ thể, tiến lại gần ngồi xuống bên cạnh Duật Diệc."Diệc gia, xin anh giúp tôi.."Nói ra những lời này nội tâm cô gào thét rất nhiều lần, cực kì khó khăn."Nói dễ nghe một chút."Cô cúi đầu kể rõ ràng hết sự việc hôm qua, lý do cô không làm sai với số tiền bảy nghìn vạn, thời gian chuẩn bị chỉ có năm ngày, Ngưu Nhĩ Viên còn muốn kiện cô cố ý huỷ hoại tài sản cá nhân.Biểu hiện của Duật Diệc khó đoán được anh đang nghĩ gì, suốt quá trình anh chỉ lẳng lặng uống rượu, cô không biết là anh có nghe rõ hay không."Cô cho rằng tôi sẽ giúp cô sao?"Qua hơn nửa ngày Duật Diệc mới chậm rãi mở miệng, một câu hỏi lại khiến Bối Doanh ngẩn ra."Lần trước tôi đề nghị, cô bảo không cần.

Sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.

Bây giờ gặp chuyện lại cầu tôi giúp đỡ? Da mặt cô cũng thật dày, thật biết nói một đằng làm một nẻo.

Thanh cao lúc đó đâu rồi? Bây giờ tự dâng đến cửa muốn tôi cứu cô?"Duật Diệc như đang cười, trong giọng nói như có tiếng gằng."Diệc gia..""Nói đi, cô muốn gì?""Diệc gia tôi xin anh giúp tôi lần này được không? Tôi sau này...!đều sẽ nghe theo anh."Giọng Bối Doanh run rẩy, cô ép mình phải nói ra miệng, cô không còn con đường khác.

Chiếc phao duy nhất có thể cứu cô là người đàn ông bên cạnh."Bối Doanh, tính cô bướng bỉnh lại cứng đầu.

Muốn tôi giúp cô thoát tội, trên người cô thứ hấp dẫn tôi nhất là cơ thể, cô nói xem thế nào?"Duật Diệc đem vấn đề ném trả lại cho Bối Doanh.

Anh cười hết sức nhẹ nhàng, giọng nói cũng thập phần thoải mái."Tôi sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, sẽ không có suy nghĩ khác.""Đây là do cô lựa chọn, sau này đừng sống chết nói do tôi ép buộc cô.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận