Tình Chạy


Tim cô đã chết, nhưng cô chưa chết, mà cũng sắp rồi.

Một chốc lát nữa thôi họ sẽ moi tim cô theo hợp đồng mua bán.

Cận kề cái chết nhưng cô không chút run sợ, có lẽ vì sự sống đối với cô đã không còn ý nghĩa gì kể từ khi anh bỏ rơi cô.

Những chuỗi ký ức bắt đầu hiện về khi mi mắt của cô khép lại…Hôm nay là ngày đầu tiên cô bước vào cánh của Đại học, đây sẽ là nơi cô khởi đầu cho những ước mơ của mình.Ngày còn bé cô đã biết say mê trước những bức tranh, thưởng thức những giai điệu và bập bẹ sáng tác những bài đồng dao.

Cô rất yêu nghệ thuật từ ca, múa đến vẽ, chạm khắc,..


hễ là một tác phẩm nghệ thuật đều có thể khiến cô đắm chìm mà quên mất ngày giờ.Cô là một cô gái hoạt bát, thích đứng trên sân khấu, với vai trò gì cũng được miễn là được ở trên sân khấu.

Trong đó, cô thích nhất là được diễn kịch, bởi cô chỉ có một cuộc đời để sống nhưng mỗi nhân vật cô đóng đều có một cuộc đời khác nhau như thể cô được sống thêm một cuộc đời mới.

Đó cũng là cách cô trải nghiệm những vui, buồn, hạnh phúc, đau thương, có được và mất mát.

Không thể phủ nhận việc đó khiến một cô gái mười tám tuổi trở nên già dặn hơn nhưng nó cũng đã phần nào bù đắp lại những thiếu thốn tình cảm ngoài hiện thực.Cô không biết cha mình là ai, cho đến khi biết thì ông chỉ còn là bộ xương trắng.

Người ta đồn thổi rằng cha cô là một tên nghiện ngập, vì để có tiền hút chích đã bán mẹ cô cho người khác.

Mẹ cô vì thế mà trở thành gái bán hoa, năm cô 6 tuổi thì mẹ cô cũng bị những vị khách hành hạ đến chết, từ đó cô lang thang khắp các ngõ phố để xin miếng ăn.Cho đến một ngày cô đứng trước một căn biệt thự, cô chăm chú ngắm nghía bức phù điêu được khắc trên tường.

Không biết cô bé ấy có hiểu những gì được khắc không hay chỉ đơn giản là thấy đẹp nên nhìn ngắm.

Bỗng cánh cổng căn biệt thự mở ra, một người đàn ông trạc ngoài 40 tuổi dắt cô vào nhà.


Nhìn khuôn mặt sáng sủa cùng khoảnh khắc cô chăm chú khi nảy, người đàn ông chợt nhớ đến đứa con gái vừa mất vì bệnh ung thư máu của mình.- Con tên gì?Cô bé nhìn đăm đăm người đàn ông mà không trả lời, cũng không có chút gì là sợ sệt.- Con có muốn đi tham quan ngôi nhà này không?- Dạ có ạ!- Lại đây, ta bế con đi.- Con có thích ngôi nhà này không?- Thích lắm ạ!- Vậy từ nay con ở đây với ta nhé! Từ nay tên của con là Vương Ân Nhiên.

Nào gọi ba đi con.- Ba.

Con là Vương Ân Nhiên.Căn biệt thự rộng lớn, ngoài ba người làm thì chỉ có mình ông Vương sống.

Ông xem cô bé như ân điển mà tạo hóa đã mang đến cho ông, đó cũng chính là ý nghĩa của cái tên mà ông đặt cho con mình.Nhưng đến năm cô 12 tuổi, ông Vương đã ra đi sau một vụ tai nạn giao thông.

Căn biệt thự này cũng chỉ còn mỗi mình cô và ba người giúp việc.

Toàn bộ tài sản cô sẽ được thừa hưởng hợp pháp khi cô tròn mười tám tuổi, nhưng sự cô đơn lại kéo dài từ khi cô còn là một đứa trẻ cho đến lúc trưởng thành.Ngành cô theo học là Diễn viên kịch, để đỗ vào trường cô đã chăm chỉ học tập và tham khảo kinh nghiệm từ đàn anh, đàn chị khóa trên.

Sau ba năm rèn giũa tôi luyện, cô đã xuất sắc đem về cho mình thành tích Á khoa đầu vào, bao cặp mắt khinh thường cô ngày trước giờ gặp cô chỉ còn biết cúi đầu hoặc xu nịnh, nhưng cô chẳng màng để tâm vì tâm niệm duy nhất của cô ngay lúc này là được sống đúng với đam mê của mình.- Ân Nhiên!Từ sau lưng cô nghe có tiếng gọi của cô bạn cùng lớp, họ đã làm quen với nhau khi đăng ký hồ sơ nhập học vào năm tuần trước.- Chào Hiểu Lam.- Cậu đang đứng thẫn thờ gì thế, chúng mình cùng vào lớp thôi.Ân Nhiên hoàn hồn trở lại sau khi thả hồn bay bềnh bồng vì hưng phấn.


Cả hai nhanh chóng vào lớp và làm quen thêm bạn mới.

Đối với cô, đây chính là cuộc đời thứ 2, cô sắp được sống theo ý mình và gạt đi hết những vất vả, tủi thân của ngày thơ ấu.- Nhà cậu có ở gần đây không Ân Nhiên?.

Hiểu Lam chợt hỏi.- Tớ ở trọ cách trường khoảng 300m.- Tớ cũng ở trọ, cậu có ở cùng ai không, nếu không chúng mình ở chung đi cho vui.- Được, tớ ở một mình cũng buồn, cậu dọn qua ở với tớ đi.Hai tuần sau, trường cô tổ chứ lễ chào đón Tân Sinh viên, lớp cô cũng góp vui một tiết mục kịch, và tất nhiên hai cô nàng năng động ấy cũng không bỏ qua dịp này.

Hôm ấy cũng chính là ngày định mệnh cho cô và anh gặp nhau..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận