Đêm hôm đó tại phòng bệnh của Lục An, cô ngồi ở bàn trà cạnh cửa sổ, vừa uống sữa vừa móc len. Bỗng dưng điện thoại cô vang lên, màn hình điện thoại hiện lên dòng chữ " Đệ Khiêm ngốc" cô bắt máy.
Mấy giây đầu tiên, cả hai không ai nói gì, cô đành lên tiếng trước: " Khiêm, có chuyện gì à?" Đáp lại cô là tiếng tu rượu và tiếng nấc nghẹn của anh. Lục An nhíu hàng lông mày, sau đó hỏi: " Cậu uống rượu?" Anh không trả lời, đột nhiên thở một hơi rất mạnh rồi chìm vào im lặng.
Đến khi cô định cúp máy thì giọng nói trầm thấp của anh vang lên: " Lục An, đợi tôi" Anh nói xong bốn chữ liền cúp máy, cô vẫn đang ngơ ngác chưa hiểu được câu nói của anh.
Chỉ rất nhanh sau đó, chưa đến 10 phút, cô đã nghe thấy tiếng mở cửa rất mạnh, cô chưa kịp quay lại đã bị một vòng tay cứng rắn ôm chặt vào lòng. Cô biết đó là Mạc Chí Khiêm, anh ôm cô từ phía sau, cô cảm nhận được hơi nóng ở bên tai, anh phả hơi nóng vào tai cô, vùi đầu vào tóc cô. Cô vẫn đứng im cho anh ôm, nhưng chưa đầy 1 phút cô đã đẩy anh ra, cô quay lại, mặt đối mặt với anh, nghiêm giọng hỏi: " Cậu uống rượu?"
" Lục An, đừng hỏi bất cứ điều gì. Hãy lắng nghe tôi" Đây là lần đầu tiên anh ra lệnh cho Lục An, cô không ngạc nhiên, cũng không hỏi nữa, cô đứng đó nghe anh nói.
" Lục An, cậu có biết ở trong cô nhi viện, tôi đã từng thế nào không?" Ngừng một lúc, anh lại nói: " Tôi nghỗ nghịch, phá phách, chẳng xem ai ra gì. Đi học 10 bữa hết 9 bữa đánh nhau, phụ huynh của mấy đứa đó nói ba mẹ không biết dạy dỗ tôi, còn nói kêu ba mẹ tôi lên đây nữa, tôi nói với họ, tôi không có ba, không có mẹ, tôi càng không có nhà." Anh nhìn vào đôi mắt bồ câu của cô, đau lòng nói: " Họ nói tôi là mồ côi, tôi chẳng hề hấn gì bởi vì họ nói đúng mà. Cậu nói xem, nếu tôi có ba, có mẹ thì có phải tôi đã tốt hơn thế này rồi không? Cả tôi và cậu đều có ba mẹ thì tốt biết mấy." Lục An thật sự muốn khóc rồi, chóp mũi của cô đã đỏ ửng cả lên, cô ngước mắt lên để nước mắt không rơi xuống, cuối cùng cô đi lại cười với anh.
" Cậu như vậy là tốt lắm rồi, cậu giỏi lắm, Khiêm ngốc" Lục An an ủi anh, nhưng lại chẳng thể an ủi chính mình, ngay cả cô cũng muốn có ba mẹ, đứa trẻ nào cũng cần có vòng tay của ba mẹ che chở cả, cô và anh đều không ngoại lệ.
Bàn tay cô đặt lên vai Mạc Chí Khiêm như đàn an ủi anh, anh chớp mi mắt, ánh mắt anh sáng lên, môi cũng hé ra nụ cười rạng rỡ kia, khẽ nói: " Tôi không có ba, không có mẹ nhưng tôi có cậu, cậu là nhà, là gia đình của tôi." Lục An hơi bất ngờ, cô chưa từng nghe ai nói với cô như vậy, chưa ai nói cô quan trọng với họ thế nào, Mạc Chí Khiêm là người đầu tiên.
Mạc Chí Khiêm nghiêm chỉnh nhìn cô, giương đôi mắt phượng nhìn cô, bặp bẹ nói: " Cậu.. có thể đừng biến mất được không? Tôi chỉ có cậu là gia đình" Cô chưa từng thấy dáng vẻ đáng thương này của anh, chưa từng thấy cách anh đau khổ như vậy dù đã quen biết 19 năm cô cũng chưa từng thấy.
Lục An bị anh làm cho đầu óc nhất thời không hoạt động, đến lúc cô hiểu được câu nói của anh thì anh đã không trụ nổi mà ngã xuống rồi, anh ngủ luôn tại chỗ.
Lục An đành phải đỡ anh lên giường ngủ, xong xuôi, cô lấy ra một tờ giấy và một cây bút, ngồi ngay ngắn, nắn nót viết viết xoá xoá. Nửa tiếng sau, cô mới ghi xong, cô cất nó vào hộc tủ rồi đi ngủ.
Nếu cho Lục An nhận xét về Mạc Chí Khiêm thì cô sẽ nói anh là một người gần như hoàn hảo nhưng để nói cô có muốn cưới anh không thì chắc chắn là không, bởi vì Mạc Chí Khiêm quá đỗi tốt đẹp, cô không một chút cũng không xứng.
Mạc Chí Khiêm đã từng nói với cô thế này:" Cậu là bông hoa đẹp đẽ nhất trong đời tôi" Vào thời điểm đó, cô đã có dao động với anh chỉ là cái bóng của Châu Dạ Nguyệt quá lớn, lớn đến mức che hết những thứ xung quanh cô.
Sáng sớm hôm sau, Mạc Chí Khiêm nheo mắt, mệt mỏi thức dậy, hôm qua uống quá chén nên hôm nay anh bị đau đầu, đầu óc quay như chong chóng khiến anh có chút choáng váng. Một lúc sau, khi đã thực sự tỉnh táo anh mới nhìn qua phía cô, cô ngủ trên sô pha, bỗng dưng anh cảm thấy trong lòng phấn chấn hơn hẳn.
Mạc Chí Khiêm không nỡ đánh thức cô, anh nhẹ nhàng vệ sinh cá nhân, cố gắng không tạo tiếng động để cô ngủ nhưng lúc đi ra cô đã tỉnh dậy, anh đi qua chỗ cô hỏi: " Không ngủ nữa à? còn sớm lắm" Lục An gật gật đầu, gấp chăn lại rồi vào nhà vệ sinh.
****
Châu Dạ Nguyệt đang phải đi công tác ở Bạch Giang, cũng có Trương Khả Ái ở đó. Ban đầu, anh không cho Trương Khả Ái đi vì sợ cô mệt nhưng Trương Khả Ái cứ năn nỉ ỉ ôi nên anh cho đi theo. Cô ta cứ nhõng nhẽo, bám dính lấy Châu Dạ Nguyệt hại anh chẳng làm được gì, nếu Khả Ái không mang thai thì chắc có lẽ anh đã tống cổ cô về thành phố K rồi.
Anh đi công tác 3 ngày nhưng anh đã xong từ ngày thứ hai rồi, buổi sáng hôm đó anh quyết định dành một ngày rảnh rỗi để dẫn Trương Khả Ái đi chơi, anh hỏi Trương Khả Ái muốn đi đâu, cô lưỡng lự một hồi, sau đó nắm tay anh kéo đi, anh không biết Trương Khả Ái dẫn anh đi đâu chỉ biết anh bị kéo đến một tiệm hoa, Trương Khả Ái chỉ mua một bó hoa ly trắng. Châu Dạ Nguyệt không rõ lắm, chỉ nhớ là Trương Khả Ái đưa anh đến một nghĩa trang khá đơn sơ, chỗ này hẻo lánh không ai canh chừng cả, Khả Ái kéo anh đến một ngôi mộ đôi.
Lúc này, Châu Dạ Nguyệt vẫn chưa hiểu chuyện gì, Trương Khả Ái đặt bó hoa xuống, sau đó chắp tay cầu nguyện gì đó. Một lúc sau, Trương Khả Ái quay sang nói với anh: " Đây là ba mẹ em, nhưng em là con riêng của mẹ" Châu Dạ Nguyệt hiểu ra ngay lập tức, anh lúc này mới biết bọn họ là chị em. Dường như anh không được nghe ai kể về mối quan hệ của bọn họ, chỉ biết Lục An và Trương Khả Ái có mối quan hệ không được thân thiết cho lắm.
Ngày trước anh cũng hay nghe Trương Khả Ái là An An chỉ là lúc đó anh nghĩ bọn họ là ở mức đàn em, đàn chị mới xưng hô như vậy. Có phải anh đã biết quá trễ rồi không?.
" Tức em là chị gái của Lục An?" Châu Dạ Nguyệt vẫn muốn xác nhận lại, Trương Khả Ái gật đầu, anh cũng không hỏi nữa, đơn giản vì anh nghĩ bọn họ không thân thiết, hỏi cũng bằng thừa.
***
" Lục An, ngày mai chúng ta sẽ đi biển, cậu thích không?" Nhược Hàng vừa gọt trái cây vừa vui vẻ hỏi cô, cô đương nhiên là thích rồi, biển là nơi cô cảm thấy yên bình nhất, dù cô chỉ mới đi biển có một lần nhưng tiếng sóng biển làm đầu óc cô thoải mái hơn.
" Thích, nhưng mà chẳng phải tớ không đưa rời bệnh viện khi không có sự đồng ý của bác sĩ hay sao?" Lục An thắc mắc, Nhược Hàng lại cười rất tươi ra vẻ như chuyện cỏn con vậy.
" Chẳng phải Mạc Chí Khiêm là bác sĩ phụ trách hay sao? Cậu ấy đã thương lượng với cấp trên rồi, cũng đã được chấp thuận rồi." Nhược Hàng nhướng chân mày với cô, vỗ vỗ vào mu bàn tay cô, nói: " Việc của cậu là ngủ cho khoẻ đi, 5 giờ sáng mai bắt đầu khởi hành." Lục An gật gật đầu, cô ngoan ngoãn ăn trái cây, nói chuyện một chút với Nhược Hàng sau đó yên giấc ngủ.
5 giờ sáng hôm sau, cả ba bọn họ đều đã có mặt trên chiếc BWM màu đen của Mạc Chí Khiêm, chuyến đi này dù có hơi trễ so với sự định ban đầu nhưng ít ra bây giờ bọn họ vẫn có thời gian để đi, ngày hôm đó đối với Lục An mà nói thì chắc là ngày cô vui nhất.
Đi xe khoảng 2 tiếng thì bọn họ cũng đã tới biển, cả ba người cùng đi nhận phòng, cô và Nhược Hàng ở chung còn Mạc Chí Khiêm ở riêng. Sau đó cả ba người đi ăn sáng, ăn xong, bọn họ kéo nhau ra biển. Nhược Hàng là người hò reo nhiều nhất, vừa thấy biển đã kéo cô chạy vòng vòng rồi.
Lục An và Nhược Hàng lên kế hoạch kéo Mạc Chí Khiêm xuống biển mà khổ nỗi Mạc Chí Khiêm to lớn vạm vỡ, có kéo cách nào cũng không xê dịch được anh. Vật vã một hồi, anh xách cô và Nhược Hàng xuống biển, cả ba nô đùa rất vui dưới biển, Nhược Hàng luôn là người bày trò đầu tiên mà trò của Nhược Hàng thì chẳng ai đỡ nổi.
Trong cuộc đời của Lục An, có lẽ khoảnh khắc mà cô muốn tua đi tua lại nhiều nhất chắc có lẽ là khoảnh khắc này. Nếu được, cô muốn thời gian ngưng đọng lại ngay khoảnh khắc đó, để cô có thể vui vẻ cùng Nhược Hàng và Mạc Chí Khiêm một chút, có thể bình yên mà cảm nhận tiếng gió biển một chút, có thể lắng nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ một chút.
Nhưng cô biết,
Cái gì vui vẻ thì qua đi rất nhanh.
Nô đùa cả nửa ngày, bọn họ cuối cùng mệt mỏi mà nằm trên cát, không ai nói với nhau câu nào nhưng bọn họ có thể hiểu được nhau, Lục An mãi mãi cũng không muốn mất đi khoảng kí ức này, nhất định không muốn.
Với Mạc Chí Khiêm chỉ cần Lục An sống lâu hơn một chút, anh sẽ dẫn cô đi biển thường xuyên hơn, sẽ cùng cô tạo nên kỉ niệm đẹp đẽ nhất, khiến cô mãi không muốn quên đi.
Còn đối với Nhược Hàng, cô không mong Lục An sẽ nhớ mãi khoảnh khắc này, chỉ mong có thể cùng Lục An và Mạc Chí Khiêm tạo nên những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất nhân lúc họ còn có thể.
Cả ba người họ là mỗi một mảnh ghép được ghép lại với nhau, không thể thiếu một mảnh nào. Nhất định cả ba bọn họ đều sẽ giữ mãi trong tim một kỉ niệm đẹp đẽ nhất của cả ba người họ.
Họ là một phần không thể mất đi, cũng không thể thêm ai vào. Họ là họ, chỉ có ba người họ thôi.