Lục An trở về thành phố K, ngay sáng hôm sau đã đi đến chỗ hẹn gặp Trương Khả Ái. Cô mới đến thì đã thấy cô ta ngồi ở đó trước, có vẻ như cô ta cũng vừa mới đến.
Cô ngồi xuống đối diện Trương Khả Ái, gọi một ly capuchino, sau đó giương đôi mắt nhìn cô ta, cao giọng hỏi: " Chị tìm tôi, có việc gì?"
" Lục An, tôi không vòng vo nữa, ly hôn với anh ấy đi" Trương Khả Ái mặt nghiêm túc, đôi mắt sắc sảo ấy nhìn thẳng vào phía cô.
" Không thì sao?" Lục An nói, giọng cô chưa bao giờ trở nên lạnh lùng thế này đến cô cũng không quen.
" Lục An, cô cố chấp như vậy làm gì? anh ấy vốn dĩ thuộc về tôi" Trương Khả Ái cao ngạo, khẳng định Châu Dạ Nguyệt là của cô ta.
Lục An im lặng, không đáp, cô nhấp một ngụm capuchino sau đó nói với cô ta: " Vậy chúng ta cược đi" Cô không biết vì sao mình lại nói vậy, cô đã chắc chắn phần thắng thuộc về Trương Khả Ái nhưng rõ ràng là cô không cam tâm để Châu Dạ Nguyệt về phía cô ta.
Trương Khả Ái xếch khoé môi, con ngươi đầy sự khinh thường, nói: " Cô chắc chưa? Nếu cô thua, ngay lập tức rời khỏi anh ấy"
" Nếu tôi thắng, chị phải biến mất khỏi cuộc đời anh ấy" Lục An nâng tông giọng, cô sắp bị không khí này làm cho ngạt thở đến chết rồi.
Trương Khả Ái mỉm cười rất tươi, gật đầu đồng ý, nói: " Chốt" Sau đó cầm túi xách đi về.
Cô vẫn nán lại một chút, cô uống hết ly nước của mình sau đó mới đi về. Trên đường về, cô có ghé một tiệm hoa, cô mua hoa hồng đỏ về trưng ở phòng khách.
Không hiểu sao, dạo này cô rất thích màu mè, hôm nay cô quyết định sẽ đi xem phim với anh, vì hôm nay là sinh nhật của Châu Dạ Nguyệt.
Cô ghé siêu thị mua ít đồ ăn, mua thêm một chuếc bánh kem. Về nhà, cô bỏ đồ vào tủ lạnh, sau đó ra phòng khách ngồi xem ti vi.
Vì có bộ phim mới ra nên cô đã xem nó đến tận chiều, thời điểm cô xem đồng hồ đã là 4 giờ chiều. Cô vội vàng đi nấu đồ ăn, tất bật chuẩn bị mọi thứ cho anh.
Sau đó, cô bày ra bàn, trên bàn có rất nhiều món ăn, còn có rượu vang và nến. Cô bật đèn vàng để cho không khí thêm ấm cúng, cuối cùng cô đi tắm và thay một bộ đồ thật đẹp để chờ anh về.
7 giờ tối, anh trở về, vừa bước vào nhà đã bị pháo hoa nổ lên, những sợi dây đỏ đỏ xanh xanh cứ thế bay ra, dính cả lên tóc và đồ của anh.
Tuy có chút bực bội nhưng khi nhìn vào căn phòng, vẫn là không nên. Lục An cười tươi, hô to: " Chúc mừng sinh nhật, Châu Dạ Nguyệt"
Chưa kịp đáp lại anh đã bị cô kéo vào bàn, anh nghiêm túc hỏi cô: " Là em tự làm?" Lục An gật đầu, miệng vẫn còn cười.
" Sau này cứ ra ngoài ăn, cần gì phải tốn kém thế này, chỉ là sinh nhật thôi mà." Châu Dạ Nguyệt đó giờ không quen thế này, anh chưa từng tổ chức sinh nhật thế này, mà nếu có cũng chỉ có Trương Khả Ái.
Lần đầu tiên anh được tổ chức sinh nhật thế này, nếu nói vui thì cũng không hẳn nhưng anh cảm kích. Trước giờ anh toàn đón sinh nhật cùng Trương Khả Ái, nhưng cũng chỉ đi ăn uống bình thường.
Sống chung với cô, anh mới biết thế nào là sinh nhật, cô làm cho anh quá nhiều thứ đến nỗi anh không dám nhận lấy, căn bản là anh không yêu cô, nếu cô cứ thế này, anh sợ bản thân sẽ va phải lưới tình của cô mất.
Ngay chính khoảnh khắc này, Châu Dạ Nguyệt đã rung động, chỉ là anh đang tự phủ nhận mà thôi.
Lục An và Châu Dạ Nguyệt ăn uống rất vui vẻ với nhau, cô hàn huyên hết chuyện này đến chuyện khác, nhưng kì lạ thay, anh không cảm thấy bực bội hay khó chịu.
Anh rất ít khi thấy cô nói nhiều như vậy, trước đây cô chưa có tật này bao giờ, anh cũng không thắc mắc vẫn để cô kể chuyện.
Ăn uống xong, cô nói mình đã đặt vé xem phim, anh cũng không nói gì, anh nói với cô: " Đợi anh thay đồ" Lục An gật đầu, ngồi ngoan ngoãn ở sô pha đợi anh.
Trong lúc đợi, cô có đánh chút son, chỉnh lại tóc tai sau đó ngồi im đợi anh. Khoảng 15 phút sau, anh đi xuống, anh mặc một chiếc quần tây, với một chiếc áo thun cổ lọ bên ngoài khoác thêm balzer. Anh còn đưa cho cô áo khoác và khăn choàng cổ.
" Đang vào mùa lạnh, ăn mặc thế này chỉ có chết rét thôi" Anh vừa nói vừa chìa tay đưa cho cô khăn cổ và áo khoác.
Cô muốn nũng nịu một chút liền bảo anh: " Khoác cho em" Lục An không mong anh sẽ đồng ý, thế nhưng anh lại khoác cho cô thật.
Cô nhất thời rung động, trái tim cô như không ngừng đập nhanh hơn. Anh quấn khăn choàng vào cổ cô, động tác rất thành thục, cuối cùng là vén tóc cô ra.
Bây giờ anh mới để ý, tóc cô đã ít hơn lúc trước rất nhiều, đứng từ góc độ của anh nhìn xuống, có thể thấy da đầu của cô. Anh cảm thấy hơi kì lạ nhưng vẫn không hỏi.
Cô cười với anh, sau đó cả hai cùng đi đến rạp chiếu phim. Mua vé xong, cô chỉ về hàng bắp rang, kéo kéo tay áo khoác anh, nói: " Anh qua đó mua bắp với nước đi"
Châu Dạ Nguyệt cảm thấy ngại ngùng, không phải vì ngại ngùng vì đi chung với cô mà là anh rất ít khi phải làm mấy thứ thế này, nếu có thì là cho Trương Khả Ái chứ với cô thì hầu như không.
Suy đi nghĩ lại một hồi, anh vẫn quyết định làm theo ý cô. Mua bắp, nước xong anh cùng cô đi vào rạp. Ngồi vào đúng vị trí ghế của mình, bộ phim này rất hot dạo gần đây, lúc cô đến cũng đã có vài người đã ngồi rồi.
Trên màn hình còn đang , cô vẫn không quên tán gẫu với anh một chút, đến lúc chiếu phim cô mới im lặng.
Khi phim chiếu đến đoạn, nhân vật chính ở sân bóng rổ, người con gái tỏ tình với chàng trai kia, cô lại nhớ về ngày hôm đó, nhưng khác là họ thành đôi còn cô thì lại bị từ chối.
Cả bộ phim chiếu về tuổi thanh xuân của họ, là tuổi trẻ đầy nhiệt huyết với những hoài bão lớn lao. Cô khi này tự nhiên lại khao khát được giống bọn họ, cô ước muốn được sống, được theo đuổi đam mê của mình, có được tình yêu, tình thân và tình bạn.
Nhưng cô chỉ có tình bạn, tình thân và tình yêu có lẽ quá xa vời với cô. Tới đoạn kết phim, hoàn toàn như cô mong đợi, nhân vật chính hay phụ đều hạnh phúc, họ là những người bạn thân với nhau, từ đồng phục đến váy cưới, đều chỉ có đối phương.
Châu Dạ Nguyệt từ lúc phim chiếu đến hết chỉ toàn ngủ, anh không thích thể loại phim kiểu này, anh thích xem phim Âu Mỹ, đánh đấm hay xã hội đen.
Xem xong bộ phim, cô và anh về nhà, cô vui vẻ khoát tay anh, còn bàn tán về bộ phim vừa mới xem, anh lại không mấy để ý, điện thoại bỗng ting lên.
Anh xem điện thoại, nhắn gì đó rồi quay sang gạt tay cô, Lục An đang vui vẻ bỗng dưng hụt hẫng, sắc mặt cô cứng ngức nhưng vẫn cố cười.
Châu Dạ Nguyệt rất khẩn trương nói: " Anh ra ngoài có việc, đừng đợi anh"
Lục An lập tức hiểu ra, là chiêu trò của cô ta.
Cô giữ lấy tay anh, cầu khẩn: " Có thể đừng đi không?" Thật ra cô rất sợ, nếu anh đi, đồng nghĩa với việc cô sẽ thua. Cô không muốn vậy, dù là chẳng còn sống được bao lâu nhưng cô hoàn toàn không muốn vậy.
Châu Dạ Nguyệt nhìn cô, sững lại vài giây rồi gạt tay cô, dứt khoát chạy ra khỏi nhà. Lục An ngồi bệt xuống đất, nức nở khóc.
Thua rồi,
Cô hoàn toàn đã thua.
Nhưng ít ra, Châu Dạ Nguyệt đã cùng cô trải qua một ngày sinh nhật như thế, cô có rời đi cũng cảm thấy yên tâm. Trương Khả Ái là người tốt, dù cô ta có hơi kiêu căng, cũng rất ghét cô nhưng chưa từng làm hại cô, quả thực, nếu trả anh cho cô ấy...
Cô cũng yên tâm được chút ít.
Cô đặt tờ đơn lên bàn, đứng yên nhìn lại toàn bộ căn nhà, cô đau quá, rất đau.
Nơi này chứa bao nhiêu kỉ niệm của cô và anh, chứa đựng toàn bộ kí ức tốt đẹp của cô. Vậy mà bây giờ cô phải rời xa nó, cô có chút không muốn nhưng chẳng thể làm gì hơn.
Cuối cùng, cô hít một hơi, đặt hộp quà sinh nhật lên tờ giấy, sau đó dứt khoát kéo vali rời đi.
Tình yêu của cô đủ lớn để có thể khiến một người yêu mình, nhưng Châu Dạ Nguyệt lại quá đỗi yêu Trương Khả Ái nên không thể thấu hết tình cảm của cô.
Đến sau này, khi Châu Dạ Nguyệt nhìn lại, mới thấy tình yêu của cô như biển Thái Bình, to lớn đến vậy, cả anh cũng không dám nhận lấy.
Trước đây, đã có một lần Lục An hỏi anh:" Nếu như Trương Khả Ái quay trở về, có phải anh lập tức rời bỏ em không?" Lúc đó, Châu Dạ Nguyệt xoa đầu an ủi cô.
" Sẽ không" Nhưng lời nói đó chỉ là an ủi, nếu thật sự Trương Khả Ái quay về, anh sẽ không ngần ngại đến bên cô ấy.
Bởi vì,
Anh đã từng nói Trương Khả Ái là duy nhất, tất cả đều là tạm bợ.