Tinh Chiến Phong Bạo

Ngay sau khi đi vào Địa Cầu, một đoạn thời gian rất dài Alan Tuco đều suy nghĩ, vận mệnh của hắn rốt cuộc là cái gì?

Trở thành nhà khoa học vĩ đại nhất?

Chỉ cần hắn muốn, hắn hoàn toàn có thể làm được, cái đó không thể gọi là vận mệnh.

Ngay tại đoạn thời gian tự hỏi này, Vương Tranh xuất hiện ở trước mắt hắn, Ma Phương lại có phản ứng, nhìn bé trai bướng bỉnh này. Alan Tuco bỗng nhiên hiểu được.

Căn nguyên là nằm ở nhân tài.

Tồn tại tức là hợp lý, Ma Phương xuất hiện, đứa nhỏ này xuất hiện, mà hắn từ tinh vực Galile xa xôi đi đến nơi đây, hết thảy mấy chuyện này cũng không đơn giản ngẫu nhiên.

Cha mẹ Vương Tranh cũng là người rất kỳ quái, luôn giữ vững truyền thống được truyền thừa từ xưa của gia tộc, nói là gia tộc đã xuống dốc thành người thường. Nhưng mà lúc nói chuyện với nhau, cha mẹ Vương Tranh vẫn rất kiêu ngạo, cho rằng Vương gia một mạch của bọn họ từng có giai đoạn rất huy hoàng. Đến đời Vương Tranh là đời tám mươi mốt, đương nhiên cũng chỉ là do bọn họ một phía nói ra, dù sao họ Vương là một họ rất phổ thông, người mang họ Vương nhiều lắm.

Vương Tranh là rõ ràng, cha của hắn hay đi khắp nơi nơi lừa dối mọi người, lừa dối một người tính một người, nhưng mà người nói vô tâm, người nghe cố ý, vách tường trong lòng Alan Tuco lại mở ra, hắn thấy được con đường của mình.

Vương Tranh nghe lão Cổ ở đằng kia nói năng cao thâm khó hiểu, nếu không phải Ma Phương tồn tại, hắn thật cho rằng trước mắt là một lão thần côn xuất thần nhập hóa, rất biết lừa dối.

Chính mình là người mang vận mệnh có thể thay đổi thế giới?

Hiện giờ thế giới rất tốt, chuyện này cũng không dính đến bản thân mình, hơn nữa đây là thời đại nào, cái thời đại chủ nghĩa anh hùng cá nhân ngăn cơn sóng dữ đã như trong lịch sử sớm một đi không trở lại, hiện tại liên minh Ngân Hà vô cùng khổng lồ thống trị vô số chòm sao không đếm xuể, cùng thời đại năm đó chỉ có một Địa Cầu, một Mặt Trăng, nhiều nhất thêm một Sao Hỏa hoàn toàn bất đồng.

Cái khác không nói, chủng tộc trùng Zago vẫn tồn tại như cũ, cái này giống như con gián , rất khó tiêu diệt, ngươi có nghe nói con gián sẽ bị tiêu diệt sạch chưa?

Hiện tại chủng tộc trùng Zago cũng chỉ là một mục tiêu mà nhân loại cần thanh tẩy mà thôi, cực hạn của nhân loại chỉ có vũ trụ.

Đây cũng không phải là cách nhìn của Vương Tranh, đây là phần lớn cách nhìn của nhân loại.

Alan Tuco tất nhiên là hiểu được sự nghi ngờ của Vương Tranh, nhưng mà không đến hắn cái tuổi này, không có kinh nghiệm trải qua như hắn, lại làm sao có thể minh bạch ý nghĩa hai từ "còn sống".

- Thằng nhóc, ánh mắt của ngươi khá tốt a, Ina cô bé kia không tệ, cùng ngươi rất xứng.

- Đậu xanh, ông lão, ông rình coi a, không phải ông đi ra ngoài du lịch sao?

Vương Tranh nói.

Lão Cổ cười cười:

- Nhắc chuyện này làm gì, ngươi cũng phải chú ý, ngươi làm chuyện của ngươi, ta làm chuyện của ta, xa không nói, muốn kết hôn với công chúa Aslan, ngươi cần phải thêm sức lực.

Vương Tranh nhức đầu:

- Lão Cổ, ông nói ta có phải hay không có ý nghĩ kỳ lạ, nhưng ta thật sự cảm thấy, chỉ cần ta cố gắng nhất định có thể làm được.

Lão Cổ khoát tay áo chỉ:

- Ngươi sai lầm rồi, ngươi là tồn tại đặc biệt nhất trên thế giới này, vô luận thích ai, cũng không phải là ý nghĩ kỳ lạ gì!

Lời này người khác nói ra có thể là rất kiêu ngạo, nhưng hắn là Alan Tuco, từng đứng ở điểm cao nhất trên thế giới.

- Kỳ thật tương lai của ngươi chỉ có chính ngươi biết, ta tồn tại chính là giúp ngươi cung cấp một số kinh nghiệm, ngươi cùng Tiếu Phỉ làm chuyện kia rất không tệ.

Vương Tranh cười hắc hắc:

- Lão Cổ, vì vậy ta đoán được ông là ai, nhớ chừa chút tiền để đi đám cưới.

- Ha ha, điểm ấy cũng không đủ, việc này ngươi không cần quan tâm, ta sẽ giúp ngươi làm tốt, ngươi chỉ cần làm chuyện mình muốn làm là được.

Nói xong xuất ra một cái thiết bị lưu trữ:

- Nơi này là phương trình phần tiếp theo, ngươi tự phân chia rồi từ từ lấy ra.

Vương Tranh đổ mồ hôi một hồi:

- Cái này, kỳ thật lấy tình huống của ông, đi công bố mớ lý luận này, hoàn toàn có thể cho thế giới một lần nữa biết ông.

Lão Cổ cười cười:

- Đến cái tuổi này như ta cần gì phải để ý hư danh gì nữa, huống chi chuyện mười năm trước làm cho ta hiểu được quy tắc của trò chơi, mấy năm nay, ta cũng không chỉ nhàn rỗi kinh doanh một tiệm sách sắp đóng cửa.

Là một thiên tài có gien cấp bậc S, lão Cổ người như vậy một khi giác ngộ là phi thường đáng sợ. Huống chi hắn bên trong liên minh Ngân Hà ở cũng không phải không có tài nguyên.

Lão Cổ cũng không thèm hỏi số điện thoại. Khi Vương Tranh nói với lão Cổ về biến hóa của Ma Phương, lão Cổ cũng trợn mắt há hốc mồm, có thể làm nhà khoa học siêu cấp danh chấn thiên hạ chấn động đến sửng người, bạn học Vương cũng có chút đắc ý.

Đây không phải gọi là trong số mạng có định sẵn thì là cái gì?

Đối với hắn mà nói, thành hay bại đều đã đã không quan trọng, hắn có thể chứng kiến một cái thời đại mới tiến đến, như vậy là đủ rồi.

- Chuyện này không nên nhắc tới với bất luận kẻ nào.

- Yên tâm đi, ta lại không ngốc, đúng rồi. Phòng ở đã bán, ông giờ ở chỗ nào?

Vương Tranh hỏi.

- Ta còn có rất nhiều chuyện cần phải làm. Để phòng ngừa vạn nhất, vẫn là ta liên hệ ngươi đi.

Vương Tranh có thể hăng hái đi làm chuyện của bản thân, nhưng lão Cổ nhất định phải chú ý cẩn thận.

Một thiên tài chiến sĩ toàn năng. Các quốc gia đều muốn mượn sức, nhưng mà sau lưng có thêm hắn, một khi bị người khác phát hiện, chính là một chuyện khác.

Lão Cổ đến vội vàng mà đi cũng vội vàng, dặn dò xong sốt hạng mục công việc mà Vương Tranh cần phải chú ý sau đó liền rời khỏi, Vương Tranh vui vẻ gần nửa ngày, toàn bộ bánh tiêu đều bị tiêu diệt sạch sẽ, độ tuổi như hắn, rất khát vọng có người nhà, trong suốt một đoạn thời gian dài Vương Tranh đều lâm vào mê mang. Đến khi mục tiêu của bản thân được xác định thì hắn cũng có thêm niềm tin.

Chẳng qua lão Cổ có tật xấu chính là thích trêu chọc vẫn là không sửa, khi đi tới cửa đột nhiên quay đầu:

- Cái cô gái gọi là Diệp Tử Tô cũng không tệ.

Bạn học Vương không nói gì, ông già này già mà không mất nết.

…..

Thời điểm Vương Tranh cùng lão Cổ tán gẫu về kế hoạch tương lai, buổi biểu diễn của Lâm Hồi Âm cũng là một đợt sóng tiếp một đợt sóng cao trào, mỗi ca khúc của nàng làm cho trong lòng những người trẻ tuổi ở đây đều nghe nhiều nên thuộc, trước kia phần nhiều là hấp dẫn phái nữ, mà khi ca khúc Not Afraid ra đời mang đến cho nàng vô số fan thuộc phái nam.

Khi tiếng ca ôn nhu bỗng nhiên yên lặng, trên màn hình lớn xuất hiện một robot Chiến Thần Số 1, người mê ca nhạc toàn trường đều yên lặng, tất cả mọi người biết kế tiếp là cái gì, là hát lại ca khúc nào, hơn nữa bước chân sống động nhảy múa, đối với Lâm Hồi Âm mà nói, cũng là một lần bay vọt về chất.

Hoa lửa bắn ra bốn phía, một chiếc Chiến Thần Số 1 thật lớn từ trên trời giáng xuống, toàn trường sôi trào, cabin mở ra, Lâm Hồi Âm từ trong thang cuốn trượt xuống, một thân quân trang, tư thế oai hùng hiên ngang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui