Chung Tình - Chương 105
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Thừa Đức Đế nhìn về phía thái tử, liền thấy thái tử mang một bộ dáng rất cảm động.
Đại nhi tử này của ông, thật sự quá hàm hậu, quá dễ lừa!
“Ngươi tin chuyện ma quỷ của nó! Nó muốn đi Hình Bộ chính là vì Tô Mặc Tu! Hiện tại nó tâm tâm niệm niệm chính là Tô Mặc Tu!” Thừa Đức Đế tức giận mà nói.
Ông đã đáp ứng hoàng hậu để lão Ngũ đến Hình Bộ, nhưng vẫn là hơi giận không thuận được.
“Phụ hoàng, Ngũ đệ lớn như vậy, khó được thích một người, để bụng một chút cũng khó tránh khỏi.” Thái tử nói.
“Trước đó nó còn thích Tưởng Khải kia kìa!”
Thái tử: “……”
Thái tử mặt đầy xấu hổ, Thừa Đức Đế thấy thái tử như vậy, trong lòng thật ra lại thống khoái hơn rất nhiều, tóm được thái tử liền giáo dục một hồi, bảo hắn đừng thân tín người khác như vậy, nói nói một lúc, lại nói chút đạo lý với thái tử.
Mấy năm nay, thái tử tuổi lớn hơn, có chủ ý của mình, đối mặt với ông còn vĩnh viễn đều cung cung kính kính, Thừa Đức Đế đã thật lâu không nói như vậy với hắn.
Hiện tại nói chuyện lên như vậy, phụ tử hai người đều có loại cảm giác khác.
Hốc mắt thái tử cũng đỏ lên, nghĩ đến ngày hôm qua lời Ngũ đệ nói với hắn, xúc động nói: “Phụ hoàng, người đã lâu không dạy con như vậy rồi.”
Thừa Đức Đế sửng sốt.
Lúc Thái tử và Thừa Đức Đế bồi dưỡng cảm tình phụ tử, Ngôn Cảnh Tắc cũng đang bồi dưỡng cảm tình với Tô Mặc Tu.
Hắn cảm thấy Tô Mặc Tu hẳn là cũng có hảo cảm với hắn.
Bọn họ có ý lẫn nhau, lại bồi dưỡng bồi dưỡng cảm tình, hắn sẽ có thể kể ra tâm ý của mình với Tô Mặc Tu.
Tuy rằng cùng hắn ở bên nhau thì Tô Mặc Tu sẽ không có con nối dõi, nhưng lại có thể được đến vĩnh sinh, cũng rất có lời mà nhỉ?
Tô Mặc Tu cũng một lòng muốn cùng Ngôn Cảnh Tắc ở chung nhiều hơn.
.
Hai người tâm ý tương thông ở bên nhau thì y không trông cậy vào, y chỉ hy vọng có thể ở chung với Ngũ hoàng tử nhiều thêm một chút mà thôi.
Thật ra, nếu muốn ở cùng Ngũ hoàng tử nhiều hơn, y hẳn nên rụt rè một chút, lúc lắc làm giá, như vậy mới có thể khiến Ngũ hoàng tử chú ý nhiều đến y, dụng tâm trên người y nhiều hơn.
Nếu y quá dễ chịu phối hợp, sau khi Ngũ hoàng tử thu y về dưới trướng rồi, chắc chắn sẽ không còn đối xử với y như vậy nữa.
Ai sẽ mỗi ngày cùng bộ hạ ăn nhậu chơi bời khắp nơi kia chứ?
Nhưng y khống chế không được chính mình.
Y luôn muốn biểu hiện bản thân trước mặt Ngũ hoàng tử, không mấy ngày công phu đã nói rất nhiều thứ vốn định chậm rãi nói cho Ngũ hoàng tử nghe.
Ngũ hoàng tử căn bản không hỏi y, y thế mà đã đem những gì mình biết đến, những gì hữu dụng với Ngũ hoàng tử, đều nói gần như toàn bộ!
Tô Mặc Tu ảo não không thôi, nhưng việc đã đến nước này, y cũng không thể nề hà.
Hôm nay lại là đại triều hội.
Hiện giờ phẩm cấp của Tô Mặc Tu là có thể tham gia đại triều hội, chỉ là phải đứng ở cuối cùng.
Y đứng phía sau đám người, tâm tình không tốt lắm.
Nếu không có đại triều hội, giờ phút này y đã cùng Ngũ hoàng tử gặp mặt, sau đó hai người sẽ tìm một chỗ ăn cái gì đó, rồi trò chuyện……
Nhưng hiện tại……
Ngũ hoàng tử đứng đằng trước, y ở phía sau cùng, giữa bọn họ còn cách vô số triều thần.
Y thậm chí nhìn không tới bóng dáng của Ngũ hoàng tử.
Đang nghĩ như vậy, Tô Mặc Tu đột nhiên nghe được Thừa Đức Đế nhắc tới Ngũ hoàng tử —— bệ hạ thế mà bảo Ngũ hoàng tử đến Hình Bộ, chủ thẩm án tử Thái Đình Hòa!
Bệ hạ ra quyết định như vậy, Ngũ hoàng tử tất nhiên là biết đến, nhưng hắn chưa bao giờ nói với y.
Tô Mặc Tu có chút mất mát, lại có chút cao hứng —— Ngũ hoàng tử nghe lời y khuyên rồi.
Hơn nữa, Ngũ hoàng tử tới Hình Bộ, y sẽ có thể cùng Ngũ hoàng tử ở chung nhiều hơn!
Vừa lúc án tử Thái Đình Hòa y có cẩn thận hiểu biết qua, đến lúc đó nhất định có thể giúp đỡ Ngũ hoàng tử!
Lúc hạ triều, Tô Mặc Tu cùng những người khác chậm rãi rời khỏi đại điện.
Chờ tới bên ngoài đại điện, y đứng trong chốc lát, chờ phụ thân của mình ra tới.
Hai huynh trưởng của y đều ở ngoài, người Tô gia cùng y thượng triều cũng chính là phụ thân y.
Kết quả, y không đợi đến phụ thân mình, Ngũ hoàng tử liền bước nhanh đi tới: “Tử Nghiên! Ta phải phụ trách thẩm tra xử lí án tử Thái Đình Hòa…… Ngươi tới giúp ta đi!”
Tô Mặc Tu không chút nghĩ ngợi liền nói: “Được.”
Tô Cố nhìn thấy Ngũ hoàng tử bước nhanh ra ngoài, sau khi ý thức được cái gì vội vội vàng vàng chạy tới: “……”
Ngũ hoàng tử thật sự quá âm hiểm!
Trước đó vài ngày mỗi ngày tới tìm con ông không nói, hôm nay còn ở trước công chúng hỏi con ông như vậy, làm người cảm thấy con ông và hắn và cùng một đạo!
Con ông cũng đơn thuần, sẽ không cự tuyệt.
Tô Cố trơ mắt mà nhìn nhi tử mình theo Ngũ hoàng tử đi mất.
Ngôn Cảnh Tắc mang theo Tô Mặc Tu đến Hình Bộ trước, xem ký lục tương quan của “án Thái Đình Hòa”.
Tốc độ Ngôn Cảnh Tắc xem cực kỳ nhanh chóng.
Lúc hắn mới vừa xuyên tới, xem này kia rất chậm, nhưng đọc sách xem nhiều rồi thì luyện ra được tốc độ, thứ xem qua hắn còn nhớ rất rõ ràng.
Nhưng cái dạng này của hắn, trong mắt Tô Mặc Tu xem ra, Ngũ hoàng tử cũng chỉ là lật lật mấy cái.
Tô Mặc Tu nói: “Án này, có mấy chỗ đáng ngờ……”
“Ta biết, lời khai phó tướng có vấn đề, còn có……” Ngôn Cảnh Tắc thao thao bất tuyệt mà nói ra chỗ mình cảm thấy có vấn đề —— hắn có tâm theo đuổi Tô Mặc Tu, tự nhiên muốn cho Tô Mặc Tu biết bản lĩnh của mình.
Hắn cũng không phải là cái loại người văn hóa thấp!
Tô Mặc Tu: “……” những thứ y nghĩ đến, Ngũ hoàng tử đều nói ra tất cả rồi!
Nhưng Ngũ hoàng tử vừa nãy, rõ ràng chỉ tùy ý nhìn nhìn.
Ngũ hoàng tử là đã sớm hiểu biết qua án tử này, hay là…… Có người nói với hắn về án tử này rồi?
Tô Mặc Tu mới đầu có khuynh hướng người sau, nhưng rất nhanh liền ý thức được không đúng.
Y hàn huyên với Ngũ hoàng tử nhiều hơn vài câu, thế nhưng phát hiện Ngũ hoàng tử đọc làu làu mấy bộ luật pháp triều đại.
Y nhìn vài ngày cũng chỉ mới nhìn được cái mở đầu thôi! Còn việc ngâm nga, vậy càng khó!
Từ nhỏ y đã am hiểu học thuộc lòng, nhưng cũng khó có thể thuộc loại sách này!
Nhìn thấy Tô Mặc Tu bị cả kinh trợn mắt há hốc mồm, Ngôn Cảnh Tắc cười nói: “Ta có bản lĩnh xem qua là nhớ.”
Trái tim Tô Mặc Tu đột nhiên nhảy lên.
Người y thích, quả thực không bình thường!
Y thật sự là càng hiểu biết Ngũ hoàng tử thì càng thêm thích hắn.
Nhưng Ngũ hoàng tử xuất sắc như vậy, y chỉ dựa vào chút bản lĩnh tự thân này của mình, không thể giúp Ngũ hoàng tử.
Y còn không thể kéo Tô gia xuống nước.
Nếu Ngũ hoàng tử phát hiện mượn sức y cũng không thể được Tô gia trợ giúp, có khi nào rất tức giận hay không?
Tâm trí Tô Mặc Tu thật hoang mang.
Ngôn Cảnh Tắc lại không ý thức được, hắn để sát vào Tô Mặc Tu nói: “Tử Nghiên, ta học gì cũng đặc biệt nhanh, chuyện này chỉ có ngươi biết, ngươi cũng không thể nói với người khác.”
Tô Mặc Tu không nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc sẽ đột nhiên dựa gần vào mình như vậy, nhất thời cứng đờ, tim lại không khỏi đập nhanh hơn.
Ngôn Cảnh Tắc nói xong, mới phát hiện mặt Tô Mặc Tu đỏ.
Tô Mặc Tu đỏ mặt nhìn đặc biệt đáng yêu, trong lòng Ngôn Cảnh Tắc có cảm xúc gì đó phun trào mà ra, trong lúc nhất thời căn bản khắc chế không được chính mình: “Tử Nghiên, ta thích ngươi.”
Tô Mặc Tu sửng sốt.
Ngôn Cảnh Tắc một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, nói thêm: “Tử Nghiên, ngươi thích nam nhân không?”
Thời điểm Tô Mặc Tu nghe được câu đầu tiên của Ngũ hoàng tử, hoài nghi chính mình nghe lầm, rất muốn bảo Ngũ hoàng tử lặp lại lần nữa, kết quả Ngũ hoàng tử đã hỏi một vấn đề khác.
Y không nên nói thật ra, một khi để Ngũ hoàng tử biết tâm ý của y, y sẽ thất bại thảm hại.
Nhưng y há miệng thở dốc, vẫn là nói: “Thích.”
“Vậy ngươi thích ta không?” Ngôn Cảnh Tắc bắt lấy tay Tô Mặc Tu.
“Thích.” Tô Mặc Tu bất chấp tất cả, nắm ngược lại tay Ngôn Cảnh Tắc.
“Ta biết ngay mà, chúng ta thích nhau!” Ngôn Cảnh Tắc hết sức cao hứng.
Hắn ẩn ẩn cảm thấy có hơi quá nhanh…… Nhưng nhanh cũng khá tốt, không phải sao?
Tô Mặc Tu nhìn tay mình và Ngũ hoàng tử nắm lấy nhau, tim đập nhanh đến mức phảng phất như có người đang gõ trống trận.
Trái tim kịch liệt nhảy lên kia còn như tùy thời muốn nhảy ra khỏi lồng ngực y.
Ngũ hoàng tử thế mà lại thích y!
Y vậy mà lại gặp được chuyện tốt như vậy!
Tô Mặc Tu hận không thể lên tiếng ca xướng.
Ngôn Cảnh Tắc sau khi thổ lộ với Tô Mặc Tu, liền đặc biệt muốn đùa giỡn Tô Mặc Tu.
Chỉ là…… Hắn đột nhiên thổ lộ đã rất đột ngột, nào còn có thể lại làm việc khác?
Thời đại này thật bảo thủ, nhìn cái cánh tay là phải cưới người về nhà, hắn không thể quá càn rỡ!
Ngôn Cảnh Tắc ngăn chặn ý niệm trong lòng ngo ngoe rục rịch, buông tay Tô Mặc Tu ra, ho nhẹ một tiếng nói: “Tử Nghiên, chúng ta đi nhìn Thái Đình Hòa đi…… Thời khắc mấu chốt, Thái Đình Hòa nhất định không thể xảy ra chuyện.”
Đầu năm nay, thường thường có người chết trong nhà lao, nếu Thái Đình Hòa bị người hại chết trong tù thì rất phiền toái.
Hơn nữa người này là có bản lĩnh thật.
Ngôn Cảnh Tắc gần đây đối với thân phận của mình càng ngày càng có đồng cảm, đối với tính mạng của Thái Đình Hòa cũng càng coi trọng hơn so với trước kia.
“Được.” Tô Mặc Tu trơ mắt mà nhìn Ngũ hoàng tử buông mình ra, chỉ cảm thấy cả người mình đều vắng vẻ.
Ban nãy là y đang nằm mơ, mà giờ khắc này…… y đã tỉnh mộng.
Đi theo phía sau Ngôn Cảnh Tắc, đỏ ứng trên mặt y chậm rãi rút đi, cuối cùng biến thành tái nhợt.
Ngũ hoàng tử thổ lộ phi thường đột nhiên.
Có phải…… Ngũ hoàng tử nhìn ra cảm tình của y hay không?
Tuy rằng y đã cực lực che lấp, nhưng thứ như tình ý này, khó che giấu nhất.
Y yêu Ngũ hoàng tử, cũng không thể tránh né mà toát ra gì đó trước mặt Ngũ hoàng tử.
Chỉ là, Ngũ hoàng tử vì cái gì sẽ thuận thế thổ lộ? Là thật sự thích y, hay là muốn dùng cảm tình đến trói chặt y?
Tô Mặc Tu vốn là lo được lo mất, hiện tại càng là như thế.
Ngũ hoàng tử nơi chốn mạnh hơn y, thân phận lại cao quý, y có tài đức gì mà có thể được Ngũ hoàng tử thích?
Dẫu cho Ngũ hoàng tử thật sự thích y…… Ngũ hoàng tử muốn chính là ngôi vị hoàng đế, y là một người nam nhân, lại vào không được hậu cung, sau khi tuổi lớn sẽ có kết cục gì?
Nghĩ đến hậu cung, nghĩ đến hoàng hậu muốn vì Ngũ hoàng tử cầu cưới muội muội mình, tim Tô Mặc Tu như bị đao cắt.
“Ngươi có phải không thoải mái không?” Ngôn Cảnh Tắc vừa xoay đầu, liền thấy Tô Mặc Tu sắc mặt khó coi.
“Có một chút ” Tô Mặc Tu đáp, đột nhiên nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Điện hạ, chúng ta sau này……”
“Chúng ta sau này sẽ đời đời kiếp kiếp ở bên nhau, vĩnh viễn không xa rời nhau.” Ngôn Cảnh Tắc đáp, hắn chưa bao giờ thích một người như vậy…… Hắn sẽ vĩnh viễn cùng người này ở bên nhau.
Hắn còn có loại cảm giác —— hắn chỉ biết thích người này, chỉ biết cùng người này ở bên nhau mà thôi.
Mà cảm giác của hắn sẽ không sai.
Ngôn Cảnh Tắc lời ngon tiếng ngọt há mồm liền tới, Tô Mặc Tu ngược lại không tin tưởng bao nhiêu.
Ngôn Cảnh Tắc thấy thế lại nói: “Ta thề, ta nói đều là lời nói thật, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”
Tô Mặc Tu nghe hắn nói như vậy, lại đột nhiên nhớ tới lời phụ thân nói qua —— có vài người cũng không coi lời thề ra gì.
Nhưng dù vậy, Tô Mặc Tu vẫn cười: “Ngươi không cần thề, ta tin tưởng ngươi.”
Hết chương 105..