Chung Tình - Chương 109
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Ngự Thư Phòng, Thừa Đức Đế mới vừa hô bảo Ngôn Cảnh Tắc cút, thái tử liền vào được.
Mắt thái tử nhìn nghiên mực nện trên mặt đất kia vỡ hết một góc, bị hoảng sợ.
Đột nhiên phát hiện…… Phụ hoàng đối với hắn khá tốt.
Ít nhất trước nay không ném cái thứ đập chết người này vào hắn.
Đương nhiên, hắn cũng không giống Ngũ đệ làm người ta nổi giận như vậy.
Thái tử đang bình phục tâm tình của mình thì nghe phụ hoàng nói ra một câu nói qua rất nhiều lần, hắn nghe đặc biệt quen tai: “Ngươi cũng không quản quản đệ đệ ngươi!”
Thái tử: “……” Phụ hoàng người còn quản không được, sao con quản được?
Nhưng mà……
Thái tử và Thừa Đức Đế hai mặt nhìn nhau, đột nhiên có điểm thưởng thức lẫn nhau.
Ba người lại hàn huyên vài câu, Thừa Đức Đế bảo thái tử mang Ngôn Cảnh Tắc đi, còn bảo bọn họ gọi Tô Mặc Tu tiến vào.
“Con có thể cùng nhau tiến vào không?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
“Không được.” Thừa Đức Đế nói.
Ngôn Cảnh Tắc thở dài, chỉ có thể rời đi.
Hắn kỳ thật cũng không lo lắng Tô Mặc Tu.
Tô Mặc Tu người này, có ổn trọng không tương xứng với tuổi tác, tuyệt đối sẽ không chọc giận Thừa Đức Đế như hắn.
Đương nhiên, lúc Tô Mặc Tu đi vào, hắn chắc chắn là muốn ở bên ngoài chờ.
Ngôn Cảnh Tắc và thái tử đi vào thiên điện thì thấy Tô Mặc Tu đang nói chuyện với A Phúc.
Ngôn Cảnh Tắc không quá thích A Phúc —— đứa nhỏ này không thích hắn, hắn có thể cảm giác được.
“Tử Nghiên, phụ hoàng bảo ngươi qua đó.” Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Tô Mặc Tu, lại nói, “Ngươi phản ứng đứa nhỏ này làm gì? Đứa nhỏ này làm ầm ĩ lắm.”
“Ta chỉ là cùng tiểu hoàng tôn nói chuyện phiếm vài câu thôi.” Tô Mặc Tu cười nói.
Trước đó vào triều sớm, Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu cách nhau hơi xa, cũng chưa thấy được Tô Mặc Tu, sau khi lâm triều xong hắn lập tức bị Thừa Đức Đế kêu đi mất.
Hiện tại hắn mới thấy rõ bộ dáng Tô Mặc Tu, liền nói ngay: “Có phải ngươi không thoải mái không? Hay là đừng đi gặp phụ hoàng, trở về nghỉ ngơi đi!”
“Điện hạ nói đùa…… Ta đây đi gặp bệ hạ ngay.” Tô Mặc Tu nói, đi về phía Ngự Thư Phòng.
Ngôn Cảnh Tắc thấy thế, vội vàng đi theo phía sau Tô Mặc Tu.
A Phúc nhìn mà sửng sốt.
Vị Ngũ hoàng thúc này rất sớm đã qua đời, y ở chung với hắn không nhiều lắm, nhưng trong ấn tượng, vị Ngũ hoàng thúc này cả ngày âm u, một bộ nhìn ai cũng không vừa mắt, nào có tươi sống như vậy?
Khi Ngũ hoàng thúc tuổi trẻ, hóa ra là cái dạng này?
Không, đây hẳn là hắn ngụy trang!
Vị Ngũ hoàng thúc này giỏi nhất là làm bộ làm tịch, trước khi phụ thân y qua đời còn cảm thấy hắn tốt, đem toàn bộ nhân thủ của mình cho hắn….
Nhưng trên thực tế thì sao, ngay từ đầu, Ngũ hoàng thúc đã trăm phương ngàn kế muốn ngôi vị hoàng đế.
Hắn giấu mình trong chỗ tối, châm ngòi khắp nơi, chờ phụ thân y còn có các hoàng thúc khác đều bị hoàng gia gia ghét bỏ, hắn liền ra tới.
Nghĩ đến sau khi mình đăng cơ còn bị vị Hoàng tổ mẫu kia áp bách rất nhiều năm, trong lòng A Phúc có oán khí, vô luận như thế nào đều tiêu tán không được.
Tô Mặc Tu vào Ngự Thư Phòng, quỳ xuống đất hành lễ.
“Đứng lên đi, không cần nhiều đa lễ.” Thừa Đức Đế cười cùng Tô Mặc Tu nói chuyện, hỏi Tô Mặc Tu tình huống gần đây, thái độ giống như từ trước đến giờ.
Tô Mặc Tu nhất nhất đáp.
Thừa Đức Đế lại hỏi chuyện tương quan với án Thái Đình Hòa, Tô Mặc Tu cũng đối đáp trôi chảy.
Rốt cuộc, toàn bộ hành trình y đều đi theo Ngũ hoàng tử, đối với toàn bộ quá trình phá án đều quen thuộc dị thường.
“Không tồi!” Thừa Đức Đế khen Tô Mặc Tu vài câu, lại ngược lại nói chuyện về việc nhà với Tô Mặc Tu.
Nói một hồi, Thừa Đức Đế nói: “Nhà ngươi năm nay còn rất nhiều việc, đầu tiên là ngươi cập quan, theo sát là muội muội ngươi cập kê, lại qua nửa tháng chính là ngày đại thọ sáu mươi của phụ thân ngươi đi? Có phải muốn làm thật lớn không?”
“Đúng vậy.” Tô Mặc Tu nói, “Trước đó ta cập quan, còn có muội muội cập kê, trong nhà đều chỉ mời thân thích, lần này phụ thân mừng thọ muốn mời nhiều người hơn.”
Chuyện phụ thân y mừng thọ này, nhà bọn họ đã sớm bắt đầu xử lý.
Trước đó, phụ thân y còn nghĩ thừa dịp mừng thọ người đến nhiều, bảo y và muội muội đều đi xem thử, tuyển một hôn sự tốt.
Nhưng hiện tại, người cần tuyển việc hôn nhân cũng chỉ có muội muội y.
Còn y…… y tính toán chờ đại thọ phụ thân sẽ phạm phải một sai lầm, khiến phụ thân đuổi y ra khỏi gia môn.
“Chờ phụ thân ngươi mừng thọ, ta cũng đi thảo ly uống rượu.” Thừa Đức Đế nói.
“Tạ bệ hạ long ân!” Tô Mặc Tu vội vàng quỳ xuống tạ ơn.
Thừa Đức Đế lại nói vài câu, đột nhiên hỏi về muội muội Tô Mặc Tu.
Tô Mặc Tu cả kinh trong lòng, nhưng vẫn là đúng sự thật trả lời.
Thừa Đức Đế nói: “Lão ngũ già đầu rồi, vẫn luôn không có Vương phi, thật kỳ cục……” Ông chưa nói xuống, nhưng kết hợp những lời trước đó, rõ ràng chính là muốn cho muội muội Tô Mặc Tu làm Vương phi.
Tô Mặc Tu sớm có chuẩn bị, nhưng thật ra khống chế biểu cảm rất tốt: “Ngũ hoàng tử văn võ song toàn, cũng chỉ là thời cơ không tới.”
Lúc Thừa Đức Đế và Tô Mặc Tu nói chuyện, ông vẫn luôn đang quan sát Tô Mặc Tu.
Nếu Tô Mặc Tu và con ông lưỡng tình tương duyệt, hoặc là có ý với con ông, chắc chắn sẽ lộ ra cái gì đó.
Nhưng Tô Mặc Tu vẫn luôn một bộ dáng như vậy, rõ ràng chính là, hoàn toàn vô tình với con ông.
Thừa Đức Đế nói không nên lời tâm tình của mình là cái gì.
Lại thấy hôm nay sắc mặt Tô Mặc Tu nhìn không tốt lắm…… Thừa Đức Đế nghĩ đến nhi tử mình đối với người này chí tại tất đắc, hỏi thêm vài câu.
Tô Mặc Tu đáp: “Trước đó vài ngày không ngủ ngon, hôm qua cùng Ngũ điện hạ đi du hồ, lại không cẩn thận rơi xuống nước nên hôm nay không quá thoải mái ạ.”
Hóa ra là vậy…..
Thừa Đức Đế không giữ Tô Mặc Tu lại, bảo Tô Mặc Tu trở về nghỉ ngơi.
Sau khi Tô Mặc Tu đi rồi, Thừa Đức Đế tìm người hỏi chuyện ngày hôm qua, sau đó biết được Ngũ nhi tử một hai phải cùng Tô Mặc Tu hai người đi chèo thuyền, sau đó lúc hắn chèo thuyền, Tô Mặc Tu không biết như thế nào đột nhiên rớt xuống hồ, theo sát hắn cũng nhảy xuống……
Thằng con ông có phải cố ý lộng Tô Mặc Tu rời thuyền, lại “Anh hùng cứu mỹ nhân”?
Nói không chừng còn muốn chiếm tiện nghi của Tô Mặc Tu.
Nhưng theo như lời người ông xếp vào bên người Ngũ nhi tử nói, sau đó Tô Mặc Tu vẫn luôn ngồi ở đuôi thuyền, chưa đi đến khoang thuyền…… Con ông hẳn là không đắc thủ.
Nghĩ cũng phải, nếu con ông thật sự đắc thủ rồi, Tô Mặc Tu cũng sẽ không còn bình tĩnh như vậy.
Tô Mặc Tu rời khỏi Ngự Thư Phòng, bèn nói với Ngôn Cảnh Tắc rằng thân thể mình không khoẻ, phải về nhà nghỉ ngơi.
Ngôn Cảnh Tắc chỉ có thể đưa y về nhà, sau đó uể oải mà rời đi.
Nếu hắn theo vào, người Tô gia toàn bộ ra nghênh đón gì đó, Tô Mặc Tu sợ là sẽ không được nghỉ ngơi tốt….
Sau khi Tô Mặc Tu về nhà, cũng không lập tức đi nghỉ ngơi, y đi tìm phụ thân của mình, nói lại lời Thừa Đức Đế đã nói.
Sắc mặt Tô Cố biến đổi, theo sát lại nhìn về phía nhi tử: “Ngũ hoàng tử coi trọng chính là muội muội con, con nghĩ như thế nào?”
“Cha, cha sẽ không gả muội muội cho Ngũ hoàng tử…… Có phải không?” Tô Mặc Tu hỏi.
Tô Cố xác thật không muốn gà nữ nhi cho Ngũ hoàng tử.
Ông chỉ có một nữ nhi, ngàn kiều vạn sủng, nếu là một năm trước, biết được Ngũ hoàng tử cố ý, nói không chừng ông sẽ đồng ý, nhưng hiện tại thì ông không đồng ý.
Vị trí thái tử không xong, Ngũ hoàng tử không cam lòng làm một “Nhàn vương”…… Ông không thể để nữ nhi bị cuốn đi vào.
Ông cả nữ nhi cũng luyến tiếc, hiện tại con trai ông một đầu đụng phải, ông càng không cao hứng.
Tô Cố hỏi: “Con thật sự chấp mê bất ngộ như vậy?”
“Đúng vậy.” Tô Mặc Tu nói.
Tô Cố đột nhiên giương giọng gọi hạ nhân bên ngoài: “Người đâu! Đưa tiểu thiếu gia về phòng, không để nó ra ngoài, bắt nó ở nhà dưỡng bệnh cho tốt!”
Dưỡng nhiều năm như vậy, nhi tử tốt như vậy, Tô Cố thật sự không muốn y đi lên con đường như vậy.
Hôm nay Tô Mặc Tu phải diện thánh, cho nên hôm qua ông không làm cái gì, nhưng từ ngày mai bắt đầu…… tiểu nhi tử ông phải bởi vì thân thể không khoẻ, ở nhà dưỡng bệnh!
Tô Cố không biết tiểu nhi tử tại sao lại biến thành như vậy, nhưng ông muốn thử xem đem tiểu nhi tử và Ngũ hoàng tử ngăn cách, xem tiểu nhi tử có thể tỉnh táo lại được hay không.
Hạ nhân rất nhanh đã vào, muốn mang Tô Mặc Tu trở về phòng “tu dưỡng”.
Tô Mặc Tu sớm có dự cảm, vẫn chưa hề phản kháng.
Y đã tinh bì lực tẫn, nghỉ ngơi mấy ngày cũng không sao.
Vô luận như thế nào, ngày phụ thân y mừng thọ chắc chắn sẽ thả y ra ngoài thôi.
Y hiểu biết phụ thân.
Mà nửa tháng này…… Y cũng có thể cẩn thận ngẫm lại tương lai của mình.
Tô Mặc Tu bị bệnh, còn bệnh đến có điểm nghiêm trọng, thậm chí không thể tới Hình Bộ làm việc.
Ngôn Cảnh Tắc biết được chuyện này thì gấp đến độ không được, ném xuống chuyện Hình Bộ bèn đi đến Tô gia, muốn thăm bệnh.
Kết quả Tô Cố luôn mồm sợ Tô Mặc Tu lây bệnh bệnh cho hắn, chính là không cho hắn thấy Tô Mặc Tu.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Hắn thật sự không sợ bị lây bệnh! Hắn chỉ muốn nhìn thấy Tô Mặc Tu!
Chỉ là…… Tô Cố còn chưa biết chuyện hắn và Tô Mặc Tu, nếu hắn biểu hiện quá mức rõ ràng, để Tô Cố biết chuyện này…… Không chừng Tô Cố phải đút dược cho Tô Mặc Tu mất!
Hơn nữa Tô Cố rốt cuộc là phụ thân Tô Mặc Tu, Ngôn Cảnh Tắc không dám xông vào, chỉ có thể bất lực trở về.
Tô Cố đã rất không thích hắn, nếu hắn còn chết ăn vạ không đi, Tô Cố chắc chắn càng không thích hắn.
Hơn nửa tháng này, Tô Cố vẫn luôn nhìn mình không vừa mắt, điểm này Ngôn Cảnh Tắc biết đến, cũng có thể đoán được nguyên nhân.
Tô Cố hẳn là cảm thấy…… Hắn muốn mượn sức Tô gia, khiến Tô gia vì hắn sở dụng.
Trời đất chứng giám, hắn thật sự không có ý tưởng này!
Hắn chỉ cảm thấy hứng thú với Tô Mặc Tu!
Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn không gặp được Tô Mặc Tu, muốn leo tường vào đến nơi, nhưng hắn không biết bố cục Tô gia, nếu không cẩn thận leo sai rồi thì làm sao bây giờ?
Dù có leo đúng, nếu như bị người phát hiện thì làm sao bây giờ?
Hắn còn chưa nói động được Thừa Đức Đế, nếu có chút ít tiếng gió lung tung rối loạn truyền ra tới…… Chắc chắn sẽ sinh ra ảnh hưởng với Tô Mặc Tu.
Ngôn Cảnh Tắc tới thế giới này càng lâu, càng hiểu biết về thế giới này.
Hắn không muốn người hắn thích phải chịu chẳng sợ là một đinh điểm thương tổn.
Thôi, dù sao ngày Tô Cố mừng thọ, hắn khẳng định có thể nhìn thấy Tô Mặc Tu, cũng không vội mấy ngày ngày.
Hiện tại…… Hắn lại đi mài tới mài lui Thừa Đức Đế, làm Thừa Đức Đế sớm một chút đáp ứng chuyện của hắn và Tô Mặc Tu đi!
Hết chương 109..