Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Tô Cố rất sớm liền từ chỗ Tô Mặc Tu biết được —— Ngũ hoàng tử muốn cưới tiểu nữ nhi của ông.
Hiện tại xem ra, tin tức này là giả, nhưng ông nghĩ là thật.
Ông không muốn đem tiểu nữ nhi gả cho Ngũ hoàng tử, bèn trước thời gian làm an bài, bảo thê tử tìm chút thanh niên tài tuấn cho nữ nhi xem thử.
Ngoài ra, vì tránh cho phát sinh ngoài ý muốn, ông còn an bài vài người bên người nữ nhi.
Không nghĩ tới an bài này, thế nhưng thật sự có tác dụng!
Lúc nữ nhi và thê tử ông cùng một đường bồi nữ khách thưởng hà ở ao sau hoa viên, thế mà có người muốn đẩy nữ nhi ông xuống ao.
Ao rất nông, nữ nhi ông ngã xuống tuyệt đối sẽ không chết đuối, nhưng bên cạnh ao đều là đá tảng, không cẩn thận một cái, nữ nhi sẽ ngã đến vỡ đầu chảy máu mất.
Ngoài ra, thời tiết hiện giờ vẫn nóng bức, mọi người mặc quần áo đều là loại mỏng nhẹ, nếu nữ nhi ông rơi xuống ao, cả người ướt đẫm……
Hôm qua khách nhân đến quá nhiều, bên kia đình hóng gió gần ao ngồi rất nhiều khách nam!
Nữ nhi ông dẫu có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì cũng không cần lo lắng gả không ra, nhưng không thiếu được sẽ bị người ta nói ra nói vào nhàn thoại.
Cũng may ông an bài có tác dụng, người muốn đẩy nữ nhi xuống nước bị nha hoàn bên người nữ nhi ngăn lại, sau đó đã bị bắt lại mang đi.
Tô Cố nói chuyện này ra, lại nói: “Trước đó bệ hạ nói với con, nói muốn để Ngũ hoàng tử cưới muội muội con, hẳn là đang thử con thôi, cũng không phải là thật sự, nhưng hoàng hậu trước kia xác thật từng có tâm tư này, người nào đó dụng tâm kín đáo cũng coi như thật…… Bọn họ hôm qua thủ đoạn tần ra, hẳn là đều là không muốn muội muội con gả cho Ngũ hoàng tử.”
Tô Mặc Tu trầm ngâm một lát: “Chuyện này không quan hệ với thái tử, nhưng Nhị hoàng tử Tam hoàng tử Tứ hoàng tử, đều có hiềm nghi.”
“Ta biết Nhị hoàng tử Tứ hoàng tử và thái tử không đối phó, nhưng Tam hoàng tử……” Tô Cố ấn tượng với Tam hoàng tử còn tính không tồi, người này không tranh không đoạt.
Tô Mặc Tu nói: “Tam hoàng tử phi làm ra rất nhiều sinh ý gom tiền, trước đó án tử Thái Đình Hòa vừa ra tới, Tam hoàng tử lập tức liền quyên đồ vật…… Rất nhiều sự tình nhìn như không quan hệ với hắn, nhưng người đứng ở cuối cùng chính là hắn.”
Tô Cố cùng nhi tử trò chuyện về thế cục trong triều.
Thấy nhi tử mình đem rất nhiều chuyện phân tích đến phi thường thấu triệt, Tô Cố vui mừng trong lòng, nhưng nhìn đến miệng vết thương trên người nhi tử, lại nhớ tới bộ dáng nhi tử hôm qua, lại phi thường bất đắc dĩ: “Con một hai phải cùng Ngũ hoàng tử ở một chỗ sao?”
“Đúng vậy.” Tô Mặc Tu cười.
“Tùy con đi!” Tô Cố phất tay áo rời đi.
Tô Cố mới ra viện, liền thấy Ngũ hoàng tử đứng trước cửa viện Tô Mặc Tu, cứ như môn thần giữ cửa.
Nhìn thấy ông, Ngũ hoàng tử còn cười nói: “Tô đại nhân, đi thong thả.”
Nói xong, Ngũ hoàng tử liền một đầu chui vào viện của con ông.
Tô Cố: “……” Con ông là ánh mắt gì vậy? Tại sao lại thích một người như vậy?
Được rồi, cũng mất công Ngũ hoàng tử là một người như vậy, nếu Ngũ hoàng tử bình thường một chút…… Hiện tại con ông còn không biết sẽ có kết cục gì.
Ngôn Cảnh Tắc vào viện thì thấy Tô Mặc Tu từ trong phòng ra tới, đang đứng dưới ánh mặt trời.
Ngày hôm qua hắn đã phát hiện, nửa tháng không gặp, Tô Mặc Tu trắng hơn rất nhiều, cứ như búp bê sứ, cũng là bởi vì vậy nên vết thương trên người Tô Mặc Tu phá lệ dễ thấy.
Nghĩ đến những vết thương đó, Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên nghĩ tới cái gì: “A Tu, hôm qua vết thương trên người của ngươi, đều là chính ngươi cào đúng không? Ngươi đang bình thường, làm gì tự cào mình bị thương như vậy?”
Vị trí vết thương trên người Tô Mặc Tu là hắn cào không ra, chắc chắn là Tô Mặc Tu tự mình động tay.
Tô Mặc Tu: “……”
“Ngươi còn mở chốt cửa ra……” Ngôn Cảnh Tắc lại nói.
Tô Mặc Tu cả kinh trong lòng.
“Đúng rồi, trước đó ngươi còn viết một phong thơ cho cha ngươi……”
Tô Mặc Tu có chút không biết nên như thế nào cho phải, nghĩ nghĩ, y làm bộ đáng thương hề hề, nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ngươi là muốn mượn cơ hội này đem chuyện chúng ta nói cho cha ngươi?” Hắn nghĩ tới nghĩ lui…… Cảm thấy Tô Mặc Tu hẳn là muốn xuất quỹ với phụ thân y, lại sợ phụ thân y trách tội, nên dứt khoát làm ra cảnh tượng như vậy.
Tuy đắp nặn hắn nhìn hơi tra, nhưng Tô Mặc Tu có thể ngoan tuyệt làm như vậy, tuyệt đối là yêu thảm hắn.
Hơn nữa…… Tô Mặc Tu đã làm như vậy, Tô Cố còn suýt trục xuất y khỏi gia môn, nếu Tô Mặc Tu làm sai phương pháp, không chừng sẽ bị Tô Cố đánh chết.
Như vậy cũng khá tốt.
Tô Mặc Tu: “……”
Tô Mặc Tu không nghĩ tới bản thân mình cái gì cũng chưa nói, Ngũ hoàng tử thế mà đã não bổ ra nhiều như vậy…… Khá tốt.
Tô Mặc Tu không phủ nhận, liền tương đương với thừa nhận, Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “A Tu, ngươi lên giường nằm, nghỉ ngơi cho tốt đi…… Ngày mai chúng ta vào cung một chuyến, mẫu hậu ta muốn gặp ngươi.”
“Nương nương…… khi nào biết chuyện của chúng ta?” Tô Mặc Tu hỏi.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Sau khi ta ở Ngự Thư Phòng cùng phụ hoàng đánh lên tới, mẹ biết ta hiếm lạ nam nhân, sau đó ta liền nói với mẹ, ta thích ngươi.”
“Vậy nương nương đột nhiên trồng trọt tại hậu cung……”
“Tâm tình mẹ không tốt……” Ngôn Cảnh Tắc lược xấu hổ.
Tô Mặc Tu lại cười rộ lên.
Tất cả sự việc đều giải thích rõ ràng.
Còn chuyện tiểu hoàng tôn nói Ngũ hoàng tử và hoàng hậu muốn cưới muội muội y…… Tiểu hoàng tôn nhỏ như vậy, phỏng chừng đã nghe lầm.
Ngũ hoàng tử lúc ấy nói với hoàng hậu nương nương, là muốn cưới y đi?
Tô Mặc Tu bị Ngôn Cảnh Tắc khuyên trở về lại giường.
Nhưng y ngủ không được, bèn cùng Ngôn Cảnh Tắc câu được câu không mà nói chuyện phiếm.
“A Tu, chờ tiến cung xem qua phụ hoàng mẫu hậu, lại đi sang chỗ thái tử một chuyến.”
“Ta có thể nói động phụ hoàng, thái tử ca ca cũng ra lực!”
“Những chuyện trước đó ngươi nói với ta, ta đều đã nói với thái tử ca ca, hắn rất cảm kích ngươi……”
……
Ngôn Cảnh Tắc nói mãi không ngừng, Tô Mặc Tu nắm lấy tay hắn, phát hiện ánh mắt của mình thật sự rất tốt rất tốt.
Người y thích, vô cùng vô cùng đáng giá để y thích.
Trên thế giới này, không còn người nào càng tốt hơn Ngũ hoàng tử.
Y nhất định phải trông kĩ!
Nói một hồi, Ngôn Cảnh Tắc lại nghĩ tới cái gì, liền nhắc nhở Tô Mặc Tu: “Đúng rồi A Tu…… Tam hoàng tử phi này, ngươi phải cẩn thận.”
“Hửm?” Tô Mặc Tu có chút tò mò.
“Nàng có chút tà môn.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Sau khi tiểu thế giới xảy ra vấn đề, có khả năng sẽ có người xuyên qua hoặc là trọng sinh.
Đây là chuyện không thể tránh khỏi.
Hắn cũng không nhìn người trọng sinh hoặc người xuyên việt với con mắt khác, nhưng giữa một số người trong bọn họ xác thật có vấn đề.
Đại khái là…… Cảm thấy mình có cơ hội trọng sinh hoặc là xuyên qua, liền tự xem cao nhân nhất đẳng, vì thế không coi người khác ra gì.
Vị Tam hoàng tử phi này mặc kệ là hắn hay là nguyên chủ đều không có tiếp xúc qua, không tiện đánh giá, nhưng dựa theo tình huống hiện tại tới xem, nàng là đứng về phía Tam hoàng tử, một lòng giúp Tam hoàng tử tranh ngôi vị hoàng đế.
Nếu như thế, thì sẽ đối đầu với bọn họ.
Chính hắn trong lòng hiểu rõ, sẽ không bị nàng hại, nhưng hắn sợ Tô Mặc Tu gặp phải phiền toái.
Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc bèn nói một ít chuyện Tam hoàng tử phi làm, tỷ như: “Bên người ta có người của nàng ta.”
Tô Mặc Tu cả kinh, đối với Tam hoàng tử phi càng thêm phòng bị, y nghĩ nghĩ, cuối cùng đem chuyện muội muội mình suýt chút nữa bị người đẩy xuống nước nói ra.
“Nếu việc này thật sự cùng nàng có quan hệ, vậy……” Ngôn Cảnh Tắc trầm mặc một lát, theo sát lại nói, “Nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi và ta như hình với bóng thì khẳng định an toàn, còn sẽ sống lâu trăm tuổi!”
Hắn muốn ở thế giới này sống đến một trăm tuổi, nếu như thế, Tô Mặc Tu chắc chắn phải như hắn, sống lâu một chút.
Từ hôm nay trở đi, hắn phải giám sát Tô Mặc Tu, làm Tô Mặc Tu dưỡng thành thói quen sinh hoạt tốt đẹp!
Tô Mặc Tu: “……” Ngũ hoàng tử cái gì cũng tốt hết, chỉ là thích nói mạnh miệng thôi, chuyện này…… không tốt lắm.
Hôm nay Ngôn Cảnh Tắc không ra khỏi viện Tô Mặc Tu, mãi cho đến ngày hôm sau, hắn mới cùng Tô Mặc Tu vào trong cung thỉnh an Thừa Đức Đế.
Lúc Thừa Đức Đế thấy bọn họ vẫn chỉ để lại Hồ Trung Thuận bên người hầu hạ, ông cũng không nói thêm cái gì, chỉ bảo bọn họ sống cho thật tốt.
Sau đó, Thừa Đức Đế liền nói có đồ vật phải cho Tô Mặc Tu, bảo Hồ Trung Thuận mang theo Tô Mặc Tu đi lấy, chính mình thì đơn độc cùng Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện.
Ngôn Cảnh Tắc hỏi: “Phụ hoàng, người muốn nói gì?”
“Có người hỏi như ngươi vậy sao?” Thừa Đức Đế trừng mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Con chỉ là không muốn lãng phí thời gian thôi.”
“Nghịch tử!” Thừa Đức Đế thuận tay ném cái chặn giấy.
Ngôn Cảnh Tắc cũng chưa dịch sang bên cạnh —— Thừa Đức Đế cũng không phải thật sự muốn đánh hắn, căn bản là không hướng vào người hắn.
Thừa Đức Đế nhìn càng tức giận, nhưng giận nhiều…… Cũng thành thói quen.
Thừa Đức Đế nói: “Được rồi, hiện tại chuyện này cũng coi như ngươi mong muốn rồi, ngươi về sau cần phải đối xử tốt với Tô Mặc Tu.”
“Phụ hoàng, việc này không cần người nói.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Tuy Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy, nhưng Thừa Đức Đế vẫn lại công đạo vài câu, cuối cùng còn không nhịn xuống đưa ra nghi vấn của mình: “Hôm trước ngươi và Tô Mặc Tu…… có phải Tô Mặc Tu có hơi yếu không?”
“Còn tạm…… Chủ yếu là, chỉ có trâu mệt chết, không có trâu cày hư mà.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Nói cái thứ gì vậy nè….
Thừa Đức Đế vừa cạn lời vừa nổi giận, lại đuổi Ngôn Cảnh Tắc đi.
Vừa lúc Tô Mặc Tu cũng đã trở lại, Ngôn Cảnh Tắc liền mang theo Tô Mặc Tu đi sang chỗ Uông Hoàng Hậu.
Uông Hoàng Hậu ấn tượng với Tô Mặc Tu khá tốt.
Lôi kéo Tô Mặc Tu nói vài lời, sau đó cũng như Thừa Đức Đế, nói là đã chuẩn bị ban thưởng cho Tô Mặc Tu, bảo Tô Mặc Tu đi lấy.
Chờ Tô Mặc Tu rời đi, Uông Hoàng Hậu liền nói: “Ta nghe nói, Tô Mặc Tu cùng con ở bên nhau, cũng không tình nguyện?”
“Mẫu hậu, đây là chuyện không có thật, ngài cũng thấy được đó, y không có gì không tình nguyện.”
“Ta thấy, y đối với con cũng là có tình nghĩa, như vậy thì tốt…… trước đó ta sợ y không muốn.”
Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên: “Nhi tử ngài anh tuấn tiêu sái phong độ nhẹ nhàng, sao y có thể không muốn.”
“Con đó!” Uông Hoàng Hậu cười.
Ngôn Cảnh Tắc cùng Uông Hoàng Hậu nói vài câu, cũng nghe tới chuyện Tam hoàng tử phi.
Bên người hắn có người Tam hoàng tử xếp vào, Tam hoàng tử phi còn ở bên ngoài làm rất nhiều sinh ý, hôm trước vào tiệc mừng thọ Tô gia, Tô tiểu thư còn suýt chút bị người đẩy xuống nước vân vân, Ngôn Cảnh Tắc toàn bộ nói với Uông Hoàng Hậu.
Những việc này, sau khi hắn nói với Thừa Đức Đế, Thừa Đức Đế đại khái sẽ không quản, nhưng hắn nói với Uông Hoàng Hậu, Uông Hoàng Hậu sẽ ghi tạc trong lòng.
Uông Hoàng Hậu nói: “Con yên tâm, ta sẽ giúp con nhìn chằm chằm nó.” Bà là hoàng hậu, tất nhiên là có thể quản Tam hoàng tử phi.
Cái khác không nói, tìm cơ hội ban vài người cho Tam hoàng tử phi, liền đủ cho Tam hoàng tử phi chịu rồi!
“Tạ mẫu hậu.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Uông Hoàng Hậu lại nói: “Ngươi lát nữa muốn đi thăm ca ca ngươi đi? Lúc đi thì thuận tiện ôm A Phúc đi luôn.”
“A Phúc ở chỗ mẫu hậu sao?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
“Đúng vậy, gần đây nó thường tới lắm.”
“Mẫu hậu người thích hài tử sao? Muốn ta nhiều lộng mấy đứa tới bồi người không?”
“Hài tử là muốn lộng là lộng à? Hơn nữa không phải hài tử của ngươi, ta lười quản, ngươi lại không thể có hài tử.” Uông Hoàng Hậu nói.
Bà trông hài tử đều trông đếb phiền, về sau lại không muốn trông hài tử nữa.
Đặc biệt là con nhà người khác.
Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện với Uông Hoàng Hậu xong, liền rời đi.
Cùng lúc đó, A Phúc mua được ma ma bên người, thế cho nên có cơ hội vẫn luôn tránh ở cạnh cửa sổ nghe lén, đột nhiên ý thức được, mình đời trước có khả năng hận sai người rồi.
Hết chương 117..