Bạch Kính vừa nghe thấy cái tên này sắc mặt liền thay đổi, đặt chén thuốc xuống, cầm lấy phần tài liệu kia xem qua.
Ba và cô của Lý Thư Ý đã chết, kể cả đứa bé trong bụng cô ấy cũng không giữ được, mẹ là Giang Mạn Thanh thì không rõ tung tích, không biết đã bị Tần Quang Chí giấu đi nơi nào.
Việc này hiện tại khó giải quyết nhất chính là ở chỗ không có chứng cứ, Lý Văn Trác bị đánh chết trong một con ngõ nhỏ không có ai nhìn thấy, đồ đạc trên người cũng không còn, cho dù có điều tra cũng chỉ tra ra được là do bị cướp hành hung, không thể nào tra được tới chỗ của Tần Quang Chí.
Về phần Lý Văn Anh, phán quyết cuối cùng đó là do tự cô đi gây rối với người khác, không cẩn thận mà ngã xuống cầu thang.
Ba sinh mạng máu chảy đầm đìa mà nằm ở đó, Tần gia lại một tay che trời, Lý Thư Ý căn bản không thể làm gì được.
Bk cau mày hỏi: “Cậu ấy bị bắt rồi?”
Trợ lý đáp: “Đúng vậy thiếu gia.” Nói xong còn lắc lắc đầu, “Nghe nói cậu ta ở trong đó không được ổn lắm, e rằng không ra được.”
Bạch Kính trầm mặc trong chốc lát, quay đầu nhìn về phía Bạch Vĩ Đường, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ông nội, con muốn cứu người.”
Bạch lão gia cũng không hề kinh ngạc, phất phất tay để những người xung quanh đều lui ra ngài, chỉ còn mỗi mình Bạch Kính ở lại.
Sau đó, ông cháu hai người đã trò chuyện thật lâu.
Bạch gia lúc đó vẫn chưa lớn mạnh như Tần gia, nhưng cũng có những mối quan hệ riêng của mình.
Hơn nữa trong việc này, nếu Bạch gia vẫn không chịu buông, thì với việc tần Quang Chí hại chết ba mạng người, nếu còn làm lớn chuyện thêm sẽ không có chút ích lợi gì đối với Tần gia.
Bach Vĩ Đường lão gia ra tay, ngay trong đêm Lý Thư Ý đã được thả, chỉ là lúc vào thì đi vào mà lúc ra thì bị người ta khiên ra.
Người Bạch Kính phái đi đón nói với hắn, trên người Lý Thư Ý bị đánh không còn một chỗ lành lặn, dù không đến gần cũng có thể ngửi thấy được mùi máu tươi tanh tưởi.
Y ở bệnh viện hôn mê suốt hai ngày.
Chờ đến lúc y tỉnh lại, sau khi Bạch Kính nói chuyện với y xong, quả thật hắn đã có chút kinh ngạc.
Trước kia Lý Thư Ý tuy rằng quái gỡ nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn che giấu bản thân.
Y sẽ nổi giận, sẽ cáu gắt, sẽ lo lắng cũng sẽ vui vẻ, trong đôi mắt ấy tràn đầy sự kiêu ngạo.
Nhưng mà Lý Thư Ý của hiện tại, không hề khóc nháo vật vã như hắn đã nghĩ, thậm chí còn bình tĩnh đến mức đáng sợ, y giống như một con rối bị sự tuyệt vọng và thù hận chắp vá lại.
Nhưng thay đổi này cũng không ảnh hưởng gì tới Bạch Kính.
Hắn cứu Lý Thư Ý là bởi vì hắn thấy được khả năng của đối phương, theo thời gian, Lý Thư Ý chắc chắn sẽ trở thành một trợ lý đắc lực cho hắn.
Quan trọng nhất chính là, trên người y còn mang mối huyết thù, Bạch Kính vĩnh viễn cũng không cần phải lo đến việc Lý Thư Ý sẽ phản bội mình, đây mới là điểm khiến cho hắn tin tưởng và coi trọng nhất.
Tuy là nói như thế, nhưng vào khoảnh khắc thật sự đối mặt với nhau, hắn vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Chỉ trong một đêm, qua một hồi biến cố, cuộc sống của người này từ đây đã không còn nằm trong tay của y nữa.
Sau khi vết thương của Lý Thư Ý bình phục thì xuất viện trở về trường học cùng với Bạch Kính, bắt đầu giúp Bạch Kính xử lý chuyện ở công ty của Bạch gia.
Y không hề khiến cho Bạch Kính thất vọng, mọi việc trên tay điều được giải quyết một cách nhanh chóng.
Nhưng mà lúc đó Lý Thư Ý bởi vì chịu đả kích quá lớn, xuất hiện triệu chứng ảo giác nghiêm trọng, không thể không tiếp nhận trị liệu, hao tốn rất nhiều thời gian và sức lực.
Nếu không vì chuyện đó thì trước khi về nước y đã có thể tự mình xử lý được công việc.
Chờ đến khi hai người tốt nghiệp thì quay trở về thành phố Kim Hải, vừa mới vào công ty không bao lâu thì Bạch gia đã xảy ra chuyện lớn.
Bạch Vĩ Đường qua đời.
Từ nhỏ đến lớn, đó vẫn là lần đầu tiên hắn nếm trải triệt để mùi vị đau đớn tận tâm can.
Mẹ hắn mất từ lúc hắn còn quá nhỏ, vẫn chưa hiểu từ “Chết” có nghĩa là gì.
Còn với Bạch Chính Nguyên, từ nhỏ hắn đã không gần gũi với ông ta, cũng chưa bao giờ tìm được chút dịu dàng nào từ trên người ông ta, chứ đừng nói đến việc phải thất vọng hay đau lòng.
Dù Bạch lão gia luôn dạy dỗ hắn một cách cực kì nghiêm khắc, nhưng mà ông ấy cũng vô cùng yêu thương hắn, chỉ cần là thứ Bạch Kính muốn, mặc kệ phải trả cái giá lớn đến thế nào ông cũng sẽ chiều theo ý của hắn.
[Còn nhớ thứ Bạch Kính muốn là gì không? Chính là cứu Lý Thư Ý đó.
Ông nội cũng chiều hắn ra mặt cứu người luôn.]
Bạch lão gia đã dọn sẵn cho hắn một con đường để khi ông chết đi Bạch Kính không bị người khác ở phía sau đâm thọt.
Di chúc cũng viết rất rõ ràng, tất cả những thứ của ông ấy đều thuộc về Bạch Kính, không ai có thể lấy đi một xu một hào.
Chỉ còn một ít tài sản ông để lọt tay nhằm mục đích xoa dịu những người khác, nhưng số đó vẫn không thể so được với những gì Bạch Kính sở hữu.
Ngoài việc này ra, mấy vị trưởng bối trong tộc cũng đã được ông ấy dặn dò trước đó.
Bọn họ đều là những lão huynh đệ tình cảm rất tốt, mà Bạch Vĩ Đường lại chính là người đưa Bạch gia đi lên, cho nên ông rất được kính trọng, bọn họ tất nhiên cũng sẽ tuân theo di nguyện cuối cùng của ông ấy mà bảo vệ Bạch Kính.
Cho nên không hề có một hồi mưa máu gió tanh tranh giành tài sản quyền lực gì cả, hết thảy đều rất bình yên, nhưng loại bình yên này cũng là sự bảo vệ yêu thương cuối cùng mà Bạch Vĩ Đường lão gia có thể dành cho Bạch Kính.
Ông ấy mất vào mùa đông, lễ tang được tổ chức rất lớn và long trọng, số người tới phúng viếng rất nhiều.
Bạch Kính mặc một bộ tây trang màu đen, tóc được vuốt keo cố định sau đầu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh và uy nghiêm, không hề lộ ra một chút suy sụp tinh thần nào cả.
Bởi vì hắn không thể suy sụp tinh thần.
Không thể để lộ ra dù chỉ một chút thất lễ.
Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào hắn, hắn sẽ không để cho ông nội mình mất mặt, không thể để cho bọn họ cười nhạo rằng người mà ông ấy xem trọng cùng lắm chỉ có như thế.
Lý Thư Ý cũng mặc một bộ tây trang màu đen, trước sau vẫn đi theo bên cạnh Bạch Kính, nhưng vẻ mặt của y còn lạnh lùng hơn.
Những người có ác ý muốn tới thăm dò, đều bị y chặn lại toàn bộ.
Sau khi tang lễ kết thúc, Bạch Kính và Lý Thư Ý vẫn đi cùng nhau, trước khi rời khỏi nghĩa trang, đột nhiên hắn nói: “Tôi qua bên kia đi dạo một chút.”
Lý Thư Ý “ừ” một tiếng, vệ sĩ còn muốn đi theo y đã đưa tay ngăn lại.
Tuyết trên mặt đất rất dày, theo bước đi của Bạch Kính để lại trên đó một đám dấu chân.
Trên bầu trời bông tuyết nhẹ nhàng rơi, rơi trên áo khoác màu đen của hắn, nhưng rất nhanh đã tan đi không nhìn thấy nữa.
Không biết hắn có lạnh hay không.
Lý Thư Ý thấy Bạch Kính đứng dưới một tàng cây trơ trọi lá, nhìn hắn đưa tay chống đỡ vào thân cây, từng chút siết chặt ngón tay, từ từ cúi đầu xuống.
Nghĩa trang bị bao trùm trong tuyết trắng thực yên tĩnh, bất chợt lại có một nỗi ưu thương nặng nề ập tới.
Lý Thư Ý nhìn sang chỗ khác, chớp chớp mắt mới phát hiện mắt mình đã ướt.
Tang lễ qua đi, Bạch Kính cùng Lý Thư Ý lại chuyên tâm làm việc.
Bạch Kính lên nắm quyền, Lý Thư Ý cũng không còn làm công việc của trợ lý nữa, bắt đầu tự mình xử lý một số vấn đề, cũng có thể phát biểu ý kiến của bản thân.
Không giống như những gì mọi người đã nghĩ, y không bởi vì Bạch Kính đã cứu mình mà phải mang ơn đội nghĩa, cũng không phải là Thiên Lôi để mặc Bạch Kính sai đâu đánh đó.
Nếu trong công việc hai người có quan điểm khác nhau, y cũng sẽ không dễ dàng nhượng bộ.
Một khi xảy ra tranh cãi rồi nặng lời, không biết là ai ra tay trước cả hai sẽ lao vào đánh nhau một trận.
Bạch Kính sinh ra trong một gia tộc lớn như vậy, từ nhỏ hắn đã được rèn luyện kĩ năng để tự bảo vệ bản thân, thân thủ không thua kém gì so với các vệ sĩ chuyên nghiệp, đương nhiên Lý Thư Ý không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng mà Lý Thư Ý một khi đánh nhau lại liều chết ra tay rất ác, còn Bạch Kính thì sợ thật sự sẽ làm y bị thương cho nên cố tình giảm bớt sức lực, thế là cuối cùng hai người hòa nhau.
Đánh xong rồi bình tĩnh lại, sắc mặt Bạch Kính đã đen thui.
Hắn thật là không thể tin được, lúc hắn còn niên thiếu cũng là thời điểm dễ bị kích động nhất bản thân cũng chưa từng ra tay đánh người, hiện tại đã hơn hai mươi, lại đi đánh nhau như một đứa trẻ con ư?
Hắn còn nằm ở đó giận dỗi, Lý Thư Ý đã từ trên mặt đất bò dậy, dẫm lên đống tài liệu đã bay tứ tung ở kia, bước tới đạp nhẹ hắn một cái: "Đứng dậy."
Bạch Kính ngẩng đầu lên, Lý Thư Ý nói: “Đi ăn cơm.”
Bạch Kính cười lạnh một tiếng, nếu không phải vì hắn muốn giữ lại chút phong độ cùng vốn học thức này, hắn thật muốn gào lên, ăn cơm? C.M.N khóe miệng tôi cậu đánh rách cả rồi, còn ăn cơm cái rắm gì!
Quả nhiên ngày hôm sau, mọi người thấy Bạch Kính giống như thấy quỷ, nhưng không ai dám hỏi, chỉ có thể thật cẩn thận mà lén nhìn hắn.
Bạch Kính nén cơn giận xuống, nhưng lần sau khi Lý Thư Ý chọc hắn, hắn vẫn sẽ không khống chế được bản thân.
Đánh đánh ồn ào, thời gian cứ như vậy mà thoáng qua.
Sau khi Tần gia rớt đài, Bạch Kính và Lý Thư Ý cũng chưa được nhàn rỗi.
Nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, thả lưới lâu như vậy cuối cùng cũng tới lúc thu lưới, họ vui vẻ chia đôi chiếc bánh ngọt là Tần thị.
Ngày hôm đó lão đại của Tần gia bị bắt giữ, Lý Thư Ý cũng không thấy đâu, Bạch Kính cho người đi điều tra mới biết y đã dẫn người đi bắt Tần Quang Chí.
Bạch Kính rất bận, mấy chú bác trong gia tộc đều đang chờ hắn mở cuộc họp, hắn do dự một hồi, vẫn lựa chọn dời thời gian lại, đi tìm Lý Thư Ý trước.
Người này làm việc rất có chừng mực, thế nhưng Tần Quang Chí và Giang Mạn Thanh lại là tử huyệt của y, chỉ cần chạm vào sẽ mất khống chế, Bạch Kính sợ y sẽ xảy ra chuyện.
Quả nhiên khi đến nơi, trên sàn nhà toàn là máu, Tần Quang Chí và Giang Mạn Thanh cũng nằm trong vũng máu, không rõ sống chết.
Còn Lý Thư Ý lại ngơ ngác mà đứng trước bàn, nhìn vào di ảnh của Lý Văn Trác và Giang Mạn Thanh giống như người mất hồn.
Bạch Kính cảm thấy y có gì đó không đúng, đã cho người đưa y đi, còn bản thân ở lại giải quyết sạch sẽ hậu quả.
Xong xuôi lại trở về công ty, mở cuộc họp tận hai giờ, cơm cũng không ăn được một miếng.
Chờ mọi thứ lắng xuống, Lý Thư Ý lại phát bệnh nặng.
Liên tục sốt nhẹ hơn một tuần, cơm cũng không ăn được, mỗi ngày trong giấc ngủ đều sẽ nói mấy lời mê sảng.
Có một hôm Bạch Kính đến thăm y, ngồi được một lúc, đang chuẩn bị rời đi, lại nghe y gọi tên của mình.
Bạch Kính còn cho là y đã tỉnh, đi tới xem, mới phát hiện đôi mắt của y vẫn nhắm chặt, không hề có chút dấu hiệu sẽ tỉnh lại, trong miệng vẫn lẩm bẩm gọi "Bạch Kính" vài lần.
Bạch Kính ngơ ngẩn, khi hoàn hồn lại khẽ vuốt mái tóc của y, sau đó mới rời đi.
Hắn cũng không có nghĩ nhiều.
Lý Thư Ý đã đi theo hắn ngần ấy năm, hai người sớm chiều bên nhau, tuy rằng không thân cận lắm nhưng đã để lại dấu ấn rất sâu trong cuộc sống của đối phương.
Lý Thư Ý nằm mơ, mơ thấy công việc, mơ thấy hắn, cũng là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng sau khi Lý Thư Ý khỏe lại, Bạch Kính cảm thấy hình như y đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác.
Trước kia khi đi làm đều không nói với hắn được mấy câu, bây giờ lúc rảnh đều sẽ hẹn hắn đi ăn cơm, ngẫu nhiên có ngày lễ gì cũng sẽ chuẩn bị cho hắn một chút quà nho nhỏ.
Tuy rằng vẫn giữ bộ dạng vẫn lạnh băng như cũ, nhưng mà cũng không hề xa cách như trước.
Thậm chí đến Tả Minh Viễn cũng trêu ghẹo nói: "Sao tôi cứ cảm thấy Lý Thư Ý giống như là đang theo đuổi cậu vậy? Ha ha ha....." Cười rồi mới phát hiện ánh mắt của Bạch Kính nhìn mình, âm thanh đều bị nghẹn lại trong cổ họng.
Trước khi Bạch Kính kịp nghiệm ra lý do trong đó, quan hệ giữa hắn và Lý Thư Ý đã hoàn toàn thay đổi.
Ngày đó trong một bữa tiệc rượu Bạch Kính đã uống quá nhiều, Lý Thư Ý đưa hắn về nhà, sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại, hắn mới phát hiện cả hai đều đang trần trụi nằm ở trên giường.
Bạch Kính cũng không biết phải hình dung tâm trạng của mình lúc đó như thế nào, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ cùng Lý Thư Ý đi đến một bước này.
Từ trước đến nay hắn vẫn luôn công tư phân minh, không giống như những người khác thích chơi trò chủ tịch thư kí với cấp dưới, hắn cực kì chán ghét đem chuyện cá nhân lẫn vào trong công việc.
Lý Thư Ý lại là trợ lý đắc lực của hắn, lại lên giường cùng hắn rồi tính sao đây?
Trong lòng Bạch Kính tràn đầy bực bội mà hồi tưởng lại tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì thì Lý Thư Ý đã tỉnh lại.
Y không giống như Bạch Kính, một chút kinh ngạc cũng không có, đưa mắt nhìn Bạch Kính một cái, không nói câu nào, xốc chăn lên đi xuống giường.
Y vừa động Bạch Kính đã nhìn thấy dấu vết trên cơ thể của y, còn có vài vệt máu trên tấm ga trải giường.
"Lý Thư Ý, tối hôm qua chúng ta đã xảy ra chuyện gì?" Bạch Kính cau mày hỏi.
Hắn hình như đã nhớ lại một ít, nhưng hình ảnh rất mơ hồ, có cảm giác không thật.
Khi chân Lý Thư Ý vừa chạm đất thân thể rõ ràng đã run lên một chút, sau khi đứng vững lại thì đi vào phòng tắm, trong giọng nói không có một chút cảm xúc: "Uống say đánh một trận, còn có thể sao nữa."
Sắc mặt Bạch Kính trở nên lạnh lùng: "Tôi uống say không tính, cậu cũng say sao? Lại không đem tôi đẩy ra?" Nếu nói là hắn say có hành động gì quá mức, nhưng Lý Thư Ý đâu có say, nếu y không muốn, Bạch Kính không tin mình có thể làm đến bước cuối cùng.
Lý Thư Ý bước đi rất chậm.
Tối hôm qua Bạch Kính say quá, đâu có kiên nhẫn mà bôi trơn, hạ thể y bị xé rách, đi lại cũng rất khó chịu.
Nghe đối phương nói xong, y dừng bước chân, quay đầu giễu cợt nói: "Tôi muốn lên giường với cậu, tại sao lại phải đẩy cậu ra?"
Nói xong, y cũng không thèm nhìn biểu tình kinh ngạc trên mặt Bạch Kính, đi vào phòng tắm.
Cuối cùng chuyện này cũng không giải quyết được gì, tâm tình của Bạch Kính đối với Lý Thư Ý lại trở nên hết sức phức tạp.
Hắn cũng không đến mức vì chuyện này mà bỏ mặc Lý Thư Ý, nhưng lại không có cách nào đối với y như lúc trước.
Tuy rằng Lý Thư Ý chỉ nói một câu qua loa "Muốn cùng cậu lên giường" nhưng hắn lại không thể không có chút đề phòng.
Hắn cũng không nghĩ sẽ có bất kì mối liên hệ tình cảm nào với Lý Thư Ý.
Giống như đối với những bạn giường của hắn, cho dù lúc đầu ngoan ngoãn nghe lời thế nào, thời gian dài, cũng sẽ nổi lòng tham, muốn can thiệp vào cuộc sống của hắn.
Nếu không thuận theo bọn họ liền khóc lóc kể lể ầm ĩ, nói bọn họ yêu hắn biết bao nhiêu, còn hắn lại khiến cho bọn họ thương tâm.
Nhưng mà yêu sao? Đây là thứ cho tới bây giờ hắn vẫn không cần từ bọn họ, hắn cũng không muốn đến cuối cùng Lý Thư Ý cũng trở nên khổ sở như thế.
Bạch Kính liền ra một quyết định, đối với Lý Thư Ý dần dần xa lánh, nếu không phải việc cần thiết hắn sẽ không nhìn đối phương lấy một cái.
Lý Thư Ý đối với những thay đổi của hắn cũng không có phản ứng gì lớn, vào lúc Bạch Kính cho rằng quan hệ giữa hai người đã một lần nữa đi vào quỹ đạo, thì tên bạn giường mới của hắn, còn chưa kịp leo lên giường một lần đã không thấy người đâu.
Loại tình huống này trước đây chưa từng phát sinh.
Bạch Kính cho người đi tìm, khi liên hệ được, đối phương chỉ thấp thỏm lo sợ trả lời hắn một câu "Bạch tổng anh tìm người khác đi" nói xong liền ngắt điện thoại.
Một lần như vậy hai lần vẫn như vậy, Bạch Kính lại không ngốc, hẹn Lý Thư Ý gặp mặt.
Tới lúc Lý Thư Ý về nhà, hắn hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn thế nào?"
Lý Thư Ý trả lời hắn: "Cậu muốn bạn giường, tôi cũng có thể."
Bạch Kính cảm thấy y quả thực không thể nói lý lẽ, nói một hồi lại không tìm được tiếng nói chung, hai người lại lao vào đánh nhau một trận.
Lần này Bạch Kính không nương tay nữa, Lý Thư Ý bị đấm một cái thật mạnh, khóe miệng bị rách.
Bạch Kính thấy y chảy máu, thoáng sửng sốt, chỉ có một chút như vậy, Lý Thư Ý đã nắm lấy cơ hội đè hắn vào tường, ngẩng đầu lên hôn hắn.
Y hôn không hề có quy luật, cạy mở môi Bạch Kính ra ở bên trong càn quấy một hồi, dùng sức quấn lấy đầu lưỡi của Bạch Kính, động tác vừa mãnh liệt lại không câu nệ.
Cảnh báo từ toai: Chương sau có H.....