Chương 35: Có hỉ
Trans: Penicillin
Sáng sớm ngày tiếp theo khi thức dậy, Liễu Uẩn Chi liền kéo Du Yên đến gặp thầy lang. Cặp phu thê ân ái tình nồng trước mặt khiến thầy lang bất giác lộ ra nụ cười, đặt tay lên cổ tay Du Yên bắt mạch.
Nụ cười dần mở rộng ra, vuốt vuốt bộ râu dài của mình, thầy lang lộ vẻ lo lắng nói với Liễu Uẩn Chi: “Phu nhân đúng là có hỉ rồi.” Thầy lang kiếp này không biết đã nói câu này bao nhiêu lần, mỗi lần đầu mang ý chúc phúc, đem tin tức tốt đẹp này đến cho mỗi gia đình.
Dù tối qua đã nghe Du Yên nói, thế nhưng giờ phút này nghe được lời của thầy lang, Liễu Uẩn Chi vẫn kích động đến mức suýt không nói nên lời, bàn tay đặt trên vai Du Yên khẽ siết chặt hơn, khuôn mặt tỏ vẻ điềm đạm bình tĩnh cảm ơn thầy lang, rồi lại hỏi tiếp đang có thai cần chú ý những gì, sau khi bốc thật nhiều thuốc bổ mới cùng Du Yên đang đỏ mặt ra khỏi y quán.
“Nói tin tức này cho ca của ta mau đi.” Ngón tay Du Yên động động, tay nàng đã bị hắn nắm chặt, còn tiết ra không ít mồ hôi, muốn vùng vẫy ra, nhưng lại bị hắn nắm chặt.
“Ta về viết thư. Để hắn dẫn Tiểu Thuý cùng đến, nếu ta có công vụ, nàng ở nhà một mình ta không yên tâm.” Liễu Uẩn Chi trả lời.
“Được.”
Du Yên đương nhiên nhớ bọn họ lắm, những ngày nay ở Kinh Thành tuy tự tại nhưng không có ai quen biết, nàng cứ cảm thấy rất buồn chán, Liễu Uẩn Chi lại bận công vụ, phần lớn thời gian nàng đều không dám quấy rầy cũng không qua lại trước mặt hắn, sợ hắn phân tâm, cảm thấy mình đã lạnh nhạt với nàng mà vội vàng bỏ công vụ đến giải tỏa nỗi buồn với nàng.
Nếu ca ca và Tiểu Thuý đến, Liễu trạch nhất định sẽ rất náo nhiệt.
*
Bên này, Kỳ Hạ Dao đã nghe ngóng được Liễu Uẩn Chi là Trạng Nguyên khoa cử năm nay, nàng ta đang cầu xin phụ thân và huynh trưởng về việc muốn gả cho hắn.
Kỳ Ý Viễn bị muội muội quấn đến mức huyệt thái dương đau âm ỉ, nhưng trong lòng lại nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện này. Liễu Uẩn Chi là Trạng Nguyên khoa cử, nếu thật sự có thể trở thành người thân với hắn, vậy Kỳ gia chắc chắn sẽ như hổ mọc cánh, mọi người đều phải kiêng dè ba phần.
“Ta đi thăm dò ý tứ của hắn, nhưng ta nghe được hắn đã lấy thê tử rồi.” Kỳ Ý Viễn thấp giọng nói.
“Lấy thê tử? Vậy không được! Không làm chính thê, Hạ Dao nhất định không thể gả đi được.” Kỳ Phu lớn tiếng từ chối.
“Làm thiếp cũng được mà.” Kỳ Hạ Dao không quan tâm nói, hai mắt sáng lên, hệt như đã tưởng tượng được cảnh tượng lúc hai người thành thân.
Kỳ Ý Viễn an ủi phụ mẫu thân của mình: “Em ấy cũng đồng ý rồi, chúng ta cũng không cần cấm cản, nếu em ấy có thể hạnh phúc, thật ra làm thiếp cũng không đáng là gì.”
*
Du Hoằng Nghĩa ở Du trại nhận được một bức thư chính tay Liễu Uẩn Chi viết, sau đó liền lo lắng không yên đi tìm người đọc cho hắn nghe. Lần này xuống núi, tiên sinh thấy hắn đến đọc thư, không lập tức trốn vào phòng, thậm chí trên mặt không có chút sợ hãi nào.
Những ngày gần đây, dân trong thông đều biết Du Hoằng Nghĩa đem lại lợi ích cho họ thế nên dần dần cũng không bài xích nữa. Vị tiên sinh này tuổi đã cao, rất thông suốt về tính tình con người. Du Hoằng Nghĩa tuy luộm thuộm, vóc dáng vạm vỡ, từ trước đến nay ông không dám nhìn kỹ, bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện mặt hắn cũng rất chính trực, không giống dáng vẻ sát khí hại người như trong lời đồn.
Lão tiên sinh truyền đạt ý Du Yên đã có thai, Liễu Uẩn Chi mời hắn và Tiểu Thuý cùng đến Kinh Thành. Mấy ngày nay Du Hoằng Nghĩa đều nát rượu nên gương mặt mệt mỏi, vậy mà lúc này lại lập tức có tinh thần, hắn cười, hàm răng trắng sáng làm lão tiên sinh nhìn có chút hoa mắt, lại chỉ vào thư hỏi: “Muội ấy có thai rồi?”
“Trong thư nói đã có thai rồi.” Lão tiên sinh lặp lại lần nữa.
“Đa tạ lão tiên sinh!” Du Hoằng Nghĩa nhanh chóng đứng dậy, lấy tiền trong túi ra, rồi lại đưa thêm một đồng bạc, “Lão tiên sinh mua thêm quần áo mùa đông đi.”
Nói xong, hắn cầm lấy bức thư, gấp lại ba lần rồi bỏ vào trong túi, cất bước lớn rời đi.
Lão tiên sinh nhìn đồng bạc, rồi lại nhìn theo bóng lưng đầy vui vẻ của hắn, cảm thấy áy náy vì những suy đoán tuỳ ý của mình dành cho người khác trước đây——
*
Đây là lần đầu tiên Tiểu Thuý thấy Du Hoằng Nghĩa vui vẻ mấy ngày gần đây, hắn vén tay áo hớn hở đắc ý nói với nàng: “Sửa soạn đi, cùng đi Kinh Thành.”
“Tiểu thư nàng ấy nhớ ta rồi?!” Tiểu Thuý kích động hỏi. Đã lâu không gặp Du Yên, nàng ở Du trại cũng thật sự rất khó chịu.
“Tiểu thư của ngươi có hỉ rồi.” Du Hoằng Nghĩa nói ra câu này thì cảm thấy có luồng khí ấm nóng xộc thẳng lên đầu. Rốt cuộc muội muội hắn cũng tìm thấy được hạnh phúc, Du gia cũng sắp có hậu, dù cho giờ phút này có bảo hắn đi chết, hắn cũng không còn gì níu kéo nữa. Nghĩ vậy, trong đầu hắn lại hiện lên dung nhan của Liên Băng Nghiên, khoé miệng kéo lên trên, lộ ra một nụ cười tự giễu.
Tiểu Thuý thấy vị đại đương gia trước mắt mình đột nhiên lại ỉu xìu như quả cà tím, trong lòng cảm thấy kì lạ, nàng nghĩ ngợi, gặp được tiểu thư, nhất định sẽ nói với nàng ấy chuyện này.
Doãn Ngô đương nhiên cũng đi theo.
*
Ba người lại hùng dũng hiên ngang đến Kinh Thành hệt như kiếp trước.
Du Yên vừa mới thấy bọn họ thì đã rơi lệ, có lẽ sau khi có thai tâm trạng không ổn định, hoặc là trong đầu lại nhớ đến ký ức kiếp trước, nàng cúi đầu vội vàng lau đi giọt lệ trên khoé mắt rồi chuyển sang nụ cười trên mặt ra tiếp đón.
Trời sập tối, Liễu Uẩn Chi và Du Hoằng Nghĩa vẫn còn đang trò chuyện ở phòng khách. Tiểu Thuý ở trong phòng nói với Du Yên hành động kỳ quái gần đây của Du Hoằng Nghĩa, suốt ngày nát rượu, ngủ một cái liền tù tì cả nửa ngày.
Ngày tiếp theo, Du Yên liền ra phòng khách tìm Du Hoằng Nghĩa nói chuyện, vừa nói mấy chữ “Sao huynh cứ suốt ngày uống rượu” thì Du Hoằng Nghĩa đã gõ gõ đầu nàng, thì thầm nói: “Không cần muội lo lắng, chăm sóc tốt đứa trẻ trong bụng muội, ca ca của muội còn khoẻ chán đây.” Du Yên đỡ lấy đầu mình, hung dữ nhìn hắn một cái, thấy hắn không muốn nói nhiều nên cũng chán nản rời đi.
Đi ra đến cửa, phát giác ra Doãn Ngô đang ngồi bên chiếc bàn đá trong vườn thong thả cắn hạt dưa, đếm chim trên trời cực kỳ thoải mái. Du Yên nhớ ra điều gì nên bèn đến ngồi bên cạnh hắn, hỏi: “Ca ca ta sao vậy?” Doãn Ngô từ nhỏ đã sống ở Du trại, là con sâu theo đuôi Du Hoằng Nghĩa, cũng là ca ca thứ hai của nàng. Du Hoằng Nghĩa có chuyện gì, có lẽ hắn cũng biết chút ít.
“Đại đương gia không muốn nói, ta cũng không tiện tiết lộ.” Doãn Ngô khó xử nói, hắn biết một chút nội tình, biết sự buồn bã gần đây của Du Hoằng Nghĩa chắc có liên quan đến Liên Băng Nghiên, nhưng cũng không biết chính xác sự tình, vậy nên giấu giếm mà từ chối.
“Nếu hắn có chuyện gì thì ngươi không tránh khỏi dính líu đâu, ta cũng tuyệt đối không tha cho ngươi.” Du Yên giả vờ giận dữ, kéo hết hạt dưa trên bàn sang trước mặt mình, không muốn Doãn Ngô động vào nữa.
Du Yên vẫn là Du Yên, dù có mang thai thì cũng vẫn là một nữ hài, sau khi giận dỗi thì giật lấy đồ của người khác.
Doãn Ngô cười cười, cuối cùng vẫn nói những gì hắn biết cho nàng.
Sau khi Du Yên biết ca ca mình và Liên Băng Nghiên lại có một quá khứ như vậy thì đoán ra ngay hắn không quên được Liên Băng Nghiên, mượn rượu giải sầu. Trong lòng lại không kiềm được mà mở rộng tầm mắt với ca ca mình, thế mà lại có quá khứ lãng mạn với một cô nương dịu dàng như vậy. Kiếp trước nàng chưa từng gặp Liên Băng Nghiên, ca ca chắc cũng không gặp Liên Băng Nghiên thêm lần nào nữa. Kiếp này, hắn gặp lại Liên Băng Nghiên, có lẽ là vì nàng trùng sinh can dự vào. Cũng có lẽ, nàng có thể tiếp tục can dự, để ca ca được ôm được vợ đẹp về.
Tuy Tiểu Ngư Nhi không phải là cháu ruột của nàng, nhưng này rất sẵn lòng làm cô cô của nó.