Tình cờ cướp được tương tư

 
Chương 36: Dã phụ nông thôn 
 
Trans: Penicillin
 

Ở Kinh Thành mấy hôm, Du Hoằng Nghĩa dặn dò Du Yên, bảo nàng chăm sóc đứa trẻ trong bụng đàng hoàng, cả Liễu Uẩn Chi nữa, nói xong thì lại tự im miệng: “Chỉ cần đừng gây thêm phiền phức là đã coi như giúp đỡ hắn rồi.” Hắn vẫn không yên tâm lắm với tính cách thích bay nhảy này của Du Yên, sau khi nói chuyện với Liễu Uẩn Chi hồi lâu mới định cùng Doãn Ngô rời đi.
 
Du Yên nhìn theo bóng lưng thẳng tắp chắc nịch của ca ca mình, ngàn vạn lời nói nghẹn trong cổ họng nhưng không biết nói gì, thật ra nàng cũng không muốn hắn đi, kiếp trước cũng vậy, sau khi hắn đến thăm nàng thì huynh muội không còn gặp lại nhau nữa. Nàng từng nói với hắn, bảo hắn đừng đi, thế nhưng Du Hoằng Nghĩa chỉ xem như nàng không nỡ rời khỏi ca ca, sau khi cười hai tiếng thì liền gõ vào trán nàng: “Sắp làm mẫu thân rồi, đừng có không hiểu chuyện như vậy nữa.” Trong trại vừa hay cũng có vài chuyện gấp cần hắn xử lý, hắn không về không được.
 

“Huynh…” Lúc này, Du Yên lại chìm trong hồi ức đau khổ của kiếp trước không bước ra được, lại một lần nữa cảm nhận được nỗi đau đớn đâm thẳng vào tim khi ca ca qua đời. Hai mắt ngấn nước, đầu mũi đỏ lên.
 
“Qua vài ngày ta lại đến.” Du Hoằng Nghĩ biết muội muội lưu luyến hắn, chỉ có thể đưa ra lời hứa thế này, nói xong thì cắn răng quyết tâm rời đi.
 
Liễu Uẩn Chi ôm Du Yên vào phòng, dịu dàng lau đi giọt lệ trên khoé mắt nàng, lòng mềm đi, “Nếu ca ca nàng không rảnh đến, ta có thời gian sẽ đưa nàng về Du trại.” Hắn nói giọng rất dịu dàng, dỗ dành thê tử mà hệt như dỗ con nít, lòng nàng đau đớn, cứ liên tục rơi lệ, bàn tay to lớn đặt lên bụng nhỏ của nàng, nhẹ nhàng xoa xoa: “Em bé biết nàng đang khóc cũng sẽ đau lòng.”
 
Du Yên nghe xong lời này mới hít mũi hai cái, chịu đựng ngăn nước mắt lại, dựa vào lồng ngực rộng lớn của Liễu Uẩn Chi, “Ta nói với chàng một lần nữa, chàng phải nhớ rõ, nếu ca ca ta xảy ra chuyện, ta cũng không sống lâu đâu.” Coi như phòng bị trước với Liễu Uẩn Chi, gần đây nàng cứ đa sầu đa cảm một cách kỳ lạ, trong đầu thường xuyên xuất hiện kết cục của nàng ở kiếp trước, sự đau đớn khi dao găm vào tim cũng trở về bên nàng.
 
Liễu Uẩn Chi không biết vì sao nàng lại không có cảm giác an toàn như vậy, cả ngày cứ treo những lời này trên miệng, bây giờ nàng yếu ớt như một đoá hoa, hắn cũng không đành hỏi thêm nữa, chỉ vỗ vỗ vai rồi ôm nàng thật chặt, kiên định nói: “Nàng và ca ca nàng, ta sẽ đều bảo vệ thật tốt.”
 
Du Yên yên tâm, lời của hắn hệt như có ma lực, vuốt êm những gai nhọn trên trái tim nàng, nàng ổn định lại hơi thở, nhẹ giọng đồng ý.

 
*
 
Chưa được mấy ngày, Kỳ Ý Viễn đã tìm đến cửa, mượn lý do bàn công vụ để đến Liễu trạch, gặp Liễu Uẩn Chi ở phòng khách phía trước. Lúc đó Du Yên đang chơi trò đầu hồ* cùng Tiểu Thuý ở trong vườn, hai người đứng xung quanh chiếc bình chơi rất vui vẻ.
*Đầu hồ là tên gọi một trò chơi thể loại du hí của giới thượng lưu trong khối văn minh Đông Á, phổ biến ở các nước Trung Hoa, Hàn Quốc, Nhật Bản và Việt Nam. Theo từ ngữ, "Đầu" nghĩa là ném và "hồ" là cái bình, chơi Đầu hồ là ném cái phi tiêu cho lọt vào trong miệng bình. (Wiki)
 


 
“Kỳ đại nhân, ta đã có thê tử, sẽ không nạp thiếp. Vả lại thân thế ta bần hàn, không xứng với lệnh muội.” Liễu Uẩn Chi bỏ cốc trà xuống, trầm ngâm một lúc mới nói ra lời này.
 
Vừa lúc nãy, Kỳ Ý Viễn như có như không đề nghị đến việc để Kỳ Hạ Dao làm thiếp cho hắn. Phản ứng đầu tiên của Liễu Uẩn Chi là kinh ngạc, sau đó cảm thấy kỳ lạ, thế mà lại bị Du Yên nói trúng. Suy nghĩ một lúc, sau đó trực tiếp từ chối thẳng, hắn chỉ có một nữ nhân là Du Yên, chỉ có mình nàng là hắn đã mãn nguyện rồi.
 
“Chẳng lẽ ngươi xem thường gia muội? Ta nghe nói thê tử của ngươi thô tục vô độ, là một dã phụ nông thôn biết leo cây bắt sâu.” KỳÝ Viễn cảm thấy sau khi mình bị từ chối thì có chút mất mặt, đầu óc mất bình tĩnh thì miệng liền không tha cho ai.
 
Liễu Uẩn Chi đột nhiên cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng lên người Kỳ Ý Viễn, giọng điệu lạnh như băng: “Kỳ đại nhân, xin ngài chú ý cách dùng từ. Nương tử ta hiền lành tốt bụng, bọn ta có một tình cảm chân thành, xin ngài đừng nói xằng bậy, nếu ngài còn không biết điều, Liễu trạch nhỏ bé này của ta có lẽ không thể chứa được vị Đại Phật như ngài đây đâu.”
 
Kỳ Ý Viễn vô cùng tức giận, vén tay áo phẫn nộ trách mắng: “Không biết điều, cực kỳ ngu xuẩn!!” Sau đó thì rời khỏi Liễu trạch.
 

Bây giờ Liễu Uẩn Chi mới thu lại biểu cảm lạnh băng, suy nghĩ trong đầu đối sách tiếp theo.
 
Lúc này, Du Yên bước vào cửa, nàng đều nghe hết cả rồi.
 
Nàng lại không nói được gì, mắt tràn ngập sự sợ hãi và hoảng hốt.
 
Sợ hãi về tương lai.
 
Một kiểu sợ hãi, rõ ràng biết được tiếp theo sẽ xảy ra điều gì nhưng lại không thể ngăn lại được.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận