- không
- không mà sao lặng vậy cô bé, theo yêu cầu của e, a nghỉ làm 7 ngày để làm hướng dẫn viên cho e nè.
- thật sao a. nó mỉn cưới mà quên hết giận hờn.
- uh, vì a là ng iu tốt mà.
- mà sao a cứ gọi e cô bé vậy, nhìn kĩ lại e cũng chỉ nhỏ hơn a 2 hoặc 3 tuổi thui.
- không gọi cô bé thì gọi e là gì đây?
- là e thui hay honey, darling. nó tinh nghịch chọc a
- e muốn làm gì hôm nay?
- uh thì coi như là buổi đầu hẹn hò của a và e, mình sẽ đi coi phim, rùi đi dạo. nhưng trước hết a chở e đi ăn sáng, e đói wa rùi. nó nói giọng nhõng nhẽo với a.
trời sao cô bé dễ thương quá. Duy thầm nghĩ. rùi chở cô bé đến quán quen thuộc của a.
dừng trước nhà hàng. cô chớp mắt hỏi a.
- a hay ăn sáng ở đây hả? waw lương văn phòng của a chắc cũng dữ dằn hen.
Duy wen mất cô bé chẳng bít gì về gia cảnh của a.
- uh cũng tạm đủ xài thui e. Duy gãi đầu trả lời.
- e quán bình dân nào đó thui a. e không thích mấy chỗ này. ngồi quán bình dân thấy thoải mái hơn.
Duy chở cô đi lòng vòng ăn, nó đòi a mua những món đò bán trên vỉa hè, như cô nói những món đồ đó dễ thương. với a cô bé thật đơn giản, bình dị không cầu kì. những cô nàng thích a, có lẽ vì vẻ bề ngoài và vì gia đình khá giả của a, luôn thích những nơi sang trọng và nhưng món quà có giá trị. có lẽ vì thế a thấy những cô nàng dần trở nên nhàm chán
- e muốn coi phim gì.
- a chọn đi nhưng phim hài nha, nếu chọn phim tình cảm buồn mà e khóc là bắt đền a đó
- không phải các cô nàng thích phim tình cảm khóc sướt mướt đó sao
- a cũng rành quá hen. nó liếc xéo a.
- hihi thi cũng có chút kinh nghiệm mà e
- đi với ng iu thì coi phim hài a ah như vậy mới nhiều tiếng cười, vui vè dc.
có lẽ vì ngồi cạnh Duy là cô bé nên bộ phim cũng thấy hay hơn. đi dạo với cô bé cả ngày, mà duy chẳng thấy mệt chút nào. cô như thổi 1 luồng gió mới vào cuộc sống của a.
ngừng xe trước khách sạn mà lòng a chẳng muốn chút nào. 1 ngày với cô bé thật thoải mái và dễ chịu.
- thui e đi vô đây, a về cẩn thận nha.
- uh, gặp e ngày mai.
- thank you, a nha.
- sao nói cám ơn ng iu khách sáo vậy e. a chọc nó.
nó gửi cho a 1 ánh mắt viên đạn rùi quay lưng đi vô, nhưng nó mỉn cười vì cảm thấy vui khi có ai đó dành thời gian cho nó, được nũng nịu với ng iu.
về đến nhà Duy nt báo cho cô bé bit và chúc cô bé . cô bé nhắn lại ” chúc ng iu cua e ngủ ngon”. Duy mỉn cười chìm vào giấc ngủ.
…..
7h sáng. dt reng “It feels like nobody ever knew me until you knew me
Feels like nobody ever loved me until you loved me
Feels like nobody ever touched me until you touched me
Baby, nobody, nobody”
nhạc chuông quen thuoc cua nó reng lên làm nó tỉng giấc.
- alo, e nghe. nó nhấc máy với giọng ngáy ngủ
- e chưa dậy sao con mèo lười.
- e dậy rùi nè
- muốn a qua đón e bi giờ hay để e ngủ thêm 1 chút nữa
- 30p nữa a có mặt hen, e dậy rùi nè, bị a phá sao ngủ dc nữa.
- ok, gặp e sau hen bé mèo
nó cúp máy mà lẩm bẩm không bít nick name tới a sẽ gọi nó là gì?
….
Duy đến đã thấy nó đứng đợi trước khách sạn, hnay trông cô hoàn toàn khác những lần a gặp, áo thun, quần short jean, giày thể thao và nón lưỡi trai. style của cô hnay hoàn toàn sport và tomboy.
- hnay a tính đi chơi thể thao hả. a chọc cô
- cũng gần như là vậy.
- waw, vậy e tính chơi môn gì. Duy nói kéo theo đá lông nheo tinh nghịch
- đi khu vui chơi nha a. có cảm giác mạnh đó.
- yes, madam.
đến khu vui chơi, cô như 1 đứa con nít, chơi không bít mệt. đúng là cô mê trò cảm giác mạnh thiệt từ tàu lượn cao tốc, đến đu quay 3 chiều, Duy ngạc nhiên khi phát hiện ra 1 điểm khác của cô bé, 1 cô bé mạnh mẽ.
- e không bít mệt hả cô bé?
- không, e muốn chơi hết tất cả các trò.
- thích đến thế ah.
- uh thích lắm, nó cười tít mắt lại. làm Duy cũng vui theo
- e không sợ hả?
- sợ chứ, nhưng nếu a vượt qua được nỗi sợ rùi cảm giác thật sảng khoái, như là ng chiến thắng.
trò cuối cùng ngôi nhà ma, hình như cô bé dé chừng không muốn vô đó.
- sao vậy e, nếu sợ không dám chơi đứng chơi nữa.
- không, phải chơi, dù gì cũng có a mà, e sẽ không sợ nữa. nó cứng đầu vẫn muốn chơi mặc dù trong lòng rất sợ.
bước vô trong bóng tối bao trùng lấy nó, nó bắt đầu sợ, ôm chặt lấy a, a cấm chắt tay nó. trẫn tĩnh nó ” không sao, có a mà, e đừng sợ”. bỗng 1 bàn tay nắm lấy chân nó. nò giật mình, hét lên, a nói leo lên lưng a cõng, sẽ không ai đụng vào chân nó được. ở trên lưng a, nó nhắm chặt mắt lại và lẩm bẩm.
- e muốn ra ngoài. giọng gần như sắp khóc.
- gần ra ngoài rùi e, đừng sợ nữa.
nó thấy cửa ra và sáng hơn 1 chút, nó nói a thả nó xuống, nó tự đi được rùi. nhưng nó vẫn nắm chặt tay a. gần đến cửa ra, 1 hình mộn trắng nhảy ra tiến lại gần nó. nó ôm chặt lấy a, và khóc, a ôm chặt nó, và đánh nhẹ vô ng nộm ra hiệu cho nó tránh ra. ví có lẽ thấy nó quá sợ nên a bực mình với tên hình nộm.
ra đến ngoài nó chùi nước mắt, vì không muốn a thấy nó khóc. a chạy đi mua nườc cho nó uống để bình tĩnh lại.
- e sợ vậy sao còn muốn chơi.
- vì e không muốn đầu hàng, nhưng cũng xong rùi. nó cười
- haizz mới khóc xong mà đã cười rùi, cứng đầu quá đi. a gõ nhẹ lên đầu nó
- hay là muốn lấy cớ để được ôm a, nếu vậy thì cứ nói thẳng với a
- không dám đâu. nếu muốn vậy e đâu cần phẩi làm vậy, muốn ôm a thì ôm thui, a là ng iu e mà. vừa dứt lời xong, nó tiến lại gần ôm a nhẹ 1 cái rùi quay đi.
Duy đứng sững đó. cái cô bé náy con gái gì mà chủ động wa đi. nhưng Duy thật sự thích ngôi nhà ma đó, a cảm giác như mình che chở dc cô bé, và cô bé cũng yếu đuối như baoo cô gái khác thui, chỉ dc bề ngoài cứng đầu và bất cần thui.
Duy chạy đuổi theo cô bé, cái bàn tay đó, a muôn nắmnhưng sao nó nắm thật chặt như lúc trong nhà ma, nhưng sao hồi hộp wa, như 1 cậu bé mới bít iu, Duy mỉn cười chính mình cũng chẳng hiểu nổi, nhưng rùi a nắm lấy bàn tay nhỏ bé đó. cô bé quay qua nhìn a rùi mỉn cười nhìn đi hướng khác. có lẽ khi có chút tình cảm trong tim thì cái nắm tay cũng có cảm giác khác.
mấy ngày quen a nó cũng đoán được 1 chút về a, chắc hẳn a là 1 công tử nhà giàu nào đó, công việc tốt, và bề ngoài ổn nếu nó không muốn nói là đẹp trai, khá là galang nên mới nhiều cô theo a đến vậy, nhưng nó lại tò mò sao a lại không iu nghiêm túc với 1 cô gái nào đó.
- a, e có 1 câu hỏi? nói khẽ hỏi a khi ngồi phía sau xe
- câu hỏi gì e?
- a đã từng iu ai nghiêm túc chưa?
- ý e là sao? Duy không bít cô bé muốn hỏi với ý gì
- là iu ai đó thật lòng, chứ không phải như những cô a đang wen.
- uh thì cũng có e ah, a bằng này tuổi rùi còn gì. Duy ngậm ngừng đáp
- uh…nó tò mò muốn hỏi thêm, nhưng lại thui, nó cho5n cách im lặng.
Duy thấy nó im lặng không hỏi nữa, nhưng bỗng nhiên a lại muốn chia sẻ với nó. Duy nói tiếp
- cô ấy tên phương,đó là 1 cô bé lớp dưới lúc a còn học đại học, tụi a sinh hoạt trong câu lạc bộ của trường, a iu cô ấy bởi sự đơn giản, dễ thương nhưng a hoàn toàn bị lừa, a iu cô ấy và làm tất cả mọi chuyện vì cô ấy, nhưng sự thật là cô ấy iu a chỉ vì gia đình a khá giả, và khi có ấy gặp ng tốt hơn a, có thể chu cấp cho cô ấy mọi thứ thì cô ấy bỏ a không thương tiếc.
- cô ấy đã phạm 1 sai lầm. nó nói và thông cảm với a. giờ nó hiểu có lẽ a mất niềm tin vào tinh yêu.
- còn e thì sao? xinh như e thì chắc cũng khối a theo. Duy tò mò hỏi lại nó.
- a nghĩ vậy sao? nó cười trả lời a.
- thôi nào e, a kể e nghe chuyện a rùi, thì e cũng nên chia sẻ chút với a chứ. duy nói giọng như nài nỉ nó.
- bí mật, nhưng e không có lăng nhăng như a đâu. nó làm bộ mặt tinh nghịch chọc a
Duy bít nó là ng nghiêm úc trong chuyện ình cảm, bởi vài lần cô bé lên án a về việc quen bít nhiều cô gái, những lúc đó trông cô như cô nàng ng iu bé bỏng đang ghen, nên Duy rất thích thú. Duy chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng nhưng không dám, sợ cô nghĩ a là ng xấu.
- khi nào e muốn kể cho a nghe thì nói a bít nhé, a sẽ lắng nghe. Duy nhẹ nhàng nói.
nó muốn kể cho a nghe lắn, nhưng chẳng thể nào mở miệng được, vì nó sợ nước mắt nó lại chảy khi nhắc đến peter.
…..
Duy thấy dáng nó đang đứng trước khách sạn đợi a. Duy thầm nghĩ ” chắc hnay là 1 ngày nhẹ nhàng đây” khi a thấy cô với chiếc váy hống nhạt và cái nón vành rộng.
- chào tiểu thư hnay e tính làm gì đây?
- chở e đi ăn trước đã, e đói sắp chết rùi. nó làm bộ mặt nũng nịu với a.
- vâng thưa cô, nếu không chở e đi ăn, chắc a không dám chở e đi đâu với vẻ mặt như vậy đâu. Duy nhéo nhẹ lên má nó, thầm nghĩ “sao e dễ thương vậy cô bé”.
nó vừa yên vị sau xe a, bắt đầu chọc a.
- sao hnay nhìn a đẹp trai wa’ hen
- giờ e mới bít sao, cũng chưa muộn đâu.
- trời, mới được e khen chút, đã mắc bệnh tự tin rùi.
- a nè, e tới nhà a nấu ăn dc không.
- e có ý đồ gì đây. duy có dịp để chọc cô.
- ý đồ gì, chỉ là e thík nấu ăn, chăm sóc cho ng iu thui.
- e bít nấu sao? nhìn e đâu giống ng bít nấu nướng
- sao lại không, a này, hnay e trổ tài cho a coi. a thík món gì
- e có chắc là ăn được không hay là tính đầu độc a đó. Duy vẫn tiếp tục chọc nó.
- cái đó tuỳ vào thái độ của a, lộn xộn là e cho a đi luôn.
- thui a xin, a không dám.
Duy đề nghị nó đi siêu thị nhưng nó không thích, đi chợ đồ tươi hơn và nhiêu thứ để chọn. duy đành phẩi chiu theo ý cô bé. lần đầu tiên, Duy đi chợ, cô bé đòi đi chợ nhưng ng đi chợ là Duy thì đúng hơn, cô chỉ đi phía sau Duy, rồi nói a cần mua gì, vì cô bé nói nếu cô bé nói chuyện với ng bán, ng ta bít cô không phải dân HN sẽ chém đẹp. nên a sẽ là ng trao đổi với ng bán hàng. lúc đấu Duy hơi bực sao mà phiền wa đi. Duy chỉ hỏi giá rùi mua luôn, là con trai đi chợ a cũng bị mầy cô bán hàng chém không thương tiếc.
- cài này a mua bao nhiêu. thấy Duy mua xong nó lại gần hỏi.
- 50 nghìn. Duy đáp.
- hả??? sao mắc vậy. bả nói bao nhiêu mà a trả 50K
- thì 50K.
- trời sao a ngốc wa’, phải trả giá chứ, đi chợ là phải trả giá.
- a không bít trả giá. nên a mới nói e đi siêu thị là nhanh nhất.
- haiz, thiệt là, e sẽ đi xát a nói a giá để trả,, ok?
- uh thì vậy đi. duy trả lời giọng bực mình.
nó đi sát a rùi vòng tay qua khuỷ tay a 1 cách tự nhiên, mắt lo ngóng chung quanh tìm quấy bán đồ mà nó cần mua, chẳng để ý đến việc Duy đang nhìn nó, rùi mỉn cười. Duy quên hết bực mình từ khi cô bé khoác tay mình, rùi đứng níu ríu nói cho a bít cần phải trả giá bao nhiêu.
- cô ơi, cá này bao nhiêu 1 kg vậy? Duy hỏi ng bán hàng
- 30 nghìn 1 kg. người bán hàng trả lới
- trả 26K thui a. nó nói khẽ với Duy chỉ đủ a vừa nghe
- 26 nghìn nha cô. Duy nghĩ trong đầu có 4K thui mà cũng phải kì kè sao, đúng là mấy cô đi chợ hen chi mất cả buổi trời.
- không được đâu chú ạ, cá tươi như thế còn gì.
- mua luôn nha e. Duy hỏi nó.
nó kéo tay Duy tính bỏ đi
- thui thì tôi bớt cho chú đó. có vợ xinh như thế hèn chi phải đi chợ cùng. cô bán hàng nói với theo, vừa vui vẻ chọc a
- dạ cám ơn cô, vợ cháu xinh đúng không cô, nên cháu phải đi theo sợ cô ấy khuyên nặng. Duy nhìn nó cười tinh nghịch.
nó nhìn a với ánh mắt bít nói ” ai vợ a chứ, làm như thương vợ lắm vậy”. Duy cười đắt chí vì chọc dc cô, chẳng hiểu sao a thík chọc cô. nhìn mặt cô lúc đanh đá cũng dễ thương ra phết. hnay có bắt a đi chợ với cô cà ngày a cũng đi. vì trong chợ cô bỗng ngoan ngoãn đến lạ thường, cô chỉ nói nhỏ nhẹ để a đủ nghe, còn mấy cô bán hàng có nói gì thì cô bé chỉ mỉn cười.
Đi chợ xong Duy chở cô bé về nhà, hnay mẹ a qua nhà bạn để ăn tiệc gì đó, còn ba a vẫn ở công ty. a vừa xách đồ vừa cằn nhằn mặc dù trong lòng rất vui
- lần sau đừng bắt a đi chợ nữa nha.
- a đó, ai là vợ a?