- thì mấy cô bán hàng nói, chứ a không nói ah, a chỉ không đính chính lại thui, mà e cũng không còn gì. hay là nghe dc gọi là vợ a, thík wa’ nên cười tít mắt. a chỉ chấp lấy cơ hôi để chọc cô.
- ai thík. a thì có, có cô vợ xinh như e còn gì. cô cũng chẳng vừa đáp trả lại.
- uh thì a thích có vợ xinh như e. Duy nhìn cô cười.
- xi’, a đừng có mơ. nó tỏ vẻ bực mình vậy thui, chứ nó cũng vui lắm.
- nhà a như vậy hèn chi cả chục cô theo a. nó chọc a
- nhà của bố a, chứ không phải của a. a đáp mà chẳng có chút hứng thú nói về nó.
nó tính chọc a nhưng hình như a không vui khi nói về điều đó nên nó đổi chủ đề.
- anh phụ e nhắt đống rau này đi, e làm cá nữa.
- a đâu bít phụ bếp.
- chứ a tính làm gì khi e làm bếp chứ?
- coi phim, nghe nhạc, thiếu gì việc e. Duy trả lời tỉnh bơ
- no…no…a phải phụ e, nhìn e làm rùi a làm theo nhé. nó làm mẫu cho Duy.
- mà e có làm dc cá không đó. Duy nhìn nó hỏi nghi ngờ.
- trời, làm cá là chuyện nhỏ, con này e chỉ cần chưa tời 5p. vừa nói nó vừa cạo vảy con cá.
- e vậy mà cũng sát thủ gớm nhỉ. Duy vừa nhặt rau vừa chọc nó.
- vì thế a nên cẩn thận đó.
Duy chưa ngưng cuời thí thấy nó la lên ” ahhhhhhhh”
- sao vậy e, cá cắn a hả?
- e bị đứt tay rùi. nó quay lại, mặt mếu máo.
- đâu đưa a coi, có đau lắm không. Duy vội chạy gần lại cô, lo lắng.
- tay phải nó vẫn nắm chạy ngón trỏ. đau lắm
- đưa a coi, có sâu không.
- a lấy băng cá nhân cho e. nó thấy Duy quýnh quáng
- uh, để a coi xem vết thương thế nào đã, mà băng cá nhân không bít để đâu nữa. Duy cố nghĩ ra mẹ a để nó ở chỗ quái quỷ nào trong nhà.
thấy Duy lúng túng lo lắng quá, nó giơ ngón tay ra rùi cưới hi`hi`…e chọc a thui ah, sao a lo quá vậy.
Duy khựng lại nhìn nó, a gần như đứng tim khi nghe nó đứt tay, vậy mà… Duy cốc nhẹ lên đấu nó.
- e mà còn giỡn kiểu đó là chết với a nghe chưa. rùi Duy im lặng ra ghế ngồi.
Duy đang nghĩ trong đầu ” sao mình lại lo đến vậy khi nghe cô bé đứt tay chứ”. mặt cô bé xát gần mặt a.
- a giận hả?
Duy chưa khi nào nhìn cô với khoảng cách gần như vậy, gần đến nổi a có thể cảm nhận được hơi thở của cô, a chỉ muốn ôm lấy và đặt nụ hôn lên đôi môi hồng của cô.
- thui e xin lỗi, a đừng giận nữa.
Duy đặt tay lên vai cô, đẩy cô nhẹ cô lùi về sau 1 chút. a sợ mình không kiềm chế nổi mình.
- cô bé ngốc kia, phải bít giữ khoảng cách với con trai chứ. a không tốt đến mức như e nghĩ đâu.
nó hơi giật mình khi a nói vậy…khựng 1 lúc rùi quay lại chỗ bếp nó đang làm.
- a không có giận. duy nói với theo.
- uh, nó trả lời rùi cười trừ. Hình như tim nó đang đập rất nhanh.
Duy bình tĩnh lại rùi lại ngồi ngắm cô đang loay hoay trong bếp, a muốn lưa lại hình ảnh này, Duy lén lấy dt ra quay lại cảnh cô làm bếp. đang say mê ngắm cô thì cô bất thình lình nhìn về phìa a làm a giật mình.
- bị sao nữa đây cô bé? Duy hỏi.
- lần này là thiệt nè a, e không giỡn, bị đứt tay thiệt rùi. nó giơ ngón tay đang chảy máu.
- sao e hậu đậu vậy. vừa nói, a tiến lại gấn nó để coi vết đứt.
- trong ví của e, có băng cá nhân đó, a lấy dùm e với.
- chắc hay đứt tay lắm sao mà để cả băng cá nhân trong ví. duy yên tâm hơn khi vết đứt không sâu ,không quên kèn theo 1 câu nói chọc nó.
mở ví của cô ra, Duy hơi khựng lại khi thấy tấm hình chụp cô đang hôn lên má 1 a chàng Tây.
- a không thấy băng cá nhân trong ví sao, e nhớ là vẫn còn vài cái mà. nó thấy a hơi lâu nên hỏi.
Duy giật mình khi nghe cô hỏi- a thấy rùi.
băng vết thương lại cho cô bé. Duy nói: e vụng về vậy, sao lấy chồng dc.
- vụng về là không lấy chồng dc sao, vậy thì chắc e ở giá rùi. nó cười.
- thui không nấu nướng gì hết, ra ngoài ăn thui e.
- e làm gần xong rùi, ra ngoài chi. vừa nói, nó vừa quay lại nấu tiếp.
Duy chẳng buồn nói gì nữa vì trong đấu Duy bi giờ chỉ đang suy nghĩ về tấm hình mà a vừa thấy. a chàng tây đó là ai? mà sao cô lại wen dc? hình như a chẳng bít gì về cô cả, ngoài tên Gió ra, vì a chẳng bao giờ hỏi cô, mà cô cũng chẳng bao giờ nói với a về cô cả.
- xong rùi, ra ăn né a.
bận suy tư a quên mất cô đang nấu ăn ở nhà mình.
- waw, e cũng làm ra trò đó nhỉ.
- thì e đã nói mà a không tin. a ăn thử coi thế nào
- uh cũng đc
- sao lại dc, phải nói là ngon. nó bắt bẻ a
- uh ngon, cho 9 điểm.
nó cười đắt chí.
ăn xong a phụ nó dọn dẹp, a rửa chén còn nó dọn bàn, lau bàn. Duy suy nghĩ ngập ngừng nhưng rồi cũng hỏi.
- e ah
- sao a
- lúc mở ví e, lấy băng cá nhân.
- uh.
- a thấy tấm hình, ai vậy?
nó ngừng lại, im lặng. rùi nói : sao a lại để ý đến tấm hình đó?
- uh thì…
- là ng iu 7 ngày thì a không cần quan tâm đến tấm hình đó làm gì. nó buộc miệng nói không kịp suy nghĩ, hơi bực mình khi a tò mò về tấm hình. mà có lẽ nó nên bỏ tấm hình đó đi, chẳng hiểu sao nó còn giữ tấm hình đó đến bây giờ, đã nói muốn quên mà sao cón luyến tiếc.
- uh a bít rùi. a trả lời cô, mà lòng a sao nhói đau. những lời cô vừa nói như kéo a từ trên cao rớt xuống.
” uh, mày có là gì của cô ấy đâu, với cô ấy mày chỉ là ng iu trong 7 ngày thui mà” Duy tự nói với mình.
không khí giữa hai ng từ lúc đó trở nên im lặng 1 cách đáng sợ. Duy chở cô về mà chẳng nói câu nào.
Nó, hình như nó sai rùi, a đâu cố ý thấy tấm hình đó, nó tự trách mình, sao nói năng không suy nghĩ. có lẽ nó đã nói a quá nặng, có lẽ a sẽ ghét nói thui. chưa khi nào nó thấy a im lặng như vậy, nó sợ sự im lặng đó, nhưng sao không mở miệng nói dc từ xin lỗi a. hnay sinh nhật nó mà, nó đã nghĩ hnay sẽ là 1 ngày vui vẻ, nhưng sao lại kết thúc thế này.
Duy ngừng xe trước khách sạn
- thui e vô nghỉ đi.
- a… nó nhìn a thấy a buồn nó cũng chẳng vui
- chuyện gì e?
- hnay sinh nhật e, đã nghĩ là hnay sẽ vui vẻ, mà có lẽ e làm a buồn mất rùi.
- sao e không nói a bít là hnay sinh nhật e.
- không có gì, a về cẩn thận hen. pp a
- uh. pp e
Anh chẳng nói chúc mừng sinh nhật nó, khi nó cho a bít. có lẽ a ghét nó rùi. nó nằm suy nghĩ tự trách mình. vỗ nhẹ lên trán, lăn qua lăn lại trên giường ” mày thiệt ngu wa’, nói mà không suy nghĩ gì hết, a đâu cố ý coi trộm tấm hình, tại sao mày lại nổi nóng lên”. có lẽ nó bực vì a thấy tấm hình trước khi nó nói cho a bít về Peter. nó nằm đợi tin nhắn của a, như mọi lần a báo cho nó bít a vẫn về đến nhà.
11h…dt nó vẫn im lìm không có tin nhắn nào tới. nó lo lắng không bít a về nhà chưa, hay lại tụ tập với bạn bè, muốn nt cho a.nhưng lại thui.
- ai ình cái quyền thík nói gì thì nói, rùi làm a buồn chứ. mình là gì cơ chứ. chỉ vì a thík và chiều mình thì mình có thể đổi xử với a như vậy sao. mình thật đáng ghét.có lẽ a chẳng còn muốn gặp mình nữa rùi. nó cứ tự suy nghĩ vày vò chính mình….”a a`h, e xin lỗi” chỉ đơn giản vậy mà cũng không nói nổi, mình thiệt ngốc quá đi…sao thấy trong lòng nó đau khi thấy a im lặng
mấy ngày qua nếu không có a, nó đã chẳng dc vui vẻ cười như vậy. không có a, có khi nói đang ngồi 1 góc nào đó và khóc 1 cách ngon lành vì mới bị đá. nó nhận ra mấy ngày qua a là ng duy nhất nó quen bít và liên lạc. hình như a cũng chiếm 1 phần nào đó trong tâm trí nó. có lúc nó hoàn toàn quên đi peter khi ở cạnh a. rồi nó lại giật mình với chính những gì đang len ló vào tim nó.
- không thể nào, làm sao có thể thích 1 ai đó nhanh như vậy được. nó nghi ngờ với những suy nghĩ và cảm giác về a. rùi tự trả lời” chắc là thói wen thui vì mấy hnay a luôn ở cạnh nó”. đầu nó muốn nổ tung. mọi suy nghĩ lẫn lộn trong đầu nó.
……
duy chạy xe như 1 bản năng, mừng là a về được đến nhà an toàn, vì hình như tâm trí a đang ở đâu đó chẳng thể tập trung dc nữa rùi. duy vẫn nghĩ về tấm hình? a chàng đó là ai?…rùi lại buồn khi nhớ lại lời cô bé. a luôn tò mò tự hỏi không bít đối với cô bé a là gì, giờ thì có câu trả lời rùi nhưng sao lòng a lại buồn thế. rùi lại tự trách mình “hnay sinh nhật e mà a chẳng làm dc gì cho e vui. cũng chẳng nói dc câu chúc mình”. duy thở dài. ” 1 ngày bắt đầu bằng sự nhẹ nhàng nhưng sao lại kết thúc nặng nề thế này”. muốn nhắn tin báo cho cô bé bít a về nhà rùi nhưng thui chắc là cô bé còn bực mình a.
……
nó thức dậy liền ngó dt xem có tin nhắn hay cuộc gọi nào từ a không. nó thất vọng đạt dt xuống, a chẳng liên lạc gì với nó từ hwa đến giờ, bỗng nó nhớ những cuộc gọi đanh thức của a. cảm giác lo lắng, sợ sệt bao chùm lấy nó, nó sợ a ghét nó, nó sợ bít rằng a không muốn gặp nó nữa, nó muốn trốn tránh không muốn đối mặt với sự thật đó. nó lại trở nên yếu đuối. rùi nghĩ đã đến lúc nó phải rời HN rùi. đúng hơn là nó muốn chạy trốn. nó ể oải mở laptop, search tìm chuyến máy bay sớm nhất về SG. 30p sau, nó thở dài vậy là hnay là ngày cuối cùng tại HN, 7h sáng mai nó bay về SG.
xuống trước cửa khách sạn, nó ngóng chung quanh, vẫn 1 chút hy vọng nào đó thấy a nhưng rùi thất vọng. nó gọi tãi chở nó ra Hồ Gươm.
nó đi dạo bờ hồ rùi nhớ đến a, nhớ lần đầu tiên a chở nó đến đây, a giới thiệu với nó về Hồ Gươm như 1 ng hướng dẫn viên thực thục, nhưng nó chẳng mấy hoà hứng về điều đó, đối với nó đó như là 1 bài giảng về môn lịch sử, mà nó thì chẳng thík thú gì với môn học với quyển sách toàn là chữ trong đó. nó chỉ hỏi ngắn gọn khi a kết thúc bài giới thiệu.
- a có tin không?
- tin gì?
- tin câu truyện về thanh gươm đó?
- uh thì 50/50. Duy gãi đầu trả lời, Duy chưa bao giờ nghĩ về chuyện tin hay không tin.
-haizzz, a có bao gờ thấy con rùa ở dưới hồ chưa.
- cụ rùa hả e? a chưa có dịp.
- sao lại phải gọi là Cụ rùa.
- thì Cụ sống lâu năm rùi.
- con rùa là con rùa, sao lại gọi thành Cụ. mà không gọi Cụ Rùa thì có sao không?
- thì ng dân HN gọi Cụ rùi là tôn kính thui, e không thík thì khỏi gọi, nhưng đừng có nói chuyện với ng HN vậy nha, ng ta không thík.
- vậy là a không thích, vì a cũng là ng HN.
- a thì không sai. Duy xoa đầu cô bé. Cô bé đúng là cứng đầu, trả treo wa’
Duy đang mải nói tiếp về HN, quay qua cô bé không còn đi cạnh a nữa, quay lại tìm thấy cô bé đang đứng nói chuyện với cô bán chong chóng.
- a mua cho e cái này dc không? dễ thương wa’. cô bé chỉ tay vô cái chong chóng
- uh, e thík cái nào thì lấy đi.
cô bé cười mãn nguyện rùi nói chuyện với cô bán hàng.
- dì bán hàng ở đây lâu chưa? cô bé hỏi
- uh cũng gần 10 năm rùi? cô bán hàng trả lời.
- vậy dì có thấy Cụ rùa chưa? cô bé nhấm mãnh từ ” cụ” rùi mình Duy tinh nghịch.
- có năm trước cụ có nổi lên, nhưng ở mãi xa, cô không thấy rõ dc.
- oh. Cụ Duy nhà cháu cũng chưa thấy Cụ rùa, dì ạ. nó cười nói với cô bán hàng mà ý nó thì chỉ có a và nó hiểu.
mua xong chong chóng, a dẩn nói vô đền.
- e đó, ai là Cụ Duy. a nhéo nhẹ má nó.
- thì để tỏ lòng tôn trọng với ng có tuổi mà a. nó chọc a kèn theo cái đá mắt.
- a thua e rùi. a cười.
Duy từ sáng lo chạy đi mua bánh và quà để chuẩn bị tổ chức sinh nhật bù cho cô bé. Duy không rõ tình cảm trong a là gì a đang cố hoàn thành vai 1 ng iu tốt hay a đã thật sự thík cô bé. dù là gì đi nữa, Duy cứ bỏ mặc để làm theo cảm giác a mắc bảo, khi iu ng ta chỉ quan tâm đến cảm giác của ng mình iu thì phải. Duy quên hết nhưng buồn phiền, giận hờn của a ngày hwa. chỉ muốn hnay làm cô bé vui.
mọi thứ đã dc sắp đặt xong, Duy mới nhớ ra từ sáng giờ a mải mê chuẩn bị mọii thứ mà chưa gọi cho cô. a đang tính bấm số thì bố a gọi. bên công ty có chút vấn đề với bên đối tác cần a giải quyết. trên đường đến công ty mà a tự hỏi không bít cô bé đã dậy chưa? đang làm gì? hy vọng là cô không còn bực mình nữa.
thở phào nhẹ nhõng, cũng may mọi chuyện giải quyết dc nhanh, Duy liền lấy máy gọi cho cô bé.
…..
tiếng chuông dt làm nó giật mình kéo nó về với hiện tại, nó đang suy nghĩ về a, về những ngày qua. a gọi nó, vừa mừng vừa lo, không bít a sẽ nói gì. nhưng thui hnay là ngày cuối ở HN rùi, nó cố gắng kết thúc ngày hnay 1 cách vui vẻ, hít 1 hơi thật sâu rùi nó nhấc máy trả lời.
- e nghe nè a.
- oh, hnay mèo lười bít tự dậy nữa hả
- chứ không phải ai đó hnay ngủ nướng hả?
- uh, hnay a ngủ dậy trễ. Duy trả lời rùi làm bộ ngáp1 cái để nó tin a ngủ quên hnay.
- vậy mà nói e
- e đang ở đâu a qua đón, rùi đi ăn trưa?
- a nghĩ e đang ở đâu mà nhớ đến Cụ rùa và cụ Duy nhỉ. nó chọc a, nó vui khi nghe tiếng a cười trong dt.
- đợi a chút nha, a qua đó liền.
……
đi ăn xong nó đòi a chở qua Parkson để chơi game, tất nhiên game nó yêu thík nhất là đua xe, lần đầu đến đây với a, a đã tròn mắt khi thấy nó chơi rất khá trò này. nó cực kì mê tốc độ. cả buổi ở trong đó nó chẳng hề thấy mệt, hết game này đến game khác, a thì chỉ giỏi mỗi trò bóng rổ thui. lần đó a còn tự hoà kheo với nó là a là 1 trong những hotboy trong đội bóng vổ của trường. nó lè lưỡi không tin
-a tự tin wa’ đáng, a mà là hotboy thì e là hot girl ah.
- thì ta là 1 cặp hot boy và hot girl mà e. a cười trả lời nó.
Duy nhớ lại lúc đó, nhìn cô bé chơi vui vẻ, Duy nghĩ chắc cô bé quên chuyện hwa rùi. duy nói với cô bé
- từ giờ đến tối là theo kế hoạch của a, e chỉ dc phép làm theo và không dc có ý kiến.
- trời, chuyện gì đây trời.
- cũng không dc hỏi.
- yes, sir.
Duy chở nó ra 1 ngọn đồi.
- ở đây sẽ cảm giác yên tĩnh, và mát nữa, như ở đồng quê vậy. a hay ra đây lúc còn học đại học. Duy vừa giải thík vừa ngồi xuống
- uh, giống ở quê quá hen, a tìm dc chỗ này cũng hay. nó ngồi xuống cạnh Duy.
duy kể chuyện lúc đi học hay ra đây những lúc gần ngày thi, bi giờ nhưng lúc căng thẳng vì công việc a hay ra đây suy nghĩ.
im lặng lúc rùi Duy bắt đầu điều a muốn nói
- a xin lỗi chuyện hwa nhé, làm e bực mình.
- không phải…. nó nhập ngừng…không phải lỗi của a…e mới phải xin lỗi. e xin lỗi,e nói năng không suy nghĩ. a giận e mới phải.
- vậy là xí xoá hết nha, không ai giận ai. Duy cười.
- thui đi ăn gì nha a, e bắt đầu thấy đói rùi.
- e đúng là con mèo háu ăn. uh đi tìm gì cho bé mèo ăn thui, không lại đói wa’ cắn a mất. Duy xoa đầu cô bé
- uh, a nên cẩn thận đó nha.
nó đang đi thì cảm nhận dc vòng tay ôm nó từ đằng sau. hơi giất mình, nó tính tháo tay a ra. nó tim nó đập nhanh khi nghe thấy giọng a khẽ gần tai nó.
- cho a ôm e 1 lúc thui, cứ nghĩ a là ng iu e nha, dù 1 lúc thui. a năn nỉ
nó đứng im đó không nói gì, nó cảm nhận dc hơi ấm từ a. nó cũng không thể điều khiển dc nhịp tim của nó nữa.