nó sắp xếp đố đạc 1 cách nặng nề, sao lại thế này, hình như là không muốn đi, cứ như là nó đã gắn bó với mảnh đất Hà thành này lâu lắm vậy. sao nước mắt nó lại chảy khi nghĩ đến là phải xa nơi này…nằm đó bâng khuân nhớ lại mọi chuyện từ lúc nó quyết định đến đây, rùi gặp a…mọi chuyện cứ xảy ra như là được sắp đặt trước như ng ta thường nói là định mệnh hay là sự tình cờ ngẫu nhiên…duyên sô uh??? vậy thì duyên số giữa a và nó sẽ tới đâu khi ngày mai nó rời khỏi nơi này mà không biết khi nào mới trở lại…chỉ tới đó thui sao??? nó có chút tiếc nuối, nhưng không bít làm sao mới kéo dài dc duyên số ấy, ngay từ lúc bắt đầu, không phải là những suy nghĩ nghiêm túc…có ng nói duyên số do mình tạo nên…nó đã làm gì để tạo nên cái duyên số này, để rùi lại dày vò chính nó và bít đâu lại cả a nữa. càng nghĩ nó lại chẳng hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra, sao tất cả mọi chuyện lại trở nên rắc rối thế này. nó mong ngày mai không đến, suy nghĩ đến a tự hỏi a có đang như nó không, muốn gọi nghe giọng a trêu đùa nó, nhắn tin chỉ để hỏi những câu đã bít sẵn câu trả lời, nhưng vẫn luôn háo hức đọc tin trả lời lại…nhưng rối lại thôi, buông dt xuống, cứ vậy suốt đêm.
…….
“thức đêm mới bít đêm dài” hình như câu nói này không đúng với nó vào lúc này, nó vẫn thấy 1 đêm sao trôi nhanh wa’. những tia nắng sớm yếu ớt lén vô phòng. vậy đó, có những thứ con ng ta không thể thay đổ hay điều chỉnh dù có tài giỏi đến mấy ve thời gian là 1 trong những thứ đó. dù nó có cầu xin thiết tha mong thời gian đứng lại thì nó vẫn trôi đi 1 cách vô tình và chẳng hề có ý định đợi chờ ai…nó nặng nề lê chiệc vali xuống phòng tiếp tân làm thủ tục check out.
nó lấy tay dụi mắt để nhìn rõ hơn, nó không hoa mắt đó chứ hay 1 đêm không ngủ làm nó không tỉnh táo đến thế sao? nó thấy a đang đứng trước quấy tiếp tân, vẫn nụ cười ấy khi vừa nhìn thấy nó bước ra từ thanh máy. không phải hwa đã nói với a rùi sao. a bước lại gần nó, đỡ lấy cái vali.
- waw chắc cũng nhiều chiến lợi phẩm lắn đây, nên nó mới nặng thế này. a chọc nó khi vừa cầm lấy cái vali.
- nó im lặng…đúng hơn là nó không bít phải dùng biểu hiện cảm xúc gì vào lúc này.
- e phải sắm cái vali lớn thì mới nhét a vào được. a vẫn cố tình chọc nó….duy cố gắng làm cô bé cười, cả đêm wa duy suy nghĩ nhưng cuối cùng cũng đưa ra quyết định, không thể giữ cô bé lại thì đằng để cô bé đi trong những kỉ niệm vui vẻ nhất. ngày cuối cùng không như dự định nhưng cũng sẽ cố gắng vui dù lòng duy đang đối lập hoàn toàn ngược lại.
-…..
- hình như đêm wa e mới đi lên mặt trăng về sao, mà hồn để trên đó mất rùi. duy vẫn kiên trì chọc nó cười
- nó liếc xé duy
- uh thì đó, ít ra cũng phải vậy chớ, phải có biểu cảm chút chứ. Duy cười
- hwa e nói a rùi mà, hnay a đâu cần wa đón e.
- thì wa chở ng iu ra sân bay có gì không đúng, dù gì a cũng đã xin nghỉ 1 tuần, hnay cũng rảnh đâu làm gì. chẳng lẽ a le6n cty nói là bịt thất nghiệp nghề tài xế nên quay lại làm việc sớm.
- e thua a luôn.
- lần đầu tiên a thắng, kể từ ngày gặp e. duy nháy mắt chọc cô.
ngối trong xe cái không gian im lặng lại bao chùm lên làm ng ta thấy ngột ngạt và khó chịu, nó vặn mở radio lên, nhưng sao trên đài hnay lại toàn những bài hát chia lia thế này, hình như mấy ông nhạc sĩ chỉ có tâm trạng hay thời gian rảnh để sau khi chia tay thì phải.
- e muốn ăn gì không, mất công để e bụng đói vào SG, ai hỏi lại đổ tội tại a. duy cười hỏi nó
- a làm như e ham ăn lắm. nó giọng bắt bẻ trả lời
-cái đó là e nói nha, không phải a.
- a muốn ăn đòn hả
- oh e đã từ mặt trăng trở lại. duy cười.
cuối cùng thì cũng giống mọi ngày, đã có lúc Duy nghĩ nếu a và cô bé quen nhau, mỗi nhau đều vậy sao, trêu đùa rùi cãi nhau nhưng chuyện nhỏ hơn con thỏ. Duy ước con đường cứ dài mãi, sẽ không có điểm đến, vậy mà sao hnay lại nhanh thế này, đã đi con đuờng dài nhất, chậm nhất vậy mà sao vẫn đến nơi nhanh thế.
………..
duy đứng đó nhìn cô bé làm thũ tục check in…trên đường tới sân bay, hình như duy đã cầu chuyến bay bị hoãn lại, nhưng hơi thất vọng khi mọi chuyện vẫn diễn râ như không có cách nào cản lại dc. duy đứng đó suy nghĩ vẩn vơ, nếu giống trong phim thì a cứ thế cầm tay cô bé, kéo về nói là không dc đi hay là ôm cô thật chặt nói cô đừng đi…haiss, a chẳng hiểu mình đang nghĩ gì nữa. cô bé đã xong thủ tục đang bước về phía a, phải làm sao đây? cái bóng dáng đó đã trở nên quen thuộc, nhưng rùi sẽ không gặp nữa sao? cứ vậy mà xa nhau sao? duyên số là vậy sao?
vừa bước về phía a, nó suy nghĩ phải làm gì đây? nói chia tay a ở đây, cười 1 cái, chúc nhau vui vẻ sao? hay là cám ơn a…từng đó vẫn không đủ nhưng biểu hiện trong lòng nó lúc này. nếu ôm tạm biệt a, thì sẽ buông ra được chứ???
……….
- e làm thủ tũc xong hết rùi, a về đi, e cũng vô phòng đợi luôn.
- uh
- ah e sẽ không xài số dt này nữa khi đến SG, nên a đừng ngạc nhiên nếu gọi vô số e không dc nha.
- nếu e không nói thì a sẹ nghĩ e bị bắt cóc hay lại lạc đường nữa đó. Duy ngượng cười, cô bé hokk muốn liên lạc với a nữa ah? a muốn hỏi nó nhưng lại thui.
nó quay đi, lần nào cũng vậy a luôn là ng để nó quay lưng trước, nó cũng muốn thấy a quay lưng bước đi mà, như vậy bít đâu sẽ nhẹ nhàng hơn 1 chút. khé mắt nó hơi cay cay. nhưng vì muốn giấu vội những giọt nước mắt ấy nên nó không đứng đôi co tranh giành với a nữa.
duy vòng tay ôm nó từ phía sau.
- không lỡ ôm a 1 cái tạm biệt trước khi đi sao, e cũng có lúc lạnh lùng quá nhé.
-…..
- a sẽ không nhìn e đâu, cũng không giữ e lại… luôn vui vẻ e nhé. xin lỗi lần này lại làm e khóc. Duy ngượng nói, cố che giấu cảm xúc cuẩ mình.
a buông ra, nó im lặng rùi bước đi tiếp, không thể quay lại nhìn a dc, sẽ chùm chân mất thui, a sẽ thấy gương mặt xấu xí đầy nước mắt của nó 1 lần nữa.
Duy đứng đó lặng yên, trong đầu trống rỗng nhìn bảng thông báo các chuyến bay trong ngày, cuối cùng thì chuyến bay của e cũng đã cất cánh, mang theo 1 ng con gái vừa xa lạ, vừa gần gũi rời xa a.
1 tuần…đã 1 tuần từ ngày cô bé rời HN…1 tuần HN không có e mọi thứ thật khác…không còn là HN thơ mộng của ngày trước nữa…HN được bao chùm bời nỗi nhớ da diết, 1 chút ti61c nuối vì đã không dc ở bên nhau lâu hơn…và buồn…buồn nhiều lắm…1 tuần thui mà sao có quá nhiều kỉ niệm…những lúc nhớ cô bé Duy lại hờn trách, sao cô bé lại xuất hiện phà vỡ cuộc sồng bình thường của a…sao a lại chở cô bé đến những nơi mình thík để bây giờ khi đến đó, a lại nhớ cô bé nhiều hơn, không còn nơi nầo dành cho riêng a nữa rùi…khi không còn cô bé bên cạnh Duy nhận ra dc rõ ràng tình cảm của mình hơn…đó không phải là 1 trò chơi…không phải chỉ là thoáng qua…mà tình cảm đó là thật…a iu cô bé mất rùi. A cố liên lạc qua số dt của cô bé, nhưng e đổi số mất rùi…thật lạnh lùng…như khi e đến và đi…a bực mình chính mình vì đến cái tên của cô bé Duy cũng không bít…muốn vô SG nhưng làm sao tìm dc cô bé…e đúng là gió…gió đến làm ng ta có cảm giác dễ chịu và khi gió đi lại làm ng ta luyến tiếc…gió đến làm a tin vào tin iu 1 lần nữa nhưng khi gió đi e đã đánh cắp luôn cả trái tim của a rùi.
…………
về SG được 1 tuần mà có lẽ tâm hồn của nó để ở đâu đó…vẫn cười nói, vẫn vui chơi với bạn bè nhưng nó lại có 1 khoảng trống quá lớn trong lòng…1 nỗi nhớ…HN đã giữ lại 1 phần nào tâm trí nó hay nói đúng hơn là a…nỗi nhớ và cảm giác tội lỗi…nó đã phá vỡ cuộc sống bình yên của a, kéo a vào chuyện buồn của nó rồi cứ thế mà ra đi…nói sợ thứ tình cảm không rõ ràng giữa nó và a, sợ giác cảm mờ ảo không rõ ràng về tương lai…nên 1 lần nữa nó lại cho lý trí chiến thắng con tim…nó thay số dt coi như là dứt khoát…nếu còn liên lạc thì không bít tới đâu…thui thì để a quên nó đi…nó muốn hoàn toàn bước ra khỏi cuộc sống của a…nó nghĩ vậy, nhưng đâu làm theo dc 100% điều nói nghĩ…nó vẫn giữ lãi cái sim cũ…vẫn tò mò a có nhớ nó không, a có liên lạc với nó không?…sự tò mò của con ng thật đáng sợ, nó làm cho Nhi không dứt khoát dc với chính nó…mỗi tối nó vẫn gắn sim cũ vô…những tin báo cuộc gọi nhớ từ a…những tin nhắn mà a gửi cho nó, những nỗi nhớ nhung và cả những lời trách móc khi a giận hờn vì không thể làm gì dc…nó khóc khi đọc những tin nhắn…rùi lại băn khoăn nên phải làm sao?…nỗi sợ ngăn chặn nó lắng nghe con tim mình…sợ lại đau 1 lần nữa…sợ rằng nó sẽ làm a tổn thương.
tất nhiên con Trang bạn nó chẳng để nó yên từ hôm về lại SG nêu như nó chưa bít hết chuyện gì xảy ra ở HN…haiss 1 đêm bị tra khảo bởi nhỏ bạn thân…đứa lúc nào cũng nói nếu có 1 gói mì cũng chia đôi, dù có đói sắp chết…mà cũng là tên sẽ chở thành chị dâu tương lai của nói…dù gì thì giao a 2 của nó cho nhỏ bạn thân thì nó vẫn yên tâm hơn…Trang phán 1 câu sau khi nó kể chuyện giữa nó và a.
- haisss, kiểu này thì tui cũng phải ra HN…làm giồn bà 1 phen. Trang chọc nó.
- thui đi bà…muốn 2 cạo đầu tui hả…mà nói giờ nghĩ lãi tui cũng gan thiệt…không bít hôm đó ăn trúng gan hùm sao mà tui dám làm vậy…hên là gặp ng đoàng hoàng chứ gặp tên sở khanh chắc giờ có khi tui đang ở Trung Quốc rùi.
- bà thì lúc nào cũng ăn gan hùm rùi chứ có phải là thỉnh thoảng đâu.
- tui đâu liều như vậy. nó cố trống trả, nhưng tất nhiên là Trang hiểu nó quá rõ….nó thuộc tiếp ng làm không thík suy nghĩ cứ theo bản năng và cảm xúc thui.
- bà tính không giữ liên lạc sao? tui thấy a chàng cũng tốt mà, như lời bà kể thì thấy cũng không tệ.
- thui bít dc là tới đâu…tui vốn sợ kiểu tình cảm mà mỗi ng 1 nơi, mà a thì lại đào hoa nữa chứ.
- nhưng sao không thử, coi như là cho bà và cho a chàng đó thêm cơ hội bít đâu dc. tui nghĩ chắc a chàng đó thật lòng, bà về đây thay số dt vậy mà ng ta vẫn gọi vô, vẫn cố gắng…chắc là nhớ bà lắm.
- mà tui mới chia tay peter không baoo lâu thì sao mà có ng mới dc, mà thui tui quyết định rùi tạm gác chuyện tình cảm qua 1 bên, bà bít tính tui mà, tui đã quyết thì khó mà thay đổi làm. nó thở dài.
- uh bà là chúa cứng đầu mà trái dừa có rớt xuốngg thì cũng không vỡ sọ dc. nhưng tình cảm bà cũng đừng lý trí qua, nếu bà vì sợ đau mà bỏ lỡ nó sẽ không quay lãi nữa đâu. đâu có ai qui địng là chia tay sau bao lâu mới dc có tình cảm với ng khác đâu. bị bệnh thì phải uống đúng thuốc…b5i tâm bệnh về thất tình thì để tình yêu chữa
- thui nói chuyệc khác đi bà, bà muốn làm tui thêm đau đầu hả? chuyện bà với a 2 nhà tui sao rùi?
cuộc nói chuyện dc đổi qua chủ đề mới…nó sợ càng nói về a…nó lại càng nhớ a, sẽ không kiềm chế dc nỗi nhớ mất…sẽ gọi cho a mất thui.
……..
có khách hàng ở SG gửi giấy mời bên công ty Duy vào SG dự lễ kỉ niệm 20 năm thành lập, là khách hàng lớn nên bên công ty của Duy phải cử ng đi, bình thường sẽ là bố của Duy và 1 nhân viên kinh doanh đi cùng nhưng lần này Duy sẽ đảm nhiệm. đã lâu rùi Duy không vào lại SG từ ngày tốt nghiệp 1 khoá cao học về quản trị. nhưng lần này Duy rất muốn đi…3 ngày có tình cờ gặp lại e không? có lẽ tìm 1 cô bé giữa SG thì giống mò kim đáy biển nhưng Duy vẫn muồn thử, dù là 1 hy vọng nhỏ nho.
…………
hình như chuyến bay 2 tiếng dc kéo dài hơn vì sự nôn nóng của a, nhưng suy nghĩ, những hy vọng…rùi có lúc Duy lại tự nói với lòng thui đừng hy vọng nhiều quá, rùi sẽ thất vọng nhiều…nó vậy thui nhưng Duy vẫn hy vọng mình sẽ lãi tình cờ gặp cô bé ở đâu đó…duyên số cũng là do con ng cố gắng 1 phần để tạo nên, Duy tin như vậy…không khí nóng bức hơi làm Duy mệt, nhưng a phải về khách sạn chuẩn bị rùi qua dự tiệc liền, Duy cố ti2nh sắp xếp lịch bay vào đúng ngày dự tiệc và sắp xếp công việc xong hết 1 ngày, để cón 2 ngày rảnh đi lòng vòng SG.
…….
đi dự tiệc mà tâm trí Duy chỉ muốn kết thúc sớm nhất có thể nhưng vì xã giao Duy không thể là ng khách về đầu tiên dc…vừa nói chuyện với khách hàng mà Duy vừa cầu sao có khách nào đó phải về sớm. đợi hoài cũng bắt đấu có vài ng khách chào vế trước, Duy thở phào…giờ đến lượt a xin cáo về trước, hẹn khách hàng khi nào có dịp ra HN a sẽ chiêu đãi…ra khỏi nhà hàng, Duy nhìn đồng hồ cũng gần 10h rùi, a nghĩ đến cô bé nếu 10h ở SG e sẽ làm gì? Duy không thể đoán ra dc cô bé sẽ làm gì, nếu đi uống nước với bạn bè thì e sẽ lựa quán nào trong 1000 quán nước ở SG này. thui thì Duy lựa 1 quán nước ở trung tâm SG vậy.
……
Ngối ở quán nước đối diện công viên nhà thờ Đức Bà, dù gì đây cũng là nơi nhiều nhóm đến tụ tập uống nc nói chuyện mà…Duy chợt nghĩ hnay e có hứng ra đây không vậy? Duy nhấc dt gọi cho Long, cậu bạn chơi thân khi học chung khoá quản trị. Long cũng hay ra HN chơi và công tác. mấy lần Long rủ Duy vào SG nhưng Duy lười không muốn đi.
- alo, tớ Duy nè
- uh, dạo này sao rùi. lâu rùi không thấy cậu gọi, bị e nào bắt cóc ah.
- uh thì bị bắt cóc nên tớ đang ở SG nè
- thiệt hả? sao vào mà không báo trước Long đi đón.
- thui đón đưa gì. Duy mới váo sáng nay…vào có công chuyện ở công ty
- Duy ở SG dc bao lâu?
- 3 ngày
- trời vào chi có 3 ngày, đã vào đây thì phải cả tuần
- còn công việc nữa, đâu nghỉ nhiều dc
- uh, giờ Duy đang ở đâu. cò đi chung với ai không, sao mà vào đột xuất thế không báo Long trước, Long nên lịch trình đi chơi
- Duy đang ở quán cà phê, đi có mình ah, cũng chuẩn bị về rùi.
- uh vậy thì ngày mai có bận gì không
- tối mai đi ăn rùi uống nước nha.
- ok vậy thì tui vẫn đi làm bình thường rùi tối gặp, làm gì thì làm lo sắp xếp nha, ngày cuối tui xin nghỉ rùi ăn chơi cả ngày trước khi ra HN chứ, tui ra HN cậu lo hết thì vào đây tui phải lo chứ
- uh cũng dc, đêm ngày kia tui mới bay ra HN, vậy nha, mai gặp. giờ tui về khách sạn
- mà cậu ở khách sạn nào, sao không nói trước qua nha tui ở, nhà tui có phòng mà ở khách sạn chi
- tui sợ phiền tui ở bên Q3.
- phiền hà gì chứ…thui có gì mai gặp hen.
Duy về khách sạn mà cứ suy nghĩ vậy hết 1 ngày vẫn chưa gặp dc e… ở quán cà phê, Duy ngồi ngay bàn gần cửa ra vào, để có thể quan sát dc khách ra vào quán…rới quán Duy củng dão 1 vòng quanh công viên…bít đâu đó lại gặp e…Duy không hiểu nổi a nữa rùi…Duy bi giờ không còn là mình nữa…tìm 1 ng không có chút manh mối giữa SG ư, 1 suy nghĩ điên rồ