Tình Cờ Nhặt Được Ông Xã

Khỏi cần nói cũng biết giọng nói kia là của Dương Quang Thành rồi, nhưng cái ánh mắt thù địch của anh dành cho Hồng Khang Lâm càng làm cho cô khó hiểu hơn. Rõ ràng anh cũng biết cậu ta không thích bánh bèo mà? Sao lại còn bày ra thái độ khó chịu như vậy chứ?

Còn Hồng Khang Lâm cũng biết điều lắm, thấy anh về rồi liền tìm cớ rồi nhanh chóng chuồn mất, bỏ lại Lưu Sắt Sắt với gương mặt khó khăn để giải thích. Nhưng Dương Quang Thành không trách cô hay chất vấn cô, anh chỉ nhẹ nhàng ôm Lưu Sắt Sắt vào lòng, nhỏ giọng nói:

- Sao em lại khóc? Hồng Khang Lâm ức hiếp em sao?

Lưu Sắt Sắt lắc đầu, sau đó lại cứ nấc lên mà không nói được chữ gì ra hồn. Đến đây Dương Quang Thành cũng chỉ biết nhẹ nhàng hôm cô vào lòng rồi lại dịu dàng nói:

- Sắt Sắt ngoan, anh ở đây.

Hiển nhiên Lưu Sắt Sắt cũng hoàn toàn dựa dẫm vào lòng anh, rồi lại cứ như vậy mà nức nở, nhưng chính cô lại không biết tại sao bản thân lại có thể khóc thê thảm như vậy nữa. Đột nhiên lúc này Lưu Sắt Sắt lại giữ lấy gương mặt của Dương Quang Thành, rồi dịu dàng hôn lên môi anh.

Nụ hôn của cô làm cho anh sững lại một chút, nhưng rất nhanh thì anh đã nắm bắt được và nhiệt tình đáp lại nụ hôn kia của cô. Ngay lúc này, Lưu Sắt Sắt lại nói:

- Dương Quang Thành, chúng ta vào giường đi, em lạnh.


Cơ thể của Dương Quang Thành bắt đầu căng thẳng, nhưng anh cũng vòng tay ôm lấy Lưu Sắt Sắt rồi đi vào phòng, vừa đặt cô xuống nệm là ngay lập tức anh lại bị cô hôn. Không phải nụ hôn lướt nhanh như gió mà là một sự dây dưa không dứt, cuối cùng sợi dây lý trí cuối cùng của Dương Quang Thành cũng đã đứt làm đôi, có kéo cũng không kéo lại được, anh cũng siết chặt vòng tay ôm lấy cô, sau đó hôn lấy môi cô, môi lưỡi quấn quýt không muốn tách rời.

Đến một lúc, Lưu Sắt Sắt lại chủ động cởi áo của anh ra, nhưng Dương Quang Thành lại nắm tay của cô lại, anh nhìn cô, lo lắng nói:

- Kì của em...

- Đã hết rồi.

Chất xúc tác cuối cùng cũng đã được giải phóng, sợi dây lý trí gì đó Dương Quang Thành cũng không cần nữa. Những ngày này là vì Lưu Sắt Sắt đến kì nên anh mới nhẫn nhịn lâu như thế, bây giờ đã hết rồi thì anh còn cần gì phải nhẫn nhịn chứ! Rất nhanh, anh đã đem cởi bỏ hết những thứ vướng víu, sau đó lại hôn lên cổ của cô, nhẹ nhàng di chuyển xuống ngực của cô, rồi lại đến bụng nhỏ của cô. Sự kích thích anh mang đến làm cho Lưu Sắt Sắt cảm thấy kì lạ, gương mặt nhỏ cũng đỏ lên không ít, nhìn anh nói:

- Dương Quang Thành... Em muốn anh...

Thôi rồi, bao nhiêu sự nhẫn nại của anh bị một câu nói này của cô đá ra chuồng gà rồi. Sao vợ anh lại có thể mềm mại, đáng yêu lại còn quyến rũ như vậy chứ? Như vậy đúng là giết chết anh rồi!

- Sắt Sắt... Em đừng hối hận!

Dứt lời Dương Quang Thành cũng bắt đầu rong ruổi trên cơ thể của cô, đến khi đã cảm thấy đủ thời gian thì anh mới đưa hạ bộ vào bên trong. Nơi vách thịt nhanh chóng siết chặt lấy hạ bộ của anh, cô có chút khó khăn mà thở gấp, còn Dương Quang Thành thì vẫn ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng di chuyển, mỗi khi di chuyển đều khiến cho Lưu Sắt Sắt phải rên rỉ không ngừng.

- Quang Thành... Ha...a...

- Sắt Sắt... Anh yêu em... Anh yêu em... Sắt Sắt...

Cứ như vậy mà ngày qua ngày, Dương Quang Thành phải cố gắng tranh thủ công việc ở trên công ty của mẹ, rồi lại về nhà hì hục với vợ mình.

Hiển nhiên ban đầu Lưu Sắt Sắt cũng phản đối kịch liệt, thứ nhất là sợ anh sẽ mệt, thứ hai là cô cũng mệt. Nhưng cái tên trâu nước này đúng là không hề biết mệt là gì, cứ về đến nhà là phải hì hục điên cuồng luân động bên trong cô.


[...]

Có hôm Lưu Sắt Sắt đang ở trong phòng tắm mà anh còn đẩy cửa vào, trực tiếp ôm cô rồi lại bắt đầu giở trò lưu manh, hạ bộ cũng không biết mệt mỏi mà liên tục cày cuốc, sau đó còn ôm cô vào lòng, hôn lên vai cô, nói:

- Sắt Sắt... Em đúng là mê người mà, em cứ như vậy thì làm sao anh chịu được đây?

- Ha...ah...a...ưm... Chậm chút...a... Sâu quá...ha... Dương Quang Thành...

- Sắt Sắt... Sắt Sắt!

[...]

Hoặc là một ngày khác, khi cô đang nấu ăn còn anh thì vừa tắm xong, vốn dĩ hôm nay anh đã hứa sẽ không làm gì nữa, nhưng nhìn cảnh tượng Lưu Sắt Sắt nấu ăn quá khiêu khích nên anh cũng ôm lấy cô từ phía sau, bắt đầu lần mò khắp cơ thể của cô, hít lấy mùi hương trên cơ thể của cô, thấp giọng nói:

- Vợ à, không được rồi, anh sắp điên rồi, anh không nhịn được.

- Dương Quang Thành, anh nhịn một ngày thì chết à!


- Chết, sẽ chết đó... Vợ à!

Dứt lời, Dương Quang Thành cũng đem Lưu Sắt Sắt ăn ngay tại bàn ăn, hì hục ở trong bếp suốt gần một tiếng, rồi lại ôm nhau vào phòng, hì hục thêm một tiếng nữa rồi mới thôi.

Cứ như thế mà Lưu Sắt Sắt và Dương Quang Thành đã trải qua thời gian nhiệt huyết đó suốt một tháng, cô thì bị anh làm đến mức đầu óc quay cuồng, còn anh thì rất thỏa mãn mà ôm vợ ở trong lòng.

Làm nhiều như vậy, không mang thai mới là chuyện lạ đó!

Yu~





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận