Tình Cờ

Lôi Dương chỉ là một
người đàn ông bình thường, tinh lực tràn đầy, hơn nữa đối với Hân Đồng
bản thân lại khát vọng mê luyến, anh sao có thể chịu đựng được nằm bên
cạnh ôm giai nhân mà chỉ có thể nhìn chứ không thể làm.

Việc Hân
Đồng cự tuyệt khiến anh tức giận, dục vọng không chiếm được thật khiến
anh khó thỏa mãn, lại tưởng tượng tới dáng vẻ cùng thân hình kiều diễm
của Hân Đồng dưới thân của anh.

Hàng lọat hình ảnh đêm hôm đó như sóng cuộn về trong đầu anh.

Dưới ánh trăng sáng, thân hình của Hân Đồng hiện lên trước mắt, sự chủ động của cô, vẻ mị hoặc lòng người của cô.

Mỗi một cơn sóng trở mình đi ra lại hiện lên một hình ảnh tình cảm mãnh
liệt trong dĩ vãng, anh cảm giác được bản thân mình có chút đau đớn.

Lấy dung mạo, địa vị, quyền thế của anh có cả một lớp nữ nhân hàng ngày
nghĩ cách lên giường với anh. Thế nhưng anh không cho rằng tìm người đàn bà khác có thể khơi dậy nổi hứng thú của anh.

Nội tâm anh, bản thân anh thầm nghĩ cô gái cùng anh phải là Hân Đồng. Chính người phụ nữ này ngày hôm qua đã cự tuyệt anh.

Cự tuyệt dục vọng anh nhẫn nhịn nhiều tháng nay.

Đó là một việc tàn nhẫn!!!

Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy trong khi Hân Đồng đang tắm rửa.
Đôi chân dài của anh không tự chủ đi hướng về phía phòng tắm. Tiếng nước chảy càng rõ ràng, tựa hồ như tiếng mưa rơi xuống mọi chỗ mọi nơi thân
thể của Hân Đồng. Lôi Dương đưa tay, mở cửa phòng tắm.

Thân hình
mỹ lệ của Hân Đồng tiến vào trong mắt anh. Thân thể của cô so với trước
kia càng thêm thành thục, khí tức hoàn toàn khác so với dĩ vãng.

Ánh mắt Lôi Dương dừng lại trên người Hân Đồng, bọt nước thuận theo người cô chảy xuống như giọt trân châu.

Còn Hân Đồng đang tắm rửa vẫn hồn nhiên không biết có một đôi mắt tràn đầy dục vọng đang nhìn chằm chằm vào cô.

Ánh mắt anh giống một con sói đi săn mồi, mà Hân Đồng lại là con thỏ nhỏ mà anh thèm nhỏ dãi lâu ngày (Í ẹ cái anh này). Anh chính là con sói đã
đói lâu ngày thừa cơ tiến tới con thỏ nhỏ hoàn toàn không biết gì.

Đợi tới khi Hân Đồng cảm giác được có người tới gần, có âm thanh phía sau
mới phát hiện Lôi Dương không biết từ khi nào đã tiến lại gần.

Có điều đã chậm rồi, con thỏ nhỏ đã bị rơi vào giữa vòng tay ôm chặt của con sói .

“A Dương!” Hân Đồng ngạc nhiên gọi, quay đầu thấy được ánh mắt quen thuộc kia của Lôi Dương, cô biết ánh mắt kia có nghĩa là gì.

Ánh mắt Lôi Dương như có lửa, không hề rời khỏi hình bóng của Hân Đồng, giọng trầm thấp nói: “Sao? Thấy tôi nên vui à?”

Vui ư? Không! Không! Hân Đồng không dám lắc đầu cũng không dám gật đầu,
không biết làm gì chỉ nói: “A Dương, em đang tắm, anh ra ngoài trước
được không?”

“Tôi giúp em tắm!” Tay Lôi Dương chính xác ôm lấy
thắt lưng bóng loáng của Hân Đồng, cằm để nghiêng bên đầu Hân Đồng khiến cho Hân Đồng cảm thấy run run.

“Em tự tắm là được rồi!” Thanh âm Hân Đồng có chút xấu hổ bởi vì tư thế ái muội như vậy giữa hai người.

Lôi Dương không có nói chuyện, cúi xuống hôn lên tai của Hân Đồng, rồi xuống bả vai…

Hân Đồng nhẹ nhàng dựa vào khi Lôi Dương khiêu khích dục vọng nơi cô, hai
thân thể dán chặt vào nhau không thừa một khe hở. Anh một chút cũng
không ngại nước làm ướt áo ngủ, khăng khăng muốn tắm rửa cùng với Hân
Đồng.

Nụ hôn của Lôi Dương vừa mãnh liệt lại vừa như chuồn chuồn
lướt nước, từng chút, từng chút dừng lại ở thân thể của cô, tay anh thật có ma lực mê hoặc người, chạm đến đâu đều nhóm lên ngọn lửa trên người
cô.

Cảm thấy thân thể của anh bắt đầu khát vọng, khát vọng của
Lôi Dương…tiến vào, Hân Đồng vẫn ý loạn tình mê, mãi đến khi người bị
Lôi Dương kéo ngược lại, mặt đối diện với Lôi Dương, người bị vật tinh
tráng của Lôi Dương áp chặt vào tường cô mới cảm thấy tiếp theo sẽ diễn
ra cái gì.

Trong nháy mắt hoàn hồn, cô đẩy mạnh Lôi Dương, hốt hoảng nói: “Không, không thể như vậy”

Bây giờ đã khác hoàn toàn lúc trước rồi, cô không thể muốn làm gì thì làm,
thể chất của cô không cho phép mà ngay cả đứa nhỏ trong bụng cô cũng
không đồng ý.

Lôi Dương nhất định sẽ không chú ý để mà dừng lại, Hân Đồng cảm thấy dục vọng thực sự của Lôi Dương, áp sát bộc phát bên người.

Trốn không thoát, vậy thì năn nỉ anh, chậm một chút, chậm một chút, cử động nhẹ nhàng một chút liệu anh có chịu không?

Lôi Dương kìm chế không được, đang muốn tiến vào thì Hân Đồng mở to mắt, hô hấp cũng khó khăn. Cảm giác một trận khó chịu trào lên miệng, Hân Đồng
không khỏi che miệng, cô buồn nôn. Đây là triệu chứng của dấu hiệu mang
thai, có nhất thiết phải vào lúc này không?

Hân Đồng lấy tay che
miệng, một tay đẩy Lôi Dương ra. Lôi Dương cũng thấy được Hân Đồng dường như có chỗ không thoải mái, giống như muốn nôn ra cái gì… Biểu hiện của cô như thế là sao? Cô thực sự không thích sự tiếp xúc của anh sao?

Anh buông Hân Đồng ra… Hân Đồng thấy có khe hở, vội vàng chạy hướng phòng
tắm (ta nghĩ là hướng vô nhà vệ sinh thì hợp lý hơn vì đang ở trong
phòng tắm rùi mà) thở dốc nôn khan.

Sau một trận nôn khan Hân Đồng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, rót một cốc nước sau đó súc miệng.

Còn Lôi Dương nhìn thấy thế, mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng là tối sầm,
có chút khó chịu lại có chút tức giận nói: “ Thật đáng chết, em ghét
hành động của tôi thế ư?” Nghĩ đến anh rất buồn nôn ư?

Hân Đồng
ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt bi thương của Lôi Dương, cô lắc đầu nói: “ A Dương, thực sự không phải như vậy, chỉ là em cảm thấy không thoải mái”

Lôi Dương không hài lòng nói: “Không phải như vậy thì là cái gì? Trước cự tuyệt tôi, sau khi tôi tiến tới lại buồn nôn?”

“ A Dương, sao anh lại nghĩ như vậy, thực sự không phải như vậy mà”. Hân
Đồng giải thích có chút tái nhợt trong khi sắc mặt của Lôi Dương lại cực kỳ khó coi.

Ánh mắt anh như thế khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, tình dục biến mất không còn một mảnh chỉ có ngượng ngùng tức tối.

Hân Đồng nhìn Lôi Dương không biết làm sao, nhìn bóng dáng Lôi Dương tức giận rời khỏi phòng tắm.

Cô và Lôi Dương vì sao luôn luôn có hiểu lầm? Vì sao mà rất nhiều tình
huống cô khiến Lôi Dương tức giận bừng bừng rồi lại hiểu lầm.

Lôi Dương tức giận cùng lắm thì cô cũng tránh qua được lần này. Nói vậy Lôi Dương sau này cũng không muốn gặp cô đi.

Dù sao hành động vô tình của cô hôm nay cũng đã đả động tới lòng tự tôn
nam nhi của Lôi Dương. Hân Đồng đối với cá tính của đàn ông cũng phải
thừa nhận, thì ra khi họ nhỏ mọn thì cái gì cũng trở nên không đúng.

Mặc dù bản thân cố ý cự tuyệt sức nóng Lôi Dương, mặc dù cô nôn là do dấu
hiệu của thời kỳ mang thai, nhưng việc này không thể nói cho Lôi Dương
biết.

Nhưng cô thực sự bị oan mà, cứ đơn độc lo ngại Lôi Dương
nổi điên. Anh đã vài ngày không trở lại biệt thự, để cô một mình ở đây
cũng quá nhỏ nhen đi.

Hân Đồng có chút tức giận, có chút mất mát, vài ngày không thấy Lôi Dương thực sự cô cũng có chút nhớ nhung.

Trước kia lúc bỏ đi, cô luôn thầm giấu nỗi nhớ nhung của mình để tránh cho
Tâm Nhiên khó chịu, suy nghĩ, cố gắng để bản thân mình vui vẻ một chút,
đem toàn tâm toàn ý tập trung vào đứa nhỏ trong bụng. Còn bây giờ, bên
cạnh không có một ai ngoài mình, cô cảm thấy thực cô đơn, lẻ loi.

Có lẽ do mang thai nên cô trở nên đa sầu đa cảm hơn. Cần người bên cạnh lo lắng quan tâm, cho nên không thể kiên cường. Cô nhớ tới cha mẹ, em trai và cả cô bạn tốt Tuyết Mạn nữa.

Cha mẹ vì cô đã chuyển tới ở một nơi thực xa, cũng không biết cuộc sống có tốt không. Muốn gọi điện qua
hỏi thăm tình hình lại sợ không kìm lòng được khóc lớn, khiến bố mẹ lo
lắng. Không có việc gì làm, Hân Đồng rời khỏi biệt thự đi tìm cô bạn
thân Tuyết Mạn tán gẫu.

Hân Đồng không có trực tiếp đến nhà Tuyết Mạn mà gọi điện cho Tuyết Mạn hẹn nơi gặp gỡ. Tuyết Mạn đã lâu không
nghe tiếng Hân Đồng, thiếu điều kích động nhảy lên. Nơi hẹn là quán cà
phê ngày trước hai người cùng thích.

Hân Đồng không có việc gì nên đến chỗ hẹn khá sớm, đợi một lúc mới thấy Tuyết Mạn ở trước quán cà phê.

“Hân Đồng!” Tuyết Mạn vừa bước vào đã thấy Hân Đồng nên hứng khởi kêu to tên của Hân Đồng.

Hân Đồng không còn cách nào mỉm cười đáp lại, hướng Tuyết Mạn vẫy vẫy tay, ý bảo cô mau mau ngồi xuống.

Tuyết Mạn nở một nụ cười, không thèm để ý đến ánh mắt mọi người xung quanh
khi cô la to tên Hân Đồng, rất nhanh tới chỗ của Hân Đồng, ngồi phía đối diện Hân Đồng, tay chạm vào má Hân Đồng, giả vờ tức giận nói: “ Đáng
ghét, dạo này làm gì mà gọi điện không thèm nghe máy. Hại người ta suýt
nữa muốn báo cảnh sát đăng mục tìm người.”

Hân Đồng vuốt nhẹ tay Tuyết Mạn bật cười: “Cậu cũng không có người tìm kiếm chứ?”

Tuyết Mạn là một cô gái nhiệt tình, họat bát rất thích trêu chọc mọi người.
Nhìn thấy cô vẫn tươi vui như xưa, Hân Đồng biết sự tổn thương Hạng Nam
gây ra cho Tuyết Mạn cũng không quá lớn. Hoặc là Tuyết Mạn đã cho qua
rồi.

Tuyết Mạn một bộ không thèm để ý nói: “Cái gì mà tìm với
không tìm, mau nói cho người ta biết gần đây cậu làm gì, có tốt không,
nhìn cậu thật gầy.”

Chuyện Hân Đồng cùng người đàn ông nhà họ Lôi cô cũng biết một chút nhưng thực sự không hiểu hết hoàn toàn.

Chỉ lần thứ hai gặp vẫn thấy Hân Đồng ở bên cạnh người đàn ông kia thôi. Sau khi cô đi, liên lạc cũng không nhiều.

Sau ngày đó, đọc báo thấy tin tức người đàn ông đó đính hôn nhưng nhà gái
không phải Hân Đồng mà là một người phụ nữ giàu có, môn đăng hộ đối với
nhà họ Lôi.

Sau nữa thì cô đắm chìm trong sầu khổ của tình yêu
cũng không quan tâm nhiều tới Hân Đồng. Đợi đến lúc cô nghĩ muốn giữ
liên lạc với Hân Đồng thì đã không tìm thấy Hân Đồng ở đâu.

Hân
Đồng không nghĩ sẽ nhắc tới chuyện phức tạp của mình mà khiến người khác buồn phiền nên hỏi ngược lại Tuyết Mạn. “Còn cậu thì sao? Gần đây thế
nào rồi?”

Tuyết Mạn lạnh nhạt nói: “Tớ à? Vẫn ổn cả, nhưng có một chuyện lớn phải cho cậu biết”. Tuyết Mạn nói tới đây khuôn mặt hồng
hồng thần bí.

“Chuyện gì lớn vậy, nếu không phiền mau mau nói cho lão nhân gia biết đi, báo tin dữ hả?” Hân Đồng giễu cợt nói.

Tuyết Mạn si ngốc cười: “Bổn cô nương muốn lập gia đình.”

Cái gì! Lập gia đình, Hân Đồng nghe tin này của Tuyết Mạn thực có chút giật mình. Vội vàng chộp lấy tay Tuyết Mạn nói: “ Chuyện là thế nào? Mau cho tớ biết, niềm vui của Tuyết Mạn tớ muốn sớm biết.”

“Xì, nào có
gì vui vẻ, đối phương là người nhà tớ nhờ tìm tớ đó, đã gặp qua một lần, cũng không thấy có gì đáng ghét, cho nên liền quyết định kết hôn.”
Tuyết Mạn thong thả nói.

“Tuyết Mạn, vậy hai người kết hôn không
phải vì tình yêu?” Hân Đồng có chút không hiểu hỏi lại, càng lo lắng
Tuyết Mạn tùy tiện ra quyết định cho chuyện hôn nhân đại sự của chính
mình là bởi vì Hạng Nam, nên mới tùy ý như vậy.

Tuyết Mạn hiểu
được tâm tư của Hân Đồng, cô mỉm cười nói: “Đừng lo lắng, không có việc
gì, đối với tình yêu, tớ đã từng tin tưởng… nhưng lại tự gánh lấy đau
thương. Được cái đối phương là một người đàn ông tốt, tớ cảm thấy người
ấy sẽ đem lại hạnh phúc cho tớ.”

Đúng vậy, tình yêu! Tình yêu thật sự có thể khiến con người ta hạnh phúc ư?

“Tuyết Mạn, chúc cậu hạnh phúc!”

“Hôn lễ đã định ngày rồi, cậu là bạn tốt nhất của tớ, nhớ phải đến nhé, không tới tớ sẽ cảm thấy nuối tiếc lắm.”

“Nhất định tớ sẽ tới để chứng kiến hôn lễ của tiểu thư Tuyết Mạn xinh đẹp”

Tầm mắt của Hân Đồng vô tình dừng lại ở ngoài cửa sổ. Trong nháy mắt cả người cứng đơ, căn bản không nghe thấy Tuyết Mạn nói gì.

Tuyết Mạn nhìn thấy má Hân Đồng trắng bệch, vẻ mặt thống khổ, cảm thấy khó
hiểu liền hỏi: “Hân Đồng sao sắc mặt cậu khó coi thế?”

Hân Đồng thu tầm nhìn lại, cúi đầu nhìn vào ly nước trái cây, vội vàng nói: “Không có gì.”

Tuyết Mạn có chút khó hiểu liền nhìn ra ngoài cửa sổ, cô rất muốn biết điều gì khiến sắc mặt Hân Đồng khó coi như vậy.

Là anh ta! Trách không được phản ứng của Hân Đồng dữ dội thế.

Tuyết Mạn đang muốn lên tiếng,lại thấy một đôi nam nữ bước vào trong quán cà
phê. Rất lâu Tuyết Mạn mới lên tiếng nói: “Người đã ngồi xuống lâu rồi,
lại còn đưa lưng về phía chúng ta, không nhìn thấy được đâu”.

“Tuyết Mạn, chúng ta đi ra ngoài dạo một lát nhé?” Hân Đồng tự nói với chính
mình không cần để ý, không có gì liên quan tới mình cả.

Nhưng mà tâm không nhịn được, vẫn cảm thấy thực khó chịu.

Đôi nam nữ khiến Hân Đồng biến sắc kia chính là Lôi Dương đã nhiều ngày không gặp và vị hôn thê Đan Tình của anh.

Tâm tình của Hân Đồng sau khi chứng kiến một màn giữa Lôi Dương và Đan Tình rơi xuống đáy vực, cùng Tuyết Mạn hàn huyên đôi ba câu, không cam tâm
liền rời khỏi quán.

Trở lại biệt thự, Hân Đồng cảm thấy cả thân
xác và tinh thần đều mệt mỏi, ủ rũ, muốn đi tắm rồi ngủ cho khoan khoái, chính là vừa mở cửa đã thấy Lôi Hướng Đông ở trong phòng, không hiểu
anh làm sao mà vào được?

Hân Đồng không khỏi bất giác lùi bước về phía sau.

“Cô về muộn thật, tôi chờ cô đã lâu rồi!” Lôi Hướng Đông cười, mắt nhìn chằm chằm vào Hân Đồng.

“Anh muốn làm cái gì?” Hân Đồng không hài lòng hỏi.

Lôi Hướng Đông tiến lại gần Hân Đồng, một tay đặt trên thắt lưng cô, hừ lạnh nói: “Tôi đến giúp cô bớt cô đơn nha.”

Hân Đồng không sợ người đàn ông trước mắt này, chỉ cần một chiêu cô có thể
đánh ngã hắ nằm úp sấp dưới sàn nhà, thế nhưng thế nhưng cô sợ bị thương tới đứa nhỏ nên cô do dự.

Mà ngay tại lúc cô đang do dự thì
truyền đến tiếng vỗ tay ở cửa phòng, Hân Đồng quay đầu lại, đã nhìn thấy nét mặt âm u của Lôi Dương.

“Biến ra ngoài!” Đầu tiên Lôi Dương
tiến tới Lôi Hướng Đông quát to một tiếng. Lôi Hướng Đông sợ sệt vội vội vàng vàng chuồn nhanh ra ngoài.

Lôi Dương bừng bừng lửa giận,
đôi mắt anh đen như không thể nhìn thấy: “Mới như thế đã không chịu nổi
cô đơn, không thể chịu nổi mà định ngã vào người em trai tôi?”

Lòng Hân Đồng thầm đau, lắc đầu lạnh lùng nói: “Em không có.”

“Cô coi tôi là người mù sao?”

“Em nói cái gì anh cũng không tin, em không muốn nói nhiều, anh muốn nghĩ gì thì nghĩ.”

Hân Đồng nói xong chạy ra bên ngoài, cô không muốn ngồi lại nơi này thêm một khắc nào nữa.

Lôi Dương nhìn thấy bóng dáng dứt khoát của Hân Đồng, đáy lòng bỗng nổi lên một nỗi sợ hãi mơ hồ, hướng về phía bóng dáng Hân Đồng hô lớn: “ Em
đứng lại cho tôi!”

Song Hân Đồng không có nghe thấy mệnh lệnh của anh, cô tức giận một mạch đi theo con đường của mình, cô không bận tâm
nhiều hơn nữa, cô phải đi, phải rời xa anh.

Lôi Dương giận giữ
hét: “Em mà bước thêm 1 bước, tôi sẽ khiến việc học của em trai em bị
hủy bỏ, nếu cậu ta tốt nghiệp tôi sẽ khiến cậu ta không tìm được bất cứ
việc làm nào.”

Hân Đồng quay đầu, không dám tin nhìn thẳng Lôi Dương: “Anh từ khi nào biến thành như vậy?”

“Tôi vô sỉ, tôi không ngại nói cho em biết, Lôi Dương tôi là con người mặt lạnh như thế nào.” Lôi Dương ngoan cố nói.

“Vì cái gì? Nhìn thấy tôi đau khổ anh vui vẻ lắm ư? Vì sao không buông tha
cho tôi?” Hân Đồng tâm tình kích động, nước mắt cũng chực trào ra.

Lôi Dương hừ lạnh nói: “Chờ tôi chán cô, tự khắc sẽ thả cô đi.”

Hân Đồng cảm thấy cả người đều chết lặng, não cũng mất đi năng lực suy
nghĩ, cô nhắm mắt khiến toàn bộ nước mắt rơi xuống, từng hình ảnh tốt
đẹp ngày xưa với Lôi Dương dần dần hiện lên trong đầu. Ngày đó, anh thật nhẹ nhàng, thật dịu dàng và an toàn, vì cái gì mà hiện tại lại trở nên
như thế này.

Người cô từ từ mất đi sức lực, chầm chậm ngã xuống mặt đất, mất đi tri giác.

Lôi Dương bị Hân Đồng dọa đến hoảng sợ, anh vội tiến một bước dài đỡ lấy Hân Đồng, đau lòng nhìn cô.

Anh không dám chậm trễ, phóng xe thật nhanh đưa Hân Đồng tới bệnh viện, đưa Hân Đồng cho bác sĩ điều trị. Cũng may không có gì đáng ngại, chỉ là
hôn mê mà thôi.

Nghe bác sĩ nói một hồi về bệnh tình Hân Đồng,
Lôi Dương mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng mà trong lòng vẫn nghi hoặc, liền
hỏi bác sĩ: “Thân thể của cô thực sự không có vấn đề gì ư?”

Bác
sĩ nhìn một chút bệnh án rồi nói: “Bản thân không có gì đáng ngại, tuy
nhiên thai nhi trong bụng cô ấy không khỏe lắm, phải giữ ở viện vài ngày quan sát, cùng lắm ở tạm thì không có gì đáng ngại, sau này phải thật
cẩn thận chăm sóc, tránh cho cô ấy gặp việc kích động, còn có…”

Lôi Dương tâm ngẩn ra, mày khẽ nhíu, cầm tay bác sĩ nói: “Chờ một chút, anh nói cái gì? Trong bụng cô ấy có đứa nhỏ?”

Bác sĩ khó hiểu nói: “Anh không biết à? Cô ấy mang thai được hai tháng rồi.” Người này sắp làm bố chẳng lẽ lại không biết.

Trên khuôn mặt Lôi Dương hiện lên vẻ khó xử, nhìn không ra là vui vẻ, khổ sở hay là tức tối.

“Chăm sóc cho cô ấy thật tốt đi.” Bác sĩ nói xong cùng y tá rời đi.

Lôi Dương nhìn Hân Đồng trên giường bệnh khuôn mặt tái nhợt, trong lòng xúc động. Hân Đồng có thai hai tháng, vậy đúng là thời điểm đêm hôm đó Hân
Đồng chủ động tìm đến anh. Thời gian có thai với thời gian đêm đó ăn
khớp với nhau đi.

Ánh mắt Lôi Dương phút chốc trở nên thâm trầm khiến người ta nhìn vào không đoán nổi anh đang suy nghĩ cái gì.

Đến đêm, Hân Đồng tỉnh lại. Cô cảm giác tựa hồ ngủ thật lâu.

Mơ hồ nhìn hết thảy bốn phía, hình như là mình ở trong bệnh viện. Trở mình…nhìn thấy một bên má của người rất quen thuộc.

Lôi Dương ngồi ở trước giường Hân Đồng, lo lắng cho Hân Đồng, thấy Hân Đồng tỉnh lại, trong lòng có chút vui vẻ nhưng lại trầm giọng nói: “Em tỉnh
rồi à, cảm giác thế nào?”

Hân Đồng nhìn Lôi Dương, giờ phút này cô đã bình tĩnh, cúi đầu nói: “Em ổn!”

Trong mắt Lôi Dương có tia lạnh lùng có nét trong trẻo, là thản nhiên hay ưu
sầu cũng không rõ, khó khăn hỏi: “Cứ nằm nghỉ ngơi đi, có muốn ăn gì
không?”

“Em không đói, anh đi nghỉ đi.” Nhìn thấy Lôi Dương bình
tĩnh lạ thường, Hân Đồng bồn chồn không biết Lôi Dương có biết chuyện cô mang thai không…

Nếu anh biết thì cô phải làm thế nào?

“Tôi không phiền, tôi ở chỗ này với em!” Nét mặt Lôi Dương cứng lại như phải chịu đựng cái gì.

“Em muốn ở một mình.” Hân Đồng thực không muốn nhìn thấy Lôi Dương.

Lôi Dương đứng dậy, đắp chăn cho Hân Đồng xong, đôi mắt thâm trầm nhìn Hân Đồng, cuối cùng không nói gì rời đi.

Hân Đồng chậm rãi đứng dậy, mở cửa phòng bệnh, nhìn không thấy Lôi Dương ở
bên ngoài, cô ấn nút chuông báo khẩn cấp. Y tá vội vàng chạy tới.

“Nữ y tá, đứa nhỏ trong bụng tôi…?”

Y tá biết Hân Đồng lo lắng cái gì, sợ Hân Đồng đa tâm liền cầm tay Hân
Đồng nói: “ Cô đừng lo lắng, thai nhi có chút không ổn định, nhưng bây
giờ thì ổn cả rồi, chỉ cần cô ở lại viện quan sát vài ngày cho yên tâm
là có thể ra viện được rồi.”

Hân Đồng an tâm không ít, lại có chút chần chờ hỏi: “Vị tiên sinh đưa tôi tới… Anh, anh ấy có biết không?”

“Biết, cô phải nhìn mặt anh khi nghe tin đứa nhỏ trong bụng không ổn, sắc mặt đều thay đổi, muốn dọa người ta.”

“Cảm ơn cô, y tá.” Tâm Hân Đồng có chút mất mát.

“Vậy cô có chỗ nào không thoái mái ư?”

“Không có, cảm ơn cô.” Hân Đồng miễn cưỡng cười.

“Vậy tôi đây đi trước.” Y tá mỉm cười rời đi.

Hân Đồng tức giận, nếu Lôi Dương đã biết, vì sao lại không biểu lộ ra, cũng chẳng hề truy hỏi.

Vậy nghĩa là anh sẽ không can thiệp việc cô mang thai, hay là anh vẫn có tính toán khác.

Ở trong bệnh viện hai ngày, Lôi Dương mỗi ngày đều đến chăm sóc Hân Đồng, tuyệt không nói một câu đề cập tới chuyện Hân Đồng mang thai.

Như vậy cũng khiến Hân Đồng có chút không an tâm, nghĩ muốn nói thẳng với
Lôi Dương một tiếng, hỏi ý kiến Lôi Dương một chút, nhưng lại sợ Lôi
Dương tỏ vẻ đáng sợ.

Nhưng vậy cũng tốt, Lôi Dương không lên
tiếng hỏi cô, nói rõ là mặc kệ đi. Nhưng mặc kệ thế nào thì Hân Đồng
cũng quyết định cùng Lôi Dương nói chuyện một phen.

Nếu Lôi Dương biết chuyện đứa nhỏ, hơn nữa lại sắp cùng người phụ nữ khác kết hôn,
vậy đứa nhỏ sẽ do cô nuôi dưỡng cũng tốt. Sẽ không làm tăng thêm phiền
phức cho anh, cũng chính là hi vọng có thể giữ lại đứa nhỏ.

Còn
nữa, anh đang đứng giữa hai chuyện như vậy, nếu Lôi Dương phải kết hôn,
Hân Đồng hi vọng… hi vọng có hợp có tan một cách êm đẹp.

Cô không nghĩ sẽ trở thành người thứ ba, cũng không muốn cùng một phụ nữ khác tranh dành một người đàn ông.

Nếu Lôi Dương nhất định không cưới cô, Lôi gia cũng không chịu tiếp nhận cô, vậy cô sẽ lựa chọn cách rời đi.

Mặc dù là thương tâm khổ sở nhưng chung quy cũng phải có một kết quả.

Mặc dù không thể cùng Lôi Dương bên nhau, nhưng chỉ cần trong lòng có yêu là đủ. Cô mệt mỏi, mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác.

Vì yêu, cô đã cố gắng, Lôi Dương lại không thể vui vẻ hoàn toàn để yêu cô, cô đã không có cách nào.

Chỉ có cách rời khỏi Lôi Dương, đương nhiên kết quả như vậy thật thống khổ, cũng phải có sự đồng ý của Lôi Dương, chỉ có cùng Lôi Dương thỏa thuận, sau này cô mới có một cuộc sống yên bình.

Hân Đồng đã nghĩ đi
nghĩ lại kết quả này, chỉ còn đợi ngày mai Lôi Dương đến, cô sẽ nói
chính suy nghĩ của mình cho Lôi Dương biết.

Đêm khuya, Hân Đồng trằn trọc khó ngủ.

……

Bệnh viện dù sao cũng không bằng nhà mình, dù Lôi Dương đã vì Hân Đồng bố
trí phòng bệnh tốt nhất. Nhưng mà Hân Đồng đã tỉnh lại rất sớm.

Cô ăn qua loa cơm ở bệnh viện, ra khỏi phòng đi dạo một lát hít thở không
khí trong lành cho đến khi Lôi Dương tiến vào phòng bệnh vẫn không thấy
Hân Đồng.

Trong đầu tức giận, phẫn nộ hét to lên.

Tiếng hét của Lôi Dương kinh động đến bác sĩ cùng y tá, gấp gáp chạy tới phòng bệnh, không hiểu người bệnh có gì biến chứng.

“Người kia đâu?” Lôi Dương chỉ vào cái giường trống trơn, hổn hển nói.

“Ngài không cần lo lắng quá, cô ấy vừa mới đi ra ngoài tản bộ thôi.” Y tá phụ trách chăm sóc Hân Đồng vội nói nhằm an ủi sự sốt ruột của Lôi Dương.

Lôi Dương nghe nói Hân Đồng chỉ đi tản bộ, cũng không giống như anh đa nghi nghĩ là Hân Đồng rời đi nên mới an tâm, quay ra bác sĩ nói: “ Tôi muốn
bàn với cô một chút chuyện của bệnh nhân.” Rồi mới chuyển đầu qua y tá
nói: “Lát nữa cô ấy trở về, bảo cô ấy ở phòng chờ tôi, dù thế nào cũng
không cho đi.”

Bác sĩ nói: “Tới phòng làm việc của tôi bàn đi.”

Lôi Dương cùng bác sĩ đi ra, chỉ để lại khuôn mặt khó xử của y tá. Người
đàn ông này thật đáng sợ, một khi đã tức giận thì lực sát thương rất
lớn.

Sau đó y tá cũng tùy thời rời đi, ra tới hành lang bệnh viện thì gặp Hân Đồng đi tản bộ trở về.

“Lê tiểu thư, hôm nay tinh thần tốt không?” Y tá cười cười chào hỏi.

“Cũng được” Hân Đồng cũng mỉm cười quay ra nói.

Y tá truyền đạt lại lời của Lôi Dương, vội hỏi: “Lê tiểu thư, vị tiên
sinh kia lại tới, không nhìn thấy cô, thập phần tức giận, thật muốn dọa
người ta, đặc biệt dặn dò cô phải ở phòng bệnh chờ anh ấy.”

Hân Đồng không nghĩ gì liền hỏi: “Vậy hiện tại anh ấy ở đâu?”

“Ở cùng bác sĩ Tiết nói chuyện về cô.”

“Được, tôi đã biết, cảm ơn cô.” Hân Đồng mỉm cười nói cảm ơn.

“Tôi còn có việc, tôi đi trước.” Y tá nói xong liền rời đi.

Hân Đồng không có trở lại phòng bệnh ngay mà hướng tới phòng làm việc của bác sĩ đi tới.

Lôi Dương cùng bác sĩ trị bệnh cho cô bàn chuyện, chính là bàn chuyện gì?
Về chuyện thai nhi chăng? Có phải hay không thai nhi có vấn đề gì?

Tâm Hân Đồng bỗng nhiên trở nên gấp gáp. Đi tới trước cửa phòng làm việc
của bác sĩ, cô liền nghe thấy tiếng nói chuyện liên tục ở bên trong phát ra.

“Dựa vào tình trạng thân thể của cô ấy, không thích hợp để
phá thai, tôi nghĩ điều này đã nói rất rõ ràng.” Tiếng của bác sĩ truyền tới.

“Nếu tiếp tục làm thì sao?” Liền sau đó là tiếng của Lôi Dương trầm thấp mà từ tính khiến tim Hân Đồng càng đập mạnh.

Bọn họ đang nói cái gì, nói về việc muốn cô phá thai ư? Bọn họ dựa vào cái
gì mà làm thế, cô mới là người quyết định có đúng không?

“Nếu phá thai có thể sẽ tạo thành di chứng lưu sản, sau này sẽ rất khó có con.”

Hân Đồng nghe rõ cuộc đối thoại bên trong, tức giận mở mạnh cửa phòng làm
việc, ánh mắt tức giận nhìn Lôi Dương nói: “Anh làm sao có thể làm như
vậy, đứa nhỏ là của tôi, các anh làm gì có quyền lợi ngồi đây thảo luận
sự sống chết của đứa nhỏ, anh hoàn toàn không có quyền can thiệp việc
tôi giữ lại đứa nhỏ.”

Đôi mắt đen của Lôi Dương trầm xuống, nhìn Hân Đồng trầm giọng nói: “Đứa nhỏ cũng là của tôi có phải không?”

Đứa nhỏ thực sự là của anh thì sẽ phải chịu vận mệnh như vậy ư? Chưa kịp
nhìn thấy thế giới bên ngoài liền bị cha nó giết chết, không kịp nhìn
gia đình ư?

Giờ phút này Hân Đồng thực sự tức giận, đối với Lôi
Dương là thất vọng tới cực điểm. Anh cứ như vậy sử dụng thủ đoạn với sự
tồn tại của một sinh linh bé nhỏ, đồng thời cũng muốn tước đọat quyền
làm mẹ của cô.

Anh thực sự một điểm cũng không để ý cô ư?

Giờ phút này, Lôi Dương ở trong mắt Hân Đồng chỉ là một kẻ lãnh khốc và vô
tình, là như vậy cường liệt khiến cô tan nát cõi lòng. Đau đớn không
cách nào hô hấp.

Hân Đồng cố gắng kìm nén không cho nước mắt chảy ra, giọng nghẹn lại, nói: “Không! Đứa bé không phải của anh, cho nên
anh không có quyền áp đặt tôi cũng không có quyền thay tôi ra quyết
định.”

“Em nói cái gì?” Lôi Dương tiến lại gần Hân Đồng, quát to
một tiếng, ánh mắt anh trở nên âm ngoan, trên khuôn mặt là một mảnh âm
u.

Bác sĩ nhìn thấy hai con người tức giận trước mặt, không khỏi
lên tiếng: “Không cần kích động được không, tôi nghĩ hai người cần bình
tĩnh nói chuyện.” Rồi quay ra nói với Lôi Dương: “Cô ấy không thể chịu
nổi sự kích động quá lớn.” Bác sĩ nói xong liền rời khỏi phòng làm việc, để lại không gian cho một người là Hân Đồng đầy thương tâm và một người là Lôi Dương đang nổi giận bừng bừng.

“Em nhắc lại lần nữa câu
vừa nói xem.” thanh âm của Lôi Dương để lộ sự tức giận ngùn ngụt kèm
theo một chút ghen tỵ, Hân Đồng triệt để nhục mạ anh đây mà.

Hân Đồng với ánh mắt đầy cừu hận nhìn Lôi Dương, gằn từng chữ một: “Tôi nói, đứa nhỏ không phải con anh.”

Lôi Dương mím chặt môi, giọng nói có chút lạnh: “Em cố ý chọc giận tôi nên mới nói đứa bé không phải con tôi.”

Khuôn mặt mềm mại đáng yêu của Hân Đồng tràn ngập đau khổ, run run giọng nói: “ Anh nói tôi phản bội anh, cho nên để tôi ở bên cạnh anh là vì muốn
tra tấn tôi, tình yêu của tôi đã bị anh biến trở thành rác rưởi dẫm dưới chân anh rồi. Nhìn thấy tôi thống khổ, không phải anh rất vui mừng
sao?”

Hân Đồng nói tới đây, không tránh khỏi trên miệng nở một nụ cười thê lương, nhìn mặt Lôi Dương đổi màu tiếp tục nói: “Nhưng mặc dù
anh đối xử với tôi như vậy, tôi vẫn yêu anh như trước, muốn thật tốt ở
cùng một chỗ với anh, yêu anh, bảo vệ anh, nuôi dưỡng lại tình yêu 2 năm trước của chúng ta. Thế nhưng anh lại không hề đoái hoài, thậm chí
không hề có cảm tình muốn tôi bỏ đứa bé đi, bởi vì anh không cần đứa bé, tôi vì quá yêu anh mà đã từng nghĩ đến chuyện nghe theo anh. Nhưng cuối cùng tôi vẫn không làm được, tôi bèn trốn khỏi bác sĩ. Có lẽ là ý trời, đứa nhỏ cùng tôi không có duyên phận, cuối cùng vẫn không có, sau đó
tôi hận anh, cũng là hận chính mình. Nếu không phải vì anh, đứa nhỏ cũng không mất đi, hết lần đến lần khác tôi đều làm hết thảy chỉ vì tôi muốn ở bên cạnh anh, tôi vẫn như cũ không muốn rời xa anh. Cho đến khi tôi
biết anh cùng người đàn bà khác đính hôn, tôi mới biết chính mình đã hết hi vọng, tôi quyết định phải rời khỏi anh, như vậy tôi sẽ không nhìn
thấy mọi việc liên quan tới anh, không nhìn thấy anh cùng người đàn bà
khác thân thân thiết thiết, không phải thấy anh kết hôn, lập gia đình.
Nhưng sau đó, anh lại đem tôi trở về, anh chỉ muốn tra tấn tôi, chiếm
giữ tôi chỉ vì anh cho rằng tôi phản bội anh… Anh có thể kết hôn nhưng
lại không hứa cho tôi một cuộc sống như tôi muốn, bởi vì anh có tiền,
anh có thế lực, có thể nắm trong tay vận mệnh người khác, anh uy hiếp
tôi, mà tôi chấp nhận sự uy hiếp của anh không phải bởi vì tôi sợ anh,
mà là vì… mà là vì tôi yêu anh, tôi không muốn rời khỏi anh.”

Lôi Dương nghe Hân Đồng kể khổ, khuôn mặt anh càng thâm trầm rồi cuối cùng cũng bình ổn xuống, trên khuôn mặt không biểu lộ gì.

Giờ phút này, anh muốn ôm chặt Hân Đồng vừa yếu ớt vừa kiên định, thế nhưng Hân Đồng lựa chọn né tránh anh.

“Tôi không biết, tôi đã không đi phá hoại cuộc hôn nhân của anh, tạm nhân
nhượng vì lợi ích toàn cục, cũng không muốn vì đứa bé mà ràng buộc anh.
Vì cái gì anh lại ghét tôi mang thai con của anh, vì cái gì?”

“Hân Đồng!” Lôi Dương bất lực kêu tên cô liền bị cô ngắt lời.

“Nhưng hôm nay, tôi đã biết anh đối với tôi vô tình đến mức nào, lạnh lùng ra
sao, toàn bộ chút tình yêu còn sót lại của tôi dành cho anh đã không còn nữa, đứa bé và anh một điểm quan hệ cũng không có, anh làm ơn đừng có
chủ ý gì lên nó, cũng không nên xuất hiện trước mặt tôi. Tôi không muốn
gặp lại anh.”

Hân Đồng phát tiết hoàn toàn tức giận của mình, thất vọng, thương đau, cũng không có ngó ngàng gì tới Lôi Dương.

Lệ như mưa cùng với ánh mắt tuyệt vọng nhìn Lôi Dương, cô nhẫn tâm xoay người, không chút do dự bỏ đi.

Chỉ còn lại Lôi Dương đứng sững sờ. Thế giới của anh đã bị Hân Đồng làm điên đảo.

Lần đó Hân Đồng rời đi mang theo sự bất an, cũng không giống biểu hiện dứt khoát như lần này đối với anh.

Anh vội đuổi theo mấy bước nhưng rồi lại dừng lại, nhìn theo hình bóng Hân Đồng dần rời xa anh.

Anh không có đuổi theo Hân Đồng, cũng không có giữ lại Hân Đồng, tùy ý để Hân Đồng biến mất trước mắt anh.

Hân Đồng nói đúng, anh vẫn uy hiếp cô để cô ở lại bên người anh. Cô thống
khổ anh sẽ vui vẻ. Cứ nghĩ đúng là vậy, hóa ra lại không phải. Sự thật
chứng minh sau khi khiến Hân Đồng thương tâm, khổ sở anh cũng không hề
cảm thấy một tia vui vẻ nào.

Nhưng mỗi lần nghĩ tới hình dáng Hân Đồng, nhìn thấy Hân Đồng ở bên cạnh người đàn ông khác, anh không thể
kiềm chế được tức giận, liền dùng Hân Đồng để giảm bớt sự tức giận của
mình.

Giữa hai người là thế nào?

Trong mắt Lôi Dương có nét trong trẻo cùng lạnh lùng, rơi xuống một giọt nước mắt đau xót.

Hân Đồng vào phòng bệnh thu xếp quần áo của mình thương tâm rời đi. Ngực
đau đớn, không biết là bởi vì cùng Lôi Dương chia tay hay vẫn là bởi vì
tình yêu không bỏ đi được.

Tâm chất chứa nỗi đau, cô muốn trở về nhà, trở về bên cạnh cha mẹ của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui