Tình Cờ

Tất cả trôi qua quá
nhanh, cũng quá mãnh liệt khiến Lôi Dương có chút vô lực thừa nhận liên
tiếp chân tướng sự tình, khiến anh kinh hoàng cùng đau lòng.

Anh đã vài ngày không tới công ty làm việc, Lôi Lâm luôn gọi điện thoại thúc giục anh đến xử lý công việc ở công ty.

Lôi Dương ban đầu còn nghe cho có lệ, về sau không kiên nhẫn được nữa, cuối cùng trực tiếp cúp máy hoặc không nghe điện thoại.

Anh không có tâm tư làm việc gì, toàn bộ tâm tư đặt trên người Đồng Đồng cùng với việc truy tìm tung tích đứa bé.

Nếu đứa bé có mệnh hệ gì, anh thật không biết phải làm sao, anh hận mình
cũng hận Lôi Lâm. Nếu anh thực sự yêu Đồng Đồng nhiều hơn hẳn sẽ không
hiểu lầm Đồng Đồng lâu như thế, sẽ không làm cho Đồng Đồng chịu đau khổ
nhiều như vậy, cũng sẽ không khiến cho nhiều chuyện xảy ra như hiện nay.

Kẻ gọi điện giấu mặt vẫn không gọi lại cho anh, khiến không khí xung quanh dường như càng thêm tĩnh mịch, càng khiến Lôi Dương bị dày vò.

Cao Dã cũng mặt co mày cáu, nghĩ mình chính là người thuộc tổ chức tình báo tin tức linh thông vậy mà giờ đây cũng thúc thủ vô sách (kiểu bó tay
đầu hàng, không có kế sách gì).

Thân hình cao lớn đầy u ám của
Lôi Dương đứng gần sát cửa sổ, tinh thần vô định nhìn ra ngoài cửa sổ,
nghĩ về mục đích của kẻ bắt cóc đứa bé.

Nếu là tiền, tại sao vẫn không liên lạc, ai biết đứa bé đang sống tại biệt thự, ngoài người nhà họ Lôi ra còn có ai biết nữa?

Cao Dã ngồi ở trên ghế, gác chân lên bàn, mi khẽ nhíu chặt từ từ lên tiếng: “Lôi, cậu có từng đắc tội với người nào không?”

Lôi Dương quay lại nhìn Cao Dã, lạnh lùng nói: “Người hận tôi không thể chết có bao nhiêu, chẳng lẽ cậu không biết?”

Lôi Dương vừa nói xong liền có tiếng chuông reo, anh vội vàng tiếp điện thoại, cấp bách nói: “A lô!”

Mà bên cạnh Cao Dã đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị truy tìm.

Đối phương lên tiếng hỏi: “Anh không báo cảnh sát chứ?”

Lôi Dương vội hỏi: “Thật đáng chết, tôi không có báo cảnh sát, các người rốt cuộc muốn như thế nào?”

“Anh thật lo lắng nhỉ. Để tôi nghĩ xem sao? Vẫn còn chưa nghĩ xong đâu… Ha
ha ha…” Người nọ nói xong liền cười vang, giống như Lôi Dương thống khổ
thì hắn cũng rất vui vẻ.

Lôi Dương cố gắg kìm nén bản thân nổi giận, cắn răng nói: “Các người có điều kiện gì, chỉ cần các người nói ra tôi đều đáp ứng.”

“Nếu tôi muốn mạng anh thì sao?” Đối phương cố tình hỏi.

Lôi Dương hừ lạnh một tiếng: “Chỉ cần các người để đứa bé bình an trở về, mạng của tôi sẽ tùy các người định đoạt.”

“Mạng của anh thì đây tạm thời vẫn không cần… Ha ha…” Tiếng cười cuồng vọng của người nọ vọng lại trước khi cúp máy.

“Đáng chết!” Lôi Dương nguyền rủa, rồi mới nhìn Cao Dã nói: “Tìm được tới đâu rồi?”

Cao Dã chầm chậm lắc đầu.

“Chết tiệt!” Lôi Dương tức giận chửi thề.

Anh rốt cuộc phải làm gì?

Tâm Lôi Dương một mảnh hắc ám. Lôi Dương cảm nhận được, kẻ bắt cóc kia tựa hồ như đang đùa cợt, anh càng rối hắn ta càng vui vẻ.

Lôi Dương rời khỏi văn phòng Cao Dã, ra xe đi tới bệnh viện Đồng Đồng đang ở.

Đến cửa phòng bệnh, anh nhìn xuyên qua thấy Đồng Đồng đang ngồi trên
giường,trông cô thật gầy yếu, đầu hướng về phía ngoài cửa sổ, tựa hồ
đang ngẩn người nghĩ về đứa bé của cô, cũng tựa như chẳng nghĩ gì, chìm
đắm trong thế giới trỗng rống của riêng mình.

Lôi Dương do dự
đứng ở cửa phòng bệnh, tay cầm vào chốt mở cửa, nghĩ muốn đẩy cửa bước
vào, nhưng cuối cùng lại chậm rãi xoay người rời khỏi.

Lôi Dương trở về biệt thự, tiến vào nhà, tùy ý vứt bỏ áo khoác ngoài, người cũng tiến vào giữa phòng khách.

Trong đầu cuồn cuộn cuồng loạn một mảnh, tâm cũng mệt mỏi cùng cực.

Hương vị của Đồng Đồng nơi đây đã dần nhạt nhòa, anh muốn lưu giữ lại nhưng lại không có cách nào bắt lấy.

Để mặc hương vị Đồng Đồng xói mòn từng chút một, cuộc sống của anh thực đã không còn hình ảnh mềm mại đáng yêu của Đồng Đồng, không hề có thanh âm đầy mê hoặc lòng người của cô.

Ngay trong lúc anh đang hoài niệm quá khứ thì chuông cửa kêu.

Lôi Dương nằm trên ghế sô pha, đối với tiếng gọi cửa liên tục kia tựa hồ
không thèm để ý, mặc nhiên để tiếng chuông kêu “dinh doong, dinh doong”.

Mà người bên ngoài cũng kiên trì, tựa hồ không gặp anh thì không cam lòng, tiếp tục ấn chuông cửa, khiến Lôi Dương bực mình, anh đứng dậy, tức
giận mở cửa.

“Bố tới đây làm cái gì?” Lôi Dương nhìn người ở bên ngoài cửa, người mà anh gọi là bố, đang đứng trước cửa nhà anh.

“Sao? Tôi không đến được ư?” Lôi Lâm đối với thái độ bất kính của Lôi Dương
có chút không chấp nhận, xuất ra sự uy nghiêm của người làm cha trách
mắng Lôi Dương.

Lôi Dương không đáp quay người hướng vào bên trong phòng. Lôi Lâm cũng bước vào sau đó.

Lôi Lâm nhìn Lôi Dương, từ từ tiến vào giữa phòng, không đếm xỉa đến sự tồn tại của anh, uy quyền nói: “ Ngày mai đưa tôi đến công ty.”

Lôi Dương lạnh lùng: “ Chuyện đứa bé ở biệt thự, còn có ai biết?”

“Chỉ có tôi cùng người giúp việc biết, anh không cần cả ngày chỉ biết tìm đứa bé, chuyện công ty cũng quan trọng ngang nhau.”

Lôi Dương nghe Lôi Lâm nói cực kì tức giận, lạnh lẽo nói: “Chuyện công ty
kém đứa bé rất xa, ở trong mắt ông, một tia cảm tình đối với đứa con
cũng không có, không cần biết nó sống hay chết, tôi sao lại có một người cha như ông? Nếu đứa bé có mệnh hệ gì đừng trách tôi vô tình.”

“Nghịch tử!”

Lôi Lâm nhấc tay lên, hướng về má Lôi Dương, Lôi Dương nhanh nhẹn bắt lấy
tay Lôi Lâm, gằn từng tiếng nói: “ Ông còn muốn đánh tôi ư? Sau này ông
có trả đủ không? Ông đừng mơ muốn đánh tôi một chút, cho dù ông là bố
tôi cũng không cho phép.”

Lôi Dương buông tay Lôi Lâm, chỉ về phía cửa nói: “Tôi cần an tĩnh, chuyện công ty tùy ông quyết định.”

Hai má Lôi Lâm tức giận đến tím tái, cả người phát khùng, nhưng không còn
đường lựa chọn, đành xoay người rời khỏi biệt thự của Lôi Dương.

Tâm Lôi Dương lại trở nên bất an khác thường.

Thời gian lại trôi qua vài ngày, Lôi Dương cùng Cao Dã một khắc không ngừng truy lùng tung tích đứa bé.

Hôm nay vừa tới bệnh viện xem xong tình trạng của Đồng Đồng, Lôi Dương
chuẩn bị đi tìm Cao Dã thì nhận được điện thoại của Cao Dã gọi tới.

“Lôi, khu núi đá phía Bắc, nhanh đi. Tớ cũng đang trên xe đuổi theo đây”. Cao Dã vội vã nói xong liền tắt điện thoại.

Lôi Dương nghe thấy giọng điệu lo lắng của Cao Dã, trong lòng cũng đoán tới, nhất định là tin tức của đứa bé.

Anh vội chuyển hướng xe đi về khu núi đá phía Bắc.

Lòng anh rất lo lắng, rất chờ mong.

Xe chạy nhanh chẳng mấy chốc mà tới khu núi đá phía Bắc. Dưới chân núi Lôi Dương dừng xe, thấy bóng dáng của Cao Dã ở trên núi, anh cũng lo lắng
bước vội lên theo.

Cao Dã thấy Lôi Dương đến, liền chỉ tay về
phía một cái động, Lôi Dương thuận theo tay Cao Dã chỉ nhìn lại, cái
động ở vị trí bên kia, hai người chia làm hai hướng tiến về phía đó.

Ngọn núi này không cao, mà địa điểm Cao Dã chỉ cũng không nằm ở trên đỉnh
núi, nên chẳng tốn nhiều công sức hai người liền tới nơi.

Địa điểm Cao Dã chỉ là một cái động thiên nhiên, ít người qua lại, bởi vì tương truyền trên này có thú dữ.

Cao Dã chậm rãi tiến về phía cửa động, cẩn thận nhìn xung quanh một chút,
người cũng tiến vào sơn động, Lôi Dương nhìn Cao Dã từng bước lên núi,
sau khi Cao Dã vào trong, Lôi Dương cũng cẩn thận tiến vào bên trong
động.

Đây là một sơn động liên hoàn, vào sau sơn động còn có một
cái động khác ở bên trong. Bốn phía tựa hồ không có gì dị thường, cho
đến khi Cao Dã cùng Lôi Dương đến một đường cụt, mới phát hiện tận cùng
bên trong sơn động, trên mặt đất thực nhiều cây cỏ, còn có một ít đệm
chăn tồi tàn.

Lôi Dương như gió chạy tiến lên, thu lại chăn đệm tồi tàn kia,nhìn đến một khối thân thể nho nhỏ, không có một tia hơi thở.

Thân có chút phân hủy không cách nào phân biệt được.

Lôi Dương giống như một con dã thú bị thương, thống khổ quát: “Đây không phải là đứa bé chúng ta muốn tìm, không phải.”

Cao Dã nhìn Lôi Dương thống khổ, nhìn thân thể trẻ con không còn toàn vẹn, anh có chút khổ sở vỗ vai Lôi Dương nói: “Lôi…”

Cao Dã muốn an ủi nhưng tất cả cảm giác đều là tái nhợt, bất kể nói cái gì cũng không thể giúp Lôi Dương bớt đi thống khổ.

Đứa bé, có thật đây là đứa bé của anh và Đồng Đồng không? Anh không mong ý
này là thật, Lôi Dương cởi bỏ chính áo ngoài của mình, cẩn thận bao bọc
đứa bé, không cách nào ức chế thống khổ trong lòng, thất thanh khóc lớn.

Cao Dã nhìn bạn tốt đau khổ, hung hăng nói: “Nhất định phải tóm được thằng khốn đáng chết đó.”

Một trận còi xe cảnh sát vang lên tức thì giữa tâm trạng đau buồn.

Lôi Dương quay đầu nhìn Cao Dã nói: “Ai đã báo cảnh sát?”

Cao Dã lắc đầu một cái: “Không biết.”

Lôi Dương đang ngồi xổm, chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn thân hình đã mất đi độ ấm trên mặt đất kia.

Anh phải đưa đứa bé giao cho Đồng Đồng như thế nào?

Anh làm sao để Đồng Đồng không thất vọng, để chính mình không thất vọng.

Ông trời nhất định phải trừng phạt anh như thế này sao?

……

Cảnh sát tới điều tra hiện trường, tìm kiếm chứng cứ, rồi đưa Lôi Dương và Cao Dã về cục cảnh sát lấy khẩu cung.

Khi đã ở đấy, Lôi Dương không cách nào tập trung tinh thần cho việc khai
báo, người giống như ở dưới địa ngục, tâm cùng toàn thân đều đau đớn.

Cao Dã vốn cho người đi điều tra, điểm bố trí tin tức đặt ở khắp nơi, mãi
tới hôm nay người của anh mới gọi điện thoại cho anh biết, có người dân
phản ánh, trên núi có tiếng đứa bé khóc nỉ non, nhưng gần đây không có
nghe thấy.

Theo đầu mối này, Lôi Dương cùng Cao Dã đi đến ngọn núi này.

Còn cảnh sát lại nhận được một cuộc điện thoại bí ẩn, cho bọn họ biết khu ngọn núi phía Bắc cần cảnh sát trợ giúp.

Mọi người lâm vào bế tắc, nếu người gọi điện chính là hung thủ, vì lý do gì lại tự mình gọi điện báo cảnh sát, nếu không phải hung thủ thì người
nào đã gọi điện thông báo, thật nghĩ không ra.

Ra khỏi cục cảnh sát, tinh thần Lôi Dương một mực lâm vào hoảng hốt, Cao Dã ưu tư nói: “Tớ lấy xe đưa cậu về!”

Lôi Dương không có trả lời, chậm rãi bước đi xa, Cao Dã đứng nhìn bóng dáng thê lương của Lôi Dương đầy thương cảm, không còn cách nào, chỉ lắc
đầu.

Nhà họ Lê.

Ông Lê xem tin tức mới trên báo, máu toàn thân đọng lại.

“Cảnh sát phát hiện ở khu vực núi phía Bắc có một khối thi thể trẻ em. Sau
khi tìm được thi thể này, phát hiện tổng giám đốc của tập đoàn Lôi Thị
cùng một người đàn ông khác cũng có mặt tại hiện trường. Khuôn mặt tổng
giám đốc Lôi đầy đau thương, rốt cuộc đứa trẻ đã mất cùng tổng giám đốc
Lôi có quan hệ gì? Công việc điều tra vẫn đang tiến hành để làm rõ sự
việc.”

Lê Gia Cương đứng cạnh ông Lê, nhìn thấy tin tức mới trên báo, thân hình cứng đờ, tin tức kia nói chính là Nhạc Bằng?

Ông Lê thân hình mềm nhũn ngã về phía sau ghế sô pha, quay đầu nhìn thấy Lê Gia, ông hư nhược vô lực nói: “Tạm thời… không cần cho mẹ con biết.”

Mắt Lê Gia Cương hơi đỏ nói: “Con biết!”

Trong bệnh viện

Bà Lê đang giúp Hân Đồng trên đường trở về phòng bệnh, lại nghe thấy hai y tá bên cạnh nói: “Đã xem tin tức báo nói hôm nay chưa? Lôi Dương của
Lôi gia hình như có con riêng, đứa bé trước đó hình như đã chết, hôm nay trên núi phía Bắc phát hiện ra thi thể đứa bé.”

“Thật hả?”

“Đương nhiên là thật! Trên báo đài đều nói, cô nhìn xem dáng vẻ bi thống kia của Lôi Dương”

Hai cô y tá chậm rãi đi về phía xa, nhưng lời nói như vậy rõ ràng đã lọt vào tai bà Lê.

Bà Lê cảm giác hoa mắt chóng mặt, nhưng bà không thể khiến mình quỵ ngã
xuống được, bà còn có Hân Đồng cần phải chăm sóc, bà thương tâm nhưng
phải kiên cường.

Bà ưu tư nhìn hai má ảm đạm của Hân Đồng, Hân
Đồng tựa hồ không có nghe thấy cuộc nói chuyện của hai cô y tá kia, ánh
mắt trống rỗng mà ngốc nghếch, tựa hồ đắm chìm trong thế giới riêng của
mình.

Lòng bà Lê đau như cắt.

Gia đình này là thế nào!

Lôi Dương về tới biệt thự, tìm một bộ quần áo mặc vào, chính mình đơn giản
thu thập sạch sẽ, sắc trời cũng dần chuyển tối, dường như trời muốn mưa.

Anh muốn đi xem Đồng Đồng, tâm tình giờ phút này chỉ có dùng bi thống để hình dung, đó là một loại tình cảm càng thâm trầm.

Lái xe đi ở trên đường, trong đầu anh không ngừng hiện lên hình ảnh cái chết của đứa bé, khiến anh nổi lên một cảm giác tội ác.

Trên bầu trời hưởng ứng một màu âm u, không khí chiều muộn giống như nhìn
thấu tâm tư con người. Lôi Dương lái xe nhanh hơn trên đường, tới bệnh
viện, cất xe ổn thỏa liền hướng tới phòng bệnh Đồng Đồng ở.

Phòng bệnh sáng đèn, không nhìn tới người ở bên trong, Lôi Dương nặng nề mở cửa, chậm rãi bước vào.

Đèn điện bên ngoài hành lang tà tà chiếu tới, Lôi Dương không thấy Đồng
Đồng trên giường bệnh, mà bên cạnh bà Lê đang ghé đầu vào thành giường
ngủ.

Nội tâm đau đớn kịch liệt bị một cơn khủng hoảng thay thế, anh lớn tiếng nói: “Đồng Đồng đâu? Bác gái.”

Bà Lê cả ngày chăm sóc Hân Đồng có chút mệt mỏi, không cẩn thận ghé vào
bên cạnh giường ngủ, nghe thấy tiếng lo lắng vang lên giật mình tỉnh
giấc, nhìn thấy trên giường bệnh trước mắt trống trơn, không thấy bóng
người Hân Đồng, đứng bật dậy sốt ruột nói: “Vừa mới còn ngủ ở đây mà,
người đâu?” Bà Lê chợt bật khóc.

Lôi Dương không nói hai lời, chạy ra khỏi phòng bệnh, một mực đi tìm Đồng Đồng.

Bà Lê cũng vội xông ra ngoài, chạy theo một hướng khác đi tìm, con gái của bà không có khả năng lại xảy ra việc chứ.

Lôi Dương tìm khắp bệnh viện, quần áo ướt đẫm mồ hôi cũng không tìm thấy
bóng dáng của Đồng Đồng, anh thở hồng hộc chạy đến cửa lớn bệnh viện.

Sắc trời tối đen, mưa đổ xuống như trút nước.

Giữa màn đêm là bóng dáng cuồng loạn của Lôi Dương đi tìm Đồng Đồng.

Trong một ngõ nhỏ tối đen, Đồng Đồng mất hồn thất thần đang lê từng bước, mưa to thấm ướt thân thể cô, còn cô không có chút nào để ý, tùy ý để mưa
tẩy rửa thân thể mình.

Ánh mắt cô đơn, thất thần, trong lòng chỉ nghĩ đến cuộc nói chuyên của mấy cô y tá trong bệnh viện.

Cô nghe thấy, Nhạc Bằng của cô, sẽ không chết, người ta nhất định nói láo, cô muốn đi tìm Nhạc Bằng của cô.

Nhạc Bằng, con ở đâu?

Đồng Đồng mỏi mệt, cảm thấy có tiếng khóc nhỏ của Nhạc Bằng con cô, con cô
không chết. Đây nhất định là suy nghĩ của người mẹ trong cô.

Nhưng cô vẫn không thấy Nhạc Bằng, Đồng Đồng ngã ngồi trên mặt đất, thống khổ khóc.

Một cái ô che đi mưa to, một đôi giày đen xuất hiện trước mặt Hân Đồng, cô
mê man ngẩng đầu, nhìn thấy một nam nhân mặc toàn đồ đen.

“Cô đang tìm gì vậy?” Thanh âm nam nhân lạnh lùng, không có một tia độ ấm.

“Tôi… tôi đi tìm đứa bé, con của tôi.” Hân Đồng vừa khóc vừa nói.

“Vậy cô đã tìm thấy chưa?”

“Tôi… tôi tìm không thấy, bọn họ nói con của tôi bị người ta giết chết, giết
chết…” Trái tim Hân Đồng đau đớn “là anh ta hại chết con tôi, tôi hận
anh ta, hận anh ta thấu xương.”

“Cô có muốn báo thù cho con cô không?” Ánh mắt nam nhân kia nhìn Hân Đồng, không cho cô kéo dài suy nghĩ.

“Báo thù.”

“Đúng, báo thù.”

“Vì đứa bé báo thù, phả! Tôi phải vì đứa bé báo thù, tôi phải làm cho người phụ bạc tôi, người hại con tôi phải trả giá.”

“Tốt lắm, tôi sẽ giúp cô báo thù, cô có dám đi theo tôi không?”

“Đi theo anh? Báo thù.”

“Thế nào? Cô sợ?”

Hân Đồng mờ mịt đứng lên, lắc đầu: “Sợ, tôi không sợ, chết tôi còn không
sợ, tôi còn sợ cái gì? Có lẽ chết cũng tốt, có thể nhìn thấy Bằng Bằng
của tôi.”

“Được, tôi theo anh.” Giờ phút này tư tưởng của Hân Đồng như thế rõ ràng.

Nam nhân kia quay đầu rời khỏi, Hân Đồng cũng đứng đi theo, một nam nhân
cao lớn, một nữ nhân gầy yếu ở giữa ban đêm tối đen, đi giữa trời mưa
to.

Lôi Dương chạy như điên trong đêm đen, trong bóng đêm tìm hình ảnh Đồng Đồng, chính là không có, không có.

Tâm anh kinh hoảng không thôi.

Đồng Đồng vội đi đâu?

Bước chân chạy như điên của Lôi Dương dừng lại, đứng từ từ ở trong đêm đen,
trái tim phập phồng gấp gáp. Tâm anh bị hắc ám cắn nuốt, bị kinh hoảng
bao trùm.

“Đồng Đồng! Đồng Đồng! Em ở đâu?”

Thanh âm Lôi Dương bi thương mà lo lắng vang vọng giữa bầu trời đêm.

Không còn đường lựa chọn, Lôi Dương lại nhớ tới bệnh viện, trong lòng mong
đợi, có lẽ Đồng Đồng đã trở về, có lẽ căn bản cô không có đi xa.

Chỉ là tại một góc âm u ánh sáng nhạt nhòa, anh vừa mới không phát hiện, mà giờ phút này đã tìm được rồi, nằm ở ấm áp bên trong, ngây ngốc cười.

Tuy nhiên, sau khi mở cửa phòng bệnh, anh lại khủng hoảng phát hiện, một
khoảng không trống trơn trước mắt, Đồng Đồng không có trở về.

Bệnh viện cũng phái người đi tìm, nhưng cũng không có kết quả.

Người như vậy biến mất, không thấy.

Bà Lê ở bên ngoài cũng tìm không thấy, cũng mang tâm trạng đồng dạng về
tới phòng bệnh, lại không nhìn thấy Đồng Đồng, chỉ thấy một đứa ngốc Lôi Dương, bà cảm thấy trời long đất lở, người chậm rãi từ từ ngã ngồi
xuống.

Lôi Dương vội đi lên đỡ bà Lê dậy.

Bà Lê đau đớn lắc đầu, khóc nói: “Thật khó, Hân Đồng đã nghe thấy chuyện đứa bé mà bác cố giấu.”

Lôi Dương nghe bà Lê nhắc, cảm giác máu trong người đóng băng.

Không, không thể như vậy, Lôi Dương giúp bà Lê ngồi lên trên giường: “Đứa bé
kia không nhất định là Nhạc Bằng, bởi vì không nhận rõ hình dạng, cho
nên nhất định không phải Nhạc Bằng.”

Là an ủi bà Lê cũng là an ủi chính mình.

Bà Lê đẩy Lôi Dương ra nói: “Anh đi đi, không cần tái xuất hiện ở trước
mặt chúng tôi, kể từ khi Hân Đồng nhận biết anh, nó chưa từng có một
ngày tốt đẹp.”

Lôi Dương đè nén đau thương trong lòng, chậm rãi
xoay người nói: “Cháu đều biết là lỗi của cháu, nếu mọi người hận cháu,
cháu cũng cam tâm tình nguyện.”

Lôi Dương đã nản lòng thoái chí,
thật chịu thua đứa bé, hoặc là có thể nói, đứa bé – cốt nhục của anh với cái chết hư hư thực thực. Còn có việc tìm không thấy Đồng Đồng khiến
Lôi Dương cảm thấy, anh sinh ra trên đời tựa như không có ý nghĩa nhiều
lắm, không có người thực yêu, không có tình, anh còn sống cùng lắm chỉ
còn là một cái vỏ.

Hôm nay vì cái chết của đứa bé, anh bị triệu
tập lên cục công an, đi đến cục công an , cứ nghĩ mình lạnh lùng, vô
tình, đa mưu thế nhưng lại có một chút hụt hẫng, trong hốc mắt lại tồn
tại 1 giọt lệ.

Anh không đi xe mà bước lững thững trên đường, mặt trời chiếu rọi ánh nắng chói chang khiến mọi người cảm thấy oi bức. Anh cứ như vậy chậm rãi bước trên đường.

Trên đường, người qua kẻ
lại, giống như cả thế giới đều bận rộn, tấp nập nhưng cũng đều không có
liên quan tới anh, tâm tình của anh chỉ tập trung mãnh liệt vào Đồng
Đồng.

Đã mấy ngày rồi, tin tức về Đồng Đồng vẫn như cũ không có gì, giống như Đồng Đồng chưa từng tồn tại ở thế giới này.

Trong lòng anh tự dưng dâng lên một loại ý niệm không tốt, mỗi khi nghĩ đến
tinh thần thất thường của Đồng Đồng, lẻ loi một mình, có thể hay không
gặp phải cái gì nguy hiểm, gặp phải người xấu?

Nếu Đồng Đồng
chẳng may gặp nguy hiểm, anh nhất định sẽ ở cùng Đồng Đồng, kể cả là
chết đi còn hơn là sống mà không có Đồng Đồng, một chút tin tức về Đồng
Đồng cũng không có.

Đồng Đồng cứ như vậy biến mất.

Biến mất ở trong thế giới của anh, thật sâu khắc vào trong lòng anh, thật khó có thể quên, khó có thể tha thứ lỗi lầm của mình.

Anh thiếu nợ Đồng Đồng nhiều lắm, thế nên ông trời đã giúp anh gặp lại cô
để bù đắp lỗi lầm, nhưng hai năm khủng hoảng sống trong hôn mê do dự kia mà không có Đồng Đồng khiến anh càng thêm mặc cảm, khiến anh khủng
hoảng, tức giận không nhìn nhận rõ ràng sự việc.

Ánh mắt nhìn xa
xăm, thở dài não nề, bất chợt lại nhìn thấy một dáng người quen thuộc,
người đó đang ở cùng một người đàn ông khác bàn luận gì đó.

Dáng
người quen thuộc đó chính là Lôi Hướng Đông, khuôn mặt hắn khó chịu cùng bất an, vừa đối mặt với người đàn ông kia nói cái gì, hai người liền
hướng vào một ngõ nhỏ đi vào.

Trong lòng Lôi Dương cảm thấy kỳ lạ, khiến anh không khỏi bước theo.

Đó là một cái ngõ thực hẻo lánh cũng thực dơ bẩn, rất ít người vào, bên trong bốc mùi hôi thối của rác rưởi.

Lôi Hướng Đông nhăn mặt, không kiên nhẫn nói: “Anh rốt cuộc muốn thế nào?”

Người đàn ông kia cười nói: “Tôi chỉ cần tiền, anh đưa tôi tiền thì mọi việc đều ổn thỏa.”

Lôi Hướng Đông rút ra một quyển chi phiếu cùng một cái bút tinh xảo, ghi
trên mặt giấy vài con số, rồi ký ở phía dưới, đưa tới trước mặt gã kia
nói: “Cầm lấy cái này rồi biến đi xa khỏi tầm mắt của tôi, đừng có để
tôi lại nhìn thấy anh, đây là lần cuối cùng, cẩn thận cái miệng của anh, đừng có nói lung tung bằng không… đừng trách tôi vô tình.”

“Tôi
biết, tôi sẽ tự quản miệng mình, anh làm thế này thì tôi một lời cũng
không nói, tôi nói cũng không có gì có lợi cho tôi hết.” Ánh mắt người
nọ rực sáng nhìn vào tờ chi phiếu.

Lôi Hướng Đông bịt mũi, đi ra khỏi cái ngõ nhỏ dơ bẩn.

Mà nấp tại một cái nhà gần đó, Lôi Dương nhìn thấy Lôi Hướng Đông đi khỏi, anh liền ra khỏi nơi ẩn nấp.

Người đàn ông kia vui vẻ nhìn tờ chi phiếu, hắn cao hứng hôn lên những con
số, một chút cũng không để ý tới Lôi Dương đang từ từ tiến lại gần hắn.
Cho đến khi hình bóng cao lớn của Lôi Dương chặn trước tầm mắt của hắn,
hắn mới cảm nhận được, nâng đầu lên đã thấy Lôi Dương, đôi mắt hắn kinh
hoảng mở lớn, ba chân bốn cẳng muốn chạy trốn, nhưng ngay lập tức bị tay Lôi Dương nắm chặt lấy.

“Chạy đi đâu?” Lôi Dương giống như sứ giả địa ngục, thanh âm khiến cho hai chân gã kia run rẩy.

“Tôi không có chạy, tôi chỉ muốn rời khỏi đây, ở đây rất bẩn… rất dơ bẩn.”

Lôi Dương không chấp nhận, mắt anh như mãnh hổ, tay dùng sức đẩy, kẻ kia
kêu “ái” một tiếng liền ngã xuống đất, hắn ấm ách nói: “Anh làm cái gì
vậy? Tôi có thể kiện anh, anh không được làm loạn, tôi không hề đắc tội
với anh.”

“Không có ư?” Lôi Dương nhìn người đàn ông trước mắt, giống như đã từng gặp, bất chợt nhớ đến ngày đó.

Ngày đó anh về nhà, thấy được Đồng Đồng cùng với 1 nam nhân ở trên giường,
anh tức điên đấm gã kia một cái làm hắn chạy trối chết.

Kẻ bất
chính kia chính là người đàn ông trước mắt? Hắn ta sao lại có quan hệ
với Lôi Hướng Đông? Bọn hắn làm sao mà quen biết nhau?

Lôi Dương đi giày da một cước đá mạnh vào người hắn, gã bị đau, hiện đang nửa ngồi liền té ra nằm bổ chửng trên mặt đất.

Lôi Dương nói rít qua kẽ răng: “Nói, Lôi Hướng Đông muốn mày làm những gì?”

“Con bà nó, anh dám đánh tôi, tôi không biết, cái gì cũng không làm.” Gã kia bị ăn đau, hai tay ôm má, một cước của Lôi Dương vừa vặn dính trên mặt
hắn, hắn chính là dựa vào khuôn mặt này để kiếm ăn, bị đá hỏng về sau
làm sao lừa người.

Lôi Dương lại đá thêm một cước không chút lưu
tình, gằn giọng: “Mau nói, bằng không tao khiến cho mày ngày mai không
nhìn thấy ánh mặt trời.”

Gã kia thấy hai má đều chảy máu, khóc ô ô nói: “Ui, anh dám!”

Lôi Dương nổi giận: “Hiện không thể một tay ôm trời, tao đánh chết mày lại
phải đi bồi thường mạng, tao và mày làm bạn không phải tốt hơn sao.”

Lôi Dương một bên nói, một bên không chút lưu tình hành hung gã kia, cuối
cùng gã liền cầu xin nói: “ Đừng đánh, đừng đánh, tôi nói, tôi nói, có
điều…”

Lôi Dương lại hung hăng đạp một nữa: “Có điều cái gì?”

“Anh phải cấp tiền cho tôi chạy trốn, bằng không Lôi Hướng Đông sẽ giết chết tôi.”

“Mau nói!” Lôi Dương thủ thế muốn đá.

Gã nói: “Anh đánh chết tôi đi, không có tiền tôi sẽ không nói.”

Lôi Dương lôi ra một tờ ngân phiếu vứt lên mặt hắn: “Trên này có 20 vạn tệ, mau nói.” (Ve: anh cho nhiều thế làm gì, đạp cho nó thêm mấy cái nữa là được)

Gã tay đầy máu cầm tờ ngân phiếu nói: “Làm sao tôi biết có tiền hay không có tiền?”

“Cho dù nó là thật hay giả thì tôi nói xong cũng sẽ biến luôn. Ba năm trước
Lôi Hướng Đông của Lôi gia thuê tôi đi gặp cô gái Lê gì gì đó … Nhưng
nếu cô gái đó không rời khỏi anh thì tôi không được tiền. Lôi Hướng Đông đưa ra một biện pháp giúp tôi, theo dõi cô ấy mấy ngày, rồi theo dõi
anh khi nào thì về, sau đó bảo tôi đến chỗ nhà anh hành động, anh ta bảo phải diễn cảnh làm như cô gái đang dan díu ngay trước khi anh về.”

Lôi Dương nghe tới đây, tâm bực bội nói: “Mau nói tiếp”.

“Nói mau!”

“Thêm tiền!”

Gã nói cho Lôi Dương biết toàn bộ câu chuyện giữa hắn và Lôi Hướng Đông,
nhưng Lôi Dương không truy cứu tội lỗi của hắn, vì anh cho rằng cùng lắm hắn chỉ là một kẻ tiểu nhân vì tiền mà làm việc, hơn nữa việc sự kiện
vừa rồi cũng khiến anh có thể bỏ qua cho hắn.

Nam nhân kia cầm lấy tiền Lôi Dương cho chạy mất. Tiền Lôi Dương đưa nhiều hơn Lôi Hướng Đông đưa chút ít, hắn lấy hết.

Lôi Dương về tới công ty, mở két bảo hiểm, để lại một phong thư giả trên bàn rồi mới ra khỏi công ty cũng không quay đầu lại.

Qua vài ngày, thư kí Vu Quyên của Lôi Dương là kẻ khả nghi đã bán bí mật
của công ty, bị đuổi ra khỏi Tập đoàn Lôi Thị. ( = =, té ra là dính tới
cả em này)

Một công ty khai trừ một nhân viên là chuyện nhỏ,
chính là lần này khai trừ Vu Quyên được thông báo rộng rãi trong toàn
công ty nên ai ai cũng biết.

Vu Quyên bị đuổi trở thành kẻ thấp hèn, một nhân viên bất trung với công ty, còn công ty nào dám mời cô ta tới làm việc.

Một thời gian ngắn sau, Lôi Hướng Đông bị bắt với tội danh trốn thuế, tham ô tài sản công cùng với tội danh mưu sát, e rằng hắn phải ngồi tù một
thời gian.

Lập tức Lôi gia gặp đại biến.

Lôi Hướng Đông
vào tù, Lôi Dương buông tay không hề ngó ngàng quản lý công ty, khiến
Lôi Lâm vừa tức giận, vừa thương tâm, thiếu một chút nữa là đã phải nhập viện.

“Nhìn ông sinh thật tốt con a, chẳng những hại Hướng Đông
còn muốn gây chướng khí cho liệt tổ liệt tông Lôi gia.” Lâm Tú Phân ngồi một chỗ nén giận, thương tâm khóc.

Khuôn mặt Lôi Lâm tức giận
cùng không kiên nhẫn, phát giận lên tay vịn (C2H5OH: mình nghĩ là ông
này cầm cái gậy ba toong để đi lại) nói: “Này nghịch tử, thực không nghĩ đến, Lôi gia không bị hủy ở trong tay người khác lại bị hủy bởi trong
tay nó.”

“Đều là do ông gieo gió gặt bão.” Thanh âm lạnh như băng mà không có độ ấm của Lôi Dương truyền từ vào cửa đến tai Lôi Lâm.

Lôi Lâm chỉ vào Lôi Dương cả giận nói: “Anh còn dám trở về.”

“Yên tâm,nhà này tôi không nghĩ muốn bước vào, tôi trở về lấy một ít đồ vật
của tôi thôi.” Lôi Dương nói xong hướng tới một gian phòng đi tới.

Gian phòng kia là gian phòng của mẹ anh khi còn sống vẫn ở, chưa từng có
người nào động qua, bởi vì không có sự cho phép của anh, không ai dám
động vào.

Ở đó có ký ức của mẹ anh, ở đó có hương vị của mẹ anh.

Lôi Dương tiến đến gian phòng kia, thấy được phía trên đầu giường treo một bức ảnh lớn trên tường.

Đó là bức ảnh cưới của bố mẹ anh, mẹ anh thản nhiên lộ vẻ tươi cười, rúc
vào vòng tay của bố anh. Hồi đó, nhất định bà không nghĩ tới ngày bản
thân đoạn tuyệt với người chồng của mình, còn có tiểu hài tử cùng vui vẻ sống hạnh phúc bên nhau.

Nhưng mà thế giới luôn biến hóa đa
đoan, bà phát hiện được Lôi Lâm có tình nhân bên ngoài. Bởi vì sau khi
mẹ mang thai Lôi Lâm không chịu nổi tịch mịch, lêu lổng bên ngoài cùng
người đàn bà khác

Lôi Lâm vẫn giấu mẹ, cho đến khi người đàn bà
bên ngoài kia không cẩn thận mang giọt máu Lôi Lâm, bắt đứa bé phải nhận tổ quy tông, náo loạn tất cả.

Mẹ thật lòng yêu bố, nhưng không ngờ chồng mình lại vô tình phản bội, khiến tâm bà thật sâu bị thương hại.

Mẹ thật sâu sắc yêu ông ta, nhưng không chịu nổi sự phản bội như thế, kết thúc 30 năm sinh mệnh.

Khi mẹ rời khỏi nhân gian, anh mới có 7 tuổi.

Người đàn bà khác tiến vào ở trong nhà anh, muốn vào ở trong phòng mẹ vẫn
thường sống, chính anh 7 tuổi lúc đó, cầm dao gọt hoa quả, trên khuôn
mặt tuyệt nhiên của trẻ nhỏ, chỉ về phía trước mặt bố cùng người đàn bà
đáng ghét nói: “Đây là gian phòng tôi cùng mẹ tôi ở, các người không
được đến gần, nếu ai đến gần tôi sẽ giết chết người đó.”

Lôi Lâm
bị đứa con trai trong mắt đầy sự thù hận cùng kiên quyết làm cho chấn
kinh (chỉ sự sợ hãi không lường trước được sự việc), nghĩ tới vợ trước
mất đi, nhìn thấy nhi tử nhỏ tuổi, cuối cùng ông không có kiên quyết tới cùng đành phải cho người đàn bà kia ở một nơi khác.

Cho nên từ đó tới nay, gian phòng đó chỉ có mình Lôi Dương ở.

Anh vượt qua cô đơn, vượt qua bóng tối!

Tự nhủ chính mình phải mau mau lớn lên!

Ký ức như thủy triều ùa về, Lôi Dương chậm rãi hoàn hồn, anh dỡ bức ảnh
chụp kia xuống, lấy một ít vật dụng mẹ thường dùng khi còn sống, cho vào một cái thùng, đóng gói 4 phía, rồi mới lộ ra một nét cười thản nhiên.

Ở đây cuối cùng đã không có một ký ức gì đáng giá để anh quay về, cũng không có người khiến anh phải lưu luyến.

Ánh lửa chậm rãi cháy lên, Lôi Dương bê thùng lên, đóng chặt cửa phòng,
trên khuôn mặt đều là bình tĩnh, từ nay về sau anh cùng Lôi gia không có bất cứ quan hệ gì với nhau.

Thân ảnh anh cao lớn mà cô tịch, một người nhẹ nhàng rời khỏi Lôi gia, phía sau truyền tới tiếng thét thất
thanh: “Cứu hỏa! Cứu hỏa!”

“Mau gọi cứu hỏa!”

Những âm thanh náo loạn đập vào tai Lôi Dương. Mà hình dáng Lôi Dương chậm rãi đi xa.

Nếu nói ban ngày khiến người ta rực rỡ, sáng chói, thì ban đêm sẽ khiến người ta mê say.

Nơi mà khiến người ta mê say lại chính là quán bar.

Mà một quán bar tên là “Lạc Vọng” – ý tứ tên tốt lạ thường, vị trí quán bar khiến cho người ta cảm thấy quen thuộc.

Ngược dòng thời gian 3 năm trước đây, một người đàn ông lạnh lùng ra tay cứu giúp một cô gái tên là Hân Đồng.

Thế nhưng quán bar vẫn như cũ, mà tên thì đã thay đổi.

Vì nửa tháng sau, tên quán bar “Lạc Vọng” đã bị thay thế, và người thay
thế quán bar trở thành hiện nay chính là một người đàn ông tên Tề Dương.

Cao Dã đã uống xong một ly rượu, chụp lấy bả vai Lôi Dương, cười nói: “Ở đây rất phức tạp, Lôi!”

Lôi Dương không đồng tình nói: “Làm ơn gọi Tề Dương!”

Cao Dã bừng tỉnh đại ngộ, lập tức nói: “Xin thứ lỗi, quen miệng.”

“Cậu tốt nhất nên có thói quen gọi tên mới của tôi.” Lôi Dương lạnh lùng nói.

Cao Dã nhíu mày: “Thật sự là một người kỳ quái, song tôi vẫn muốn hỏi cậu, cậu thật sự không định đi tìm Hân Đồng sao.”

Sắc mặt Lôi Dương một trận quái dị, rất lâu mới nói: “Không tìm, nơi này là nơi đầu tiên chúng tôi gặp nhau, nếu có duyên phận, chúng tôi sẽ gặp
lại.”

Khuôn mặt Cao Dã khó hiểu: “Vậy cậu không lo lắng cô ấy… hoặc là cô ấy có người đàn ông khác?”

Lôi Dương uống hết chỗ rượu trong tay nói: “Có một số việc không thể miễn
cưỡng. Tôi tin tưởng hiện cô ấy nhất định còn sống ở một nơi vui vẻ nào
đó.”

Cao Dã thì thào nói: “Cũng phải, nếu mà có sự kiện gì thì đã có tin tức, hiện nửa điểm tin tức đều không có, vậy có thể tin tưởng
hoàn toàn cô ấy vẫn còn sống. Tóm lại không có tin tức cũng chính là một tin tức tốt.”

“Nói hay lắm, không có tin tức cũng là một tin tức tốt.” Trên khuôn mặt Lôi Dương thản nhiên tươi cười.

Anh cùng Hân Đồng còn có duyên không?

Đáp án là chờ đợi. Mặc kệ thời gian bao lâu anh vẫn đều chờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui