- Mạc Cảnh Tường, con có đồng ý lấy Châu Tuấn Dương làm chồng dù nghèo khổ hay giàu sang, ốm đau hay bệnh tật hay không?
Câu nói của cha sứ như những con dao găm thật sâu vào từng hơi thở của cô, phải cho dù như nào đi chăng nữa cô cũng phải đồng ý, cô không có sự lựa chọn nào ngoài đồng ý lấy anh làm chồng, ca sự sống của một gia tộc đang được anh săp xếp chờ đợi cô ở phía sau, cô còn có thể đưa ra sự lựa chọn nào khác cơ chứ.
- Con đồng ý.
Khuôn mặt lạnh lẽo của người đàn ông đối diện bất giác hiện lên một nụ cười hờ hững nơi khóe miệng, anh ta dùng đôi mắt phượng hẹp dài lướt qua cô một lượt, bởi trên thực tế, anh chỉ cần coi cô như một quân cờ, là một vật vô tri vô giác và có thể điều khiển được.
Ngày hôm nay, cô lỗng lẫy như thế, váy trắng bông xòe được gắn đá kim cương lấp lánh, không ai biết được giá trị của những đồ vật được cô đắp lên người trong ngày hôm nay, tất cả mọi nơi nơi đều là ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái, tất cả mọi người dự hôn lễ ngày hôm nay, chỉ có duy nhất một điều mà ai cũng không ngờ tới.
Ngày hôm nay nhà gái chỉ có duy nhất Mạc lão gia, và cũng chỉ xuất hiện duy nhất lúc đưa con gái vào lễ đường sau đó dường như biến mất bặt vô âm tín.
Mạc Cảnh Tường ngồi một mình trên chiếc giường lớn, nơi đây là căn phòng tân hôn của cô, cũng là tầng cao nhất của tòa nhà này, đối với tất cả phụ nữ của thành phố này mà nói, cô vừa đáng ngưỡng mộ nhưng cũng là nỗi ganh tỵ của họ, bởi nếu nói thành phố này có trăm nghìn phụ nữ, thì sẽ có thêm một tập hợp số n cộng một người phụ nữ ganh tỵ với cô.
Bởi chính họ cũng là người đang ao ước được gả cho người chồng mà cô mới được gả.
Nhưng ít ai có thể biết được, cô vốn dĩ là không muốn gả cho anh.
Mạc Cảnh Tường suy nghĩ lại những điều đã diễn ra thời gian vừa rồi, đối với cô đều là những điều mà cô vốn dĩ không hề muốn nhất.
Cô đau khổ ai có thể hiểu được cho cô.
Tất cả đối với cô giống như là một cực hình diễn ra trong đau đớn, nhưng nhận lại chỉ là cái nụ cười lạnh lẽo của người chồng máu lạnh.
Cô không hề biết lý do vì sao ba cô bằng mọi giá ép cô phải ly hôn bỏ đi cuộc hôn nhân cũ, nhưng những lời nói của ông lại khiến cô lo lắng nhiều hơn là thất vọng, ban đầu cô nghĩ không ba mẹ nào muốn con cái đổ vỡ trong hôn nhân, nhưng với cô ba cô lại muốn nói một câu khiến cô càng như muốn suy sụp.
"A Tường, ta biết con không muốn ly hôn cùng nhà họ Hạ, nhưng xin con, nếu muốn tốt cho nhà họ, có thể ly hôn được không, dùng cách nào cũng được, hạ tiện cũng được, miễn là ly hôn, sau này họ sẽ không trách con nữa".
Quả nhiên lúc đầu khi cô đề nghị ly hôn nhà họ Hạ không tiếc lời mắng nhiếc nhưng khi tin tức cô phải kết hôn cùng Châu Tuấn Dương thì tất cả nhà họ Hạ lại khóc không thành tiếng, Hạ Thanh Bình còn đến tìm cô nói với cô câu xin lỗi, có lẽ những lời lẽ ép buộc của Châu Tuấn Dương cũng đã đến nhà họ Hạ rồi, với một người thủ đoạn như anh, nhà họ Hạ thì có thể thay đổi được thời cục gì cơ chứ.
Giữ được cơ nghiệp coi như giữ được mạng sống rồi, đừng nói đến chuyện có thể vươn lên hay nói với cô cần gì giúp đỡ sẽ giúp đỡ cô nhiệt tình.
Cô làm sao không hiểu những điều đó chứ.
Cô còn chưa hết cảm thấy nhục nhã ngày hôm ly hôn nữa cơ.
Chỉ trong vẻn vẹn hai tiếng đồng hồ, cô một tay cầm giấy ly hôn một tay cầm giấy kết hôn.
Nhưng không phải kết hôn xong ly hôn ngay, mà là ly hôn xong lập tức kết hôn, điều này cô có thể cảm nhận được chính ánh mắt khinh bỉ của tất cả mọi người ở cục dân chính lúc đấy.
Ánh mắt họ suy nghĩ cô là người phụ nữ lăng nhăng không chừng mực, nhưng ai hiểu được bản thân cô cũng không hề muốn điều đó.
Cho đến ngày hôm nay ngồi tại căn phòng này, thì tâm trạng của cô cũng chỉ còn chán nản và xem lẫn sự nhục nhã.
Cô chưa từng nghĩ đến chuyện trèo lên cao vậy lấy một người đàn ông hoàng kim để dát vàng cho gia phả họ Mạc, bởi cô cũng hiểu được nguyên nhân sâu xa đằng sau cuộc hôn nhân này.
Cô từng nhớ ngày mà nhà họ Mạc đưa cô về, cả gia đình vui vẻ nhưng không hề nhắc đến sự tồn tại của bất kì người con nào nữa.
Vậy mà cô nghiễm nhiên trở thành đại tiểu thư nhà họ Mạc.
Sống cuộc sống sung túc không còn vất vả chịu đựng chạy vạy đi kiếm miếng cơm manh áo để trả nợ như lúc trước nữa.
Cũng không còn là cô gái lem luốc từ khu ổ chuột của phía nam thành phố.
Cô được nhà họ Mạc nuôi để duy trì sự sống, gia đình cô để lại cho cô một khoản nợ có lẽ cả đời cũng không trả hết được, cứ ngỡ nhà họ Mạc sẽ cho cô một lôi thoát, nhưng có lẽ đối với cô cũng không phải là lối thoát hoàn toàn.
Cô được ăn ngon mặc đẹp, xe đón xe đưa, được lựa chọn cho cuộc hôn nhân viên mãn, gia đình hai họ đều vui vẻ sum vầy, cho đến khi nhà họ Châu đột nhiên trở lại thành phố.
Cô có từng nghe phong phanh được những lời người giúp việc từng nói, nhà họ Châu trở lại có nghĩa là nhà họ Mạc sắp gặp họa rồi, quả nhiên cô chưa yên bình được bao lâu đã hiện hữu trong căn phòng này.
Có lẽ không từ thủ đoạn, không quản cô có phải người mang máu thịt nhà họ Mạc không, mà chỉ cần xuất thân tại điểm đó cũng khiến cho anh, dùng để trả thù.
Mạc Cảnh Tường nhìn ra phía ngoài cửa sổ kính, từ nơi này nhìn xuống phía thành phố thật đẹp, bóng đêm bao trùm để lại ánh điện lấp lánh, giống như một bức tranh lấp lánh, nhưng chỉ là đối với những người tâm tư còn lại của sự hạnh phúc, nhất định họ sẽ nghĩ đến những điều tốt đẹp nhất nơi này, còn đối với thâm tâm Mạc Cảnh Tường lúc này cô lại có một suy nghĩ táo bạo và lạnh lẽo, từ nơi này rơi xuống, liệu có đau đớn không nhỉ.
Nhưng cô lại quả thực không làm được điều đó.
Bởi nhà họ Mạc cứ cho không có ơn nuôi cô, nhưng lại là người cho cô cuộc sống no ấm.
Cũng là ân huệ, cô buông không được bỏ không xong.
- Cô Mạc là đang hưởng thụ khung cảnh nơi này sao? Sao nào, thấy nơi này rất đẹp đúng không? Tôi khuyên cô nên hưởng thụ đi, trước khi cuộc sống của chính cô và nhà họ Mạc đi vào bế tắc.
Châu Tuấn Dương nhẹ nhàng mở cửa đứng tại sau lưng cô khiến cô cũng không hề nhận ra, người này chỉ để lại cho cô một dòng hơi thở lạnh lẽo, bởi cô biết rằng người đàn ông này quá âm trầm, cô quả không thể làm gì được.
Hơn nữa, với góc nhìn của cô, thì bản thân cô cũng không biết nên tránh xa người đàn ông này, hay tiếp cận để lấy lòng anh ta, biết đâu còn có thể cho mình một con đường sống, chỉ là, đến khi anh ta đứng sau lưng rồi cô vẫn không thể nhận ra sự hiện diện của anh ta trong căn phòng này, quả nhiên quá âm hiểm.
- Vậy, ngài Châu muốn tôi nên làm sao?
- Cô biết không, tôi vốn dĩ không cần loại phụ nữ như cô, trải qua một đời chồng nhưng vẫn vinh hạnh được tôi cưới về bằng những nghi thức đẹp nhất, để cho cả thành phố này biết rằng cô được nhà họ Châu chiếu cô như nào, nhưng cô biết không, bản thân tôi rất coi thường cô, thậm chí thấy cô rất bẩn thỉu, nên cô yên tâm, cuộc sống của cô sau này tốt nhất nên an phận.
Tôi còn cần cô làm một con cờ, nên cô đừng vọng tưởng.
- Anh Châu không thấy quân cờ này vô dụng sao, tôi vốn không phải..
- Cô không cần nói, cô cho dù có phải hay không phải, hiện tại nhà họ Mạc cũng cần mặt mũi, tự nhiên tôi sẽ biết cách sử lý, còn cô chỉ cần một ngày còn mang danh Châu phu nhân nhất định sẽ là quân cờ hữu ích.
Mạc Cảnh Tường nhìn lên khuôn mặt lạnh lẽo của Châu Tuấn Dương, anh cao lãnh, còn cô thì bé nhỏ, nhưng sự bé nhỏ của cô đâu chỉ là vóc dáng, mà thậm chí đến cả tự trọng, anh cũng khiến cô chẳng còn đủ để mà với tới cao hơn.
Châu Tuấn Dương không nói gì thêm chỉ lẳng lặng dời đi, anh đã quyết tâm coi cô là quân cờ, đương nhiên sẽ để cô sống, chẳng qua là sống sao thì sống mà thôi.
Đêm nay có lẽ sẽ là giấc ngủ ngon cuối cùng, cô biết anh dời đi nhất định sẽ không quay trở lại căn phòng này nữa.
Sau đêm nay cô làm sao biết được ngày mai cơ chứ..