Sau khi cô dời đi, tin tức về nhà họ Châu cô cũng chưa từng để ý lại, nên bản thân cô cũng không biết rằng chính Châu Tuấn Dương đã giải oan cho nhà họ Mạc, đích thân xin lỗi và mua lại căn nhà của họ Mạc dưới tên Mạc Cảnh Tường, đón chú Phùng trở về chăm sóc căn nhà ấy đợi đến ngày anh đường đường chính chính đón cô trở về.
Cả một đêm Lam Cảnh Tường lại trầm tư mất ngủ.
Ngày hôm sau khi Lam Cảnh Tường đến Lam thị, đội ngũ của Châu Tuấn Dương đã được sắp xếp xong, vì lần này là hợp tác cùng phát triển thương hiệu nên cả hai bên đều đưa ra những tinh anh nhiệt huyết và có tinh thần trách nhiêm cao trong công ty của mình, nhằm cùng nhau phát triển thuận lợi và mang lại lợi nhuận lớn nhất cho phía công ty.
Châu Tuấn Dương cũng được Tiểu Nhu sắp xếp cho một căn phòng làm việc tương đối xa so với phòng của Lam Cảnh Tường, ngày hôm qua mới qua Tiểu Nhu biết chắc chắn quan hệ của hai người họ không bình thường, Lam tổng luôn có ý né tránh Châu Tuấn Dương còn người đàn ông kia lại luôn cố gắng muốn tiến đến nói chuyện cùng hàn huyên với cô ấy.
Sau một ngày chỉ thấy Châu Tuấn Dương có đến hơn mười lần chạy đến phòng làm việc của Lam Cảnh Tường với lý do công việc, Tiểu Nhu cũng cảm thấy mệt mỏi mỗi lần thông báo, nhưng vì là công việc không thể tắc trách nên cô vẫn cố gắng nín nhịn.
Ấy mà tưởng chỉ có một ngày, mà những ngày sau cũng liền như vậy, anh ấy có quá nhiều lý do để gặp cô.
Một tuần trôi qua, Lam Cảnh Tường cũng quen dần với điều ấy, cô không còn khó chịu đối với Châu Tuấn Dương nữa, thậm chí đôi lúc còn buồn cười bởi những lần anh đến, nhưng cô vẫn không thể mạnh mẽ nói với anh rằng cô tha thứ cho anh đấy, cô chỉ có thể lặng lẽ nhìn anh mỗi lần anh tập trung cao độ vào công việc, mỗi lần anh chạy đến văn phòng chỉ để hỏi cô những phương án chỉnh sửa của đội ngũ kế hoạch.
Nhưng Châu Tuấn Dương cũng biết hóa ra thời gian làm việc Lam Cảnh Tường rất ít khi xuất hiện bên ngoài không gian làm việc của công ty, cô hạn chế tiếp xúc với hầu hết tất cả mọi người, người duy nhất là nhân viên của công ty được bước vào phòng của cô chỉ là duy nhất Tiểu Nhu.
Còn những người khác muốn vào thì toàn bộ phải đợi Tiểu Nhu thông báo xong mới có thể vào.
Châu Tuấn Dương ban đầu nghĩ là do cô muốn nghiêm khắc trong công việc, nhưng hóa ra lại không phải như vậy, là do thói quen khi điều hành Mạc thị cô luôn ở bóng tối nên hiện tại, cô ấy cũng thực thi giống như vậy luôn.
Lam chủ tịch ban đầu còn để ý và khuyên nhủ, nhưng khó lòng lung lay được chủ kiến của cô liền chiều theo ý của con gái, không muốn cô phải gồng mình quá nhiều với công việc.
Nhưng quả thật Lam Cảnh Tường điều hành Lam thị quá tốt, mọi dự án, mọi kế hoạch đều được cô kiểm tra rõ ràng.
Lam thị ngày càng phát triển cũng chủ yếu là công của cô.
Nhưng là một người cha, ông lại càng muốn con gái mình hạnh phúc, muốn cô có được người đàn ông yêu thương, chiều chuộng và chăm sóc cô hơn nữa.
Vị bác sỹ kia có vẻ cô không thích, nhưng người đàn ông giống như Châu Tuấn Dương ông lại muốn nhận làm con rể của mình.
Ngày hôm sau Lam chủ tịch nhẹ nhàng đến tìm gặp anh đến nhà ăn cơm.
Ấy vậy mà cô con gái của ông sau khi dùng chung bữa cơm đó ngày hôm sau liền chuyển ra ở riêng không nói thêm một lời nào hết.
Lam chủ tịch cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài trước cô con gái kia, bởi ông cũng không thể hiểu được cuối cùng điều con bé muốn là điều gì.
Châu Tuấn Dương nhìn thây Lam Cảnh Tường ở Lam thị, liền nhẹ nhàng nói chuyện cùng cô:
- Anh nghe Lam chủ tịch nói em chuyển ra ở riêng.
- Phải.
- Anh chỉ là muốn nói chuyện với em nhiều hơn, không hề có ý cố gắng làm phiền em, chúng ta có thể bỏ qua hết tất cả để làm bạn được đúng không? Anh không muốn em cứ mãi lạnh lùng với anh đến như vậy?
- Châu Tuấn Dương, em không phải không muốn làm bạn với anh, nhưng cái vấn đề của anh đó là anh đang quá để tâm đến chuyện của em rồi.
Chúng ta không nhất thiết cứ phải như vậy, nếu là bạn, không cần quá phải quan tâm đến nhau.
- Vậy là anh muốn bù đắp cho em.
- Đó là vấn đề cả một mạng người, anh nghĩ em có thể chấp nhận được không?
- Cảnh Tường, vậy anh đưa di thư của Mạc lão cho em, em có đồng ý chấp nhận tin anh không?
- Di thư.
- Đúng vậy, là di thư, từ sau khi ông ấy mất, em chưa từng nói chuyện với anh khiến anh không thể đưa cho em, anh biết bây giờ là quá muộn vì để em đau khổ quá lâu, nhưng hiện tại, lúc nào anh cũng mang trên người, chỉ mong có thể đưa tận tay em.
Lam Cảnh Tường nhìn lên khuôn mặt của Châu Tuấn Dương dường như cô đang nhận được một luồng ánh sáng.
Di thư của cha Mạc, cuối cùng cô cũng nhận được đến tận tay, nhưng sau khi đọc xong sao cô lại đau đớn thế.
Ba cô người không có quan hệ ruột thịt nhưng lại chăm sóc cô tận tình bằng cả một tấm lòng của người cha yêu thương con gái.
Hóa ra một năm đầu khi ghép thận, ông hoàn toàn khôi phục rất tốt, nhưng khi cô buộc phải ly hôn cùng người chồng đầu tiên, cha cô vì lo lắng, sức khỏe giảm sút dẫn đến tình trạng thận không còn phù hợp với cơ thể, thậm chí là bài xích, điều này khiến ông nhận thêm nhiều cơn đau vào mỗi tối.
Dần dần cho đến khi ông càng không chịu được nữa mới muốn Châu Tuấn Dương đến gặp ông.
Ông biết Lam Cảnh Tường sẽ không chấp nhận cho ông liều thuốc đó, bèn lấy lý do nỗi hận của nhà họ Châu để che mắt cô đi.
Nhưng ông lại không ngờ, hai người lại động lòng vì đối phương rồi.
Lam Cảnh Tường ngồi thẫn thờ thật lâu trên tầng thượng, cô đã ngồi nơi đây được gần hai tiếng.
Châu Tuấn Dương sốt ruột không chịu nổi cuối cùng cũng lên đây tìm cô.
Cô không nói gì chỉ ngước lên nhìn anh một hồi lâu, anh lại vì không muốn cô đau khổ, tất cả quay lại vẫn là lo lắng không muốn cô vì những chuyện đó mà khổ đau.
Nhưng giây phút tiếp theo lại khiến Châu Tuấn Dương hốt hoảng đến không thôi..