Lý Bách Hàng khi bước đến căn phòng này không hề ngại ngùng nằm xuống chiếc giường nhỏ của cô gái kia, trên miệng vẫn còn vương vấn nét cười không ngớt. Chỉ có Lam Hữu Hữu mới biết giờ phút này trống ngực của cô liên hồi đến mức nào. Nhìn người đan ông kia không hề e ngại đương nhiên cô cũng chẳng thể làm gì được anh ta.
Lam Hữu Hữu từng nghe Lam Cảnh Tường nói một câu rằng, đàn ông chính là một loại động vật vô cùng vo sỉ, đến mức chính bản thân ta còn không thể biết trước được loại vô sỉ đó sẽ trở lên như thế nào. Giờ nghiêm nhiên anh chiếm cứ chiếc giường của cô đương nhiên cũng là một loại vô sỉ, chỉ là cô không biết được rằng sẽ còn có một loại vô sỉ ở cấp độ cao hơn nữa cơ.
Không nỡ gọi anh dậy, cũng không thể trực tiếp nằm lên cạnh người đàn ông ấy, Lam Hữu Hữu chỉ đành nhẹ nhàng trải chiếc đệm xuống bên cạnh giường sau đấy nhẹ nhàng lấy một chiếc chăn ấm trong tủ ra nằm xuống dưới ngủ thiếp đi khi chính trong lòng cô còn chưa có được hết các đáp trong cho mình. Cho đến khi hơi thở cô đều đặt người đàn ông kia mới mở đôi mắt hẹp ra nhẹ nhàng mỉm cười bước xuống bên cạnh nhẹ nhàng ôm cô đặt lên chiếc giường nhỏ, sau đó nằm xuống bên cạnh ôm cô chìm vào giấc ngủ cho đến sáng ngày hôm sau.
Sáng ngày hôm sau, mẹ nuôi thấy con gái bình thường luôn dậy sớm nhưng hôm nay bà đã làm xong bữa sáng cũng chưa hề thấy con bé bước ra khỏi phòng, có chút lo lắng liền nhẹ nhàng mở cửa gọi con bé thức giấc.
Nhưng khi tên con bé bà còn chưa kịp gọi hết liền hét lên thật lớn tiếng, khiến ba nuôi vừa mới xuất viện cũng có chút lo lắng chạy đến thật nhanh.
Khi hai ông bà đứng chết sững ở cửa vì nhìn thấy một người đàn ông đang ôm con gái hai người ngọt ngào trong giấc ngủ. Người đó Thì Lam Hữu Hữu mới giật mình bừng tỉnh cô ngồi ngây ngốc trên chiếc giường không hiểu chuyện gì đang sảy ra khiến ba mẹ cô hét lên đến vậy, nhưng khi cảm nhận được sức nặng từ cánh tay trên bụng mình cô cũng chợt cảm thấy bất lực vô cùng.
Cô tự tin khẳng định rằng hơn hai mươi năm nay cô tuyệt đối không hề có chứng mộng du khi ngủ.
Vậy lý do gì khiến cô có thể trèo lên chiếc giường này, không phải là do người đàn ông kia thì còn có thể là ai được. Trong đầu bực tức thì nhiều còn lại chẳng thể suy nghĩ lại xem nên giải thích với ba mẹ nuôi như nào cho hợp tình hợp lý. Nhưng ba mẹ nuôi của cô quả thực không giống những gia đình khác.
Mẹ nuôi cô khẽ cầm tay ba cô không còn lớn tiếng nữa. Bà hắng giọng nhẹ nhàng nói:
- Hữu Hữu, con gọi cậu bạn trai đó dậy, đến ăn sáng đi, dù sao con cũng trưởng thành rồi, có gì cứ nói với ba mẹ.
Đi ra ngoài bà cũng nhẹ nhàng nói với ba nuôi cô rằng, con gái lớn rồi, không thể giữ trong nhà đươc. Lúc trước con bé chối chết chạy đi tận đến chỗ Lam Cảnh Tường chắc chắn trong lòng có khúc mắc không gỡ ra được, giờ con bé có thể thay đổi suy nghĩ mà cùng bạn trai phát triển thôi cũng coi như xoa dịu vết thương lòng của con bé thời gian cũ. Giờ ông bà chỉ cần suy nghĩ một chút về gia thế và người đàn ông kia là được.
Nhưng đến khi cùng nhau ngồi xuống một bàn ăn, quả thật ba mẹ nuôi không thể lên tiếng trách móc cô được, người đàn ông này không những gia thế tốt, công việc đàng hoàng, lại là người có ơn đối với gia đình, quả thực không có gì đáng chê trách.
Chỉ là sau đêm hôm đó và bữa sáng ngày hôm sau, Lam Hữu Hữu lại chạy chối chết đến chỗ của Lam Cảnh Tường, lần này cô không còn im tiếng như lần trước nữa, mà chính cô trực tiếp kể nể đến gần hai tiếng đồng hồ để nói về sự vô sỉ của Lý Bách hàng, khiến Lam Cảnh Tường chỉ ngồi nhìn cô cười nhẹ nhàng nói:
- Cô yêu anh ấy rồi.
- Không thể nào, mình thực sự không bao giờ yêu anh ấy, không bao giờ.
- Nhưng khi nói về anh ấy, ánh mắt cậu rất sáng.
- Rõ ràng không phải.
- Được, vậy có bao giờ cậu nghĩ thấy muốn nhìn anh ấy thêm một lần nhưng đến khi gặp rồi lại ngại ngùng đỏ mặt không, hay có bao giờ thật lâu không gặp lại muốn xem anh ấy ra sao không? Thật ra cậu chỉ là đang cứng miệng thôi.
- Cảnh Tường à.
- Thật ra anh Bách Hàng cũng rất tốt.
- Mình không nói anh ấy không tốt, chỉ là giữa anh ấy và mình có nhiều sự chênh lệch lớn quá. Vậy nên mình không đủ tự tin, đừng nói đến dám hay không dám sánh bước bên anh ấy hay không?
Nhìn len khuôn mặt Lam Hữu Hữu đầy vẻ khó xử và đăm chiêu, Lam Cảnh Tường cũng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Trong lòng cô đã có đáp án, trước đây nghe Châu Tuấn Dương nói đến chuyện mai mối cho hai người này vốn dĩ hiện tại chẳng cần đợi hai người ra tay, thời gian sẽ chứng minh họ đã rung động vì nhau rồi.
Lam Cảnh Tường cùng Lam Hữu Hữu ngồi cùng nhau cả một ngày cuối cùng vẫn phải quyến luyến dời xa nhau. Châu Tuấn Dương từ lúc chấp nhận từ bỏ sản nghiệp của mình đến đây theo đuổi vợ bất chấp, không cần quản đến miệng lưỡi thế gian nói anh đến nương nhờ nhà vợ. Đến bản thân anh chỉ quan tâm đến chuyện buổi tối khi trở về nhà anh luôn luôn muốn nhìn thấy cô gái ấy đầu tiên.
Hai người ở bên cạnh nhau nhưng không hề nhắc đến chuyện tái hôn một lần nào hết, chỉ có duy nhất Châu Tuấn Dương thường xuyên mờ ám đến phòng ba vợ của mình ở trong đấy rất lâu mỗi đêm xong liền trở ra. Lam Cảnh Tường cũng không hề bận tâm đến. Anh chưa làm chồng cô đã được ba vợ ủng hộ đến vậy cô còn bận tâm điều gì chứ, huống hồ những chủ đề để hai người đàn ông đó nói được với nhau quả thực là vấn đề cô chẳng thể nào có thể xem vào được.
Trước khi dời đi Lam Hữu Hữu có hỏi Lam Cảnh Tường có nghĩ đến chuyện sẽ tái hôn cùng Châu Tuấn Dương hay không, nhưng khi đó cô chỉ mỉm cười nói, tái hôn cũng được, không tái hôn cũng được, miễn sao khi hai người ở bên cạnh nhau việc họ cảm nhận được đó chính là hạnh phúc, vậy thì chuyện hai người tái hôn hay không tái hôn đâu còn quan trọng nữa đâu.
Chỉ một câu nói như vậy của Lam Cảnh Tường khiến tâm tư Lam Hữu Hữu suy tư.
Phải, vì sao cứ vì cái suy nghĩ bó buộc của xã hội cũ khiến cô chẳng thể tự nhiên để đối mặt với một người đàn ông.
Lâm Hữu Hữu tư tưởng đã được đả thông, sau khi trở về công ty liền cầm chiếc điện thoại không ngần ngại nhắn tin cho Lý Bách Hàng.
- Chúng ta sống thử đi!
Mà đến chính bản thân cô cũng không biết được rằng người đàn ông kia khi nhận được tin nhắn như thế liền hạnh phúc ngồi cười đến thẫn thờ nguyên một buổi sáng.
Buổi chiều Lý Bách Hàng vui vẻ sắp xếp đồ của mình, để gọn gàng lên chiếc xe ô tô màu đen sang trọng, nhanh chóng tiến về thành phố kia nơi có một người đang chờ anh. Nhưng khi đến được địa chỉ cô đưa cho anh quả thực anh không nói được thêm một lời nào nữa.
Vốn dĩ cuộc sống của cô và anh khác biệt, nhưng anh không nghĩ cô lại tiết kiện đến mức ở trong một căn phòng như này. Anh không quá yêu cầu cao vê nơi ở, nhưng ít nhất cũng nên ở một nơi mà không cần thiết hai người phải né nhau mới đủ không gian đi lại được.
Nghĩ là làm, anh liền chuyển toàn bộ đồ của hai người sang khu chung cư đối diện. Nơi đó cũng là một căn phòng nhỏ, nhưng tiện nghi đầy đủ không gian nhà khác, nhà bếp và hai phòng ngủ. Vậy nên anh liền vui vẻ vào bếp, mặc lên trên mình một chiếc tạp dề nhỏ nấu nướng vài món ăn rồi mời Châu Tuấn Dương cùng với Lam Cảnh Tưởng đến nơi này cùng ăn tân gia. Lam Cảnh Tường nhìn thấy hai người cùng ở chung một căn phòng, đương nhiên hiểu được hai người đã đả thông tư tưởng.
Sự việc của Lý Bách Hàng cùng Lam Hữu Hữu đương nhiên khiến cho Lam Cảnh Tường nhẹ đi được phần lớn những suy nghĩ trong lòng, cô đương nhiên đều nhìn thấy được những người thân quen nhất của mình tìm được phần hạnh phúc dành cho chính họ. Ai cũng có đôi có cặp cho chính mình. Cô cũng vậy, có một người đàn ông luôn bên cạnh bao bọc cô, cho cô một cuộc sống không cần lo nghĩ.
Tình cũ thì sao, chồng cũ cũng không sao hết, miễn là ở bên cạnh nhau hai người hoàn toàn thấu hiểu, vậy có cần để ý gì đến một cái gọi là danh xưng.