Sáng sớm có một cơn mưa nhỏ, Hạ Giai Ngôn nằm ở trên giường nghe thấy âm thanh tiếng mưa, đột nhiên nhớ tới có một chậu cây hoa hồng để ở sân thượng, vì vậy liền khoác áo nhảy xuống giường.
Hạ Giai Ngôn đi lên sân thượng, giữ lấy chiếc áo không chỉnh tề trong gió lạnh mà bước tới, cô không khỏi rụt vai lại.
Cái chậu hoa hồng này là cô mua trước đó vài ngày, có tổng cộng bốn nụ hoa, bây giờ chỉ còn một nụ hoa mà thôi.
Những bông hoa hồng đang nở đã bị mưa gió tàn phá, nếu tiếp tục như vậy, cánh hoa sẽ bị dập mất.
Hạ Giai Ngôn chạy vào lấy cái kéo, nắm lấy chỗ ở cành hoa không có gai đâm, cẩn thận từng li từng tí mà cắt nó, cắm vào trong bình hoa trên bàn trang điểm.
Sau khi cắm hoa hồng xong, Hạ Giai Ngôn mới đi rửa mặt.
Mặc dù là cuối tuần, cô cũng cần dậy sớm, chuẩn bị tới trường đi học.
Học nghiên cứu không phải một chuyện dễ dàng.
Mục tiêu của Hạ Giai Ngôn tương đối cao, lúc trước tốn không ít công sức mới thi vào trường học yêu thích.
Cùng học với cô còn có bạn học cũ Chu Đình ngày xưa, nhiều năm trước kia, cấc cô có một thời gian dài thực tập trong công ty quảng cáo, về sau vì Chu Đình có lý do cá nhân nên tạm rời khỏi chức vụ công tác, mà Hạ Giai Ngôn thì vẫn ở lại làm.
Quan hệ của các cô không có vì vậy mà gián đoạn, cho đến ngày hôm nay, cô với Chu Đình vẫn là những người bạn tốt như cũ.
Giáo sư dạy bọn cô trước kia bởi vì cơ thể có vấn đề, cần nằm viện tĩnh dưỡng, cho nên tuần này có giáo sư khác đến dạy thay.
Hạ Giai Ngôn tới trước mười lăm phút, cô tới tương đối sớm, lúc đi vào phòng học chỉ có mấy người ngồi ở phía trước.
Hạ Giai Ngôn ngồi ở gần cửa sau, vừa ngồi xuống, vai bên phải đã bị vỗ mạnh một cái.
Cô quay đầu chỉ thấy Chu Đình ngồi vào ghế, từ trong cặp lấy ra hai quyển tài liệu giảng dạy.
“Hôm nay rõ rang tới sớm như vậy, không phải là chỉnh sai đồng hồ báo thức chứ?” Vốn dĩ Hạ Giai Ngôn chọn vị trí ngồi ở cửa, hoàn toàn là để tiện cho Chu Đình thường xuyên đi muộn.
Chu Đình nhìn vào màn hình điện thoại di động sửa tóc, sau đó nói: “Tôn giáo sư đã từng nói qua, thầy dạy thay chính là một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai.”
Những lời này là lúc nghỉ giải lao Tôn giáo sư đã nói, Hạ Giai Ngôn chỉ coi nó như lời vui đùa.
Cô nói với Chu Đình: “Đừng tin, chẳng qua là Tôn giáo sư muốn khích lệ chúng ta tới lớp mà tạo thành lời nói dối hoàn mỹ thôi.”
Mặc dù lời nói như thế, nhưng Hạ Giai Ngôn phát hiện hôm nay tỉ lệ so với ngày thường thật sự cao hơn nhiều.
Cô bất đắc dĩ mà lắc đầu, xem ra mọi người đều hi vọng với thầy chủ nhiệm mới này.
Cách giừo lên lớp còn mười lăm phút, phòng học đã bắt đầu ồn ào.
Hạ Giai Ngôn đổi tin tức, bị Chu Định đụng nhẹ vào khuỷu tay, cô mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên.
Một người đàn ông mặc áo khoác ngoài màu nâu nhạt đứng ở bục giảng, cho dù cách xa một khoảng như vậy vẫn cảm thấy được một thân hình cao lớn.
Anh quay sang một bên, cúi xuống nhìn máy tính.
Hạ Giai Ngôn không nhìn rõ khuôn mặt anh, mà Chu Đình ngồi bên cạnh thấp giọng thì thầm: “Giáo sư quả nhiên là lừa người đấy!”
“Coi như cũng được, nhìn một bên mặt cũng không quá tệ.” Hạ Giai Ngôn thu hồi ánh mắt, đánh giá đụng trọng tâm.
Đôi mắt Chu Đình khoá chặt vào người đàn ông đứng trên bục giảng kia, ngược lại cô hít một hơi: “Tôi còn tưởng sẽ là một sẽ là một tiểu thịt tươi đến, nhưng thực tế lại là một người đàn ông trưởng thành.
Thật đáng tiếc, tôi cũng không có khả năng kiểm soát một người đàn ông như vậy.”
Hạ Giai Ngôn nhếch môi cười, cô lại ngẩng đầu một lần nữa, không ngờ nhìn thấy một khuôn mặt cũng không tính là lạ lẫm.
Cô cảm thấy kinh ngạc, nụ cười yếu ớt trên môi cũng cứng lại.
Tiếng chuông vào học vang lên, trong phòng học dần trở nên yên tĩnh.
Màn hình chiếu sáng lên, Lục Tiệp đập nhẹ nhàng vào micro, sau đó nói: “Các bạn học, buổi sáng tốt đẹp.
Tôi là Lục Tiệp.
Bởi vì thân thể Tôn giáo sư bị bệnh nhẹ, tạm thời tôi sẽ tiếp nhận công việc của ông ấy, cùng ở chung với mọi người một thời gian ngắn.”
Hạ Giai Ngôn thu lại điện thoại, lật trang sách đã được đánh dấu đến bài học đã nhắc ở tiết trước.
Cô nhìn thẳng về phía trước, mượn bạn học ở đằng trước che chắn, bắt đầu quang minh chính đại mà nhìn Lục Tiệp.
Chu Đình thấp giọng: “Âm thanh có tình cảm, êm tai!”
Màn hình chiếu sang trang khác, trên màn hình hiện lên tên cùng số điện thoại liên lạc của anh.
Lục Tiệp dùng bút laser chỉ vào số điện thoại di động và địa chỉ email: “Nếu gặp vấn đề trong học tập, hoan nghênh mọi người tời tìm tôi để nghiên cứu thảo luận.”
Một giọng nữ ở chỗ xa truyền tới: “Nếu không phải học tập có thể liên hệ với thầy không?”
Vừa dứt lời, trong phòng học vang lên một trận cười.
Lục Tiệp không trả lời, thậm chí đôi mắt cũng không động.
Rất nhiều người lấy điện thoại ra chụp tờ giấy trên màn hình chiếu, âm thanh chụp ảnh liên tiếp.
Hạ Giai Ngôn chỉ dung bút ghi lại trên trang mục lục của sách giáo khoa.
Nhiều năm không gặp, số điện thoại của Lục Tiệp cũng thay nhiều lần rồi nhỉ, cô cứng nhắc viết mười một con số lạ lẫm kia, trong nội tâm cũng không gợn sóng.
Khoảng mười phút đồng hồ sau, Lục Tiệp lại sang trang khác, bắt đầu giảng bài.
Mấy nữ sinh ngồi phía trước giơ điện thoại, mắt Hạ Giai Ngôn trong lúc vô tình nhìn thấy, trên màn hình hiện ra ảnh chụp Lục Tiệp cầm bút laser, màn hình chiếu bên cạnh anh hoàn toàn không có trong ống kính.
Trong lúc giảng bài, toàn bộ Lục Tiệp đều không nở nụ cười.
Trước tiên anh giải thích các danh từ chuyên nghiệp khó hiểu một lần, về sau mới dẫn vào nội dung trọng điểm.
Mặc dù anh nhìn qua thiếu một chút sự tương tác, nhung lại hoàn toàn làm cho người ta cảm thấy một thái độ giảng dạy nghiêm khắc xứng đáng.
Một tay Chu Đình lật trang sách, một tay nâng cằm lên, cam kết nói: “Đối với khuôn mặt này, tôi quyết định về sau không bao giờ… đi muộn nữa.”
Hạ Giai Ngôn chuyển động bút trong tay, âm thanh ổn định nói: “Lần đó không muốn hai mươi phút, coi như cậu đến sớm rồi.”
Chu Đình sống ở rất xa, mỗi lần tới trường đều mất hơn một tiếng đồng hồ.
Tiết thứ nhất là tám giờ năm mươi phút, nếu như cô không muốn đến muộn, nhất định phải dậy lúc bảy giờ.
Đối với thói quen sang đi muộn chiều về sớm mà nói, thật sự là một thử thách.
Đối với sự hoài nghi của Hạ Giai Ngôn, Chu Đình không phục lắm, âm thanh không tự giác mà cao lên: “Cái gì, tớ có quyết tâm rất lớn đó!”
Vừa dứt lời, âm thanh toàn bộ phòng học đều dừng lại.
Mặc dù Hạ Giai Ngôn không có chăm chú lắng nghe bài giảng, nhưng biết rõ không phải là Lục Tiệp dừng lại bình thường.
Cô tò mò ngẩng đầu, lại trùng hợp đối mặt với anh mắt của Lục Tiệp, bốn mắt nhìn nhau, tim của cô bỗng nhiên lạc nửa nhịp.
Mặt Lục Tiệp hiện lên cảm xúc rất đơn giản, không có ngoài ý muốn, không có vui mừng, chỉ có chút không vui.
Trong lòng Chu Đình biết chính mình gặp rắc rối, cúi đầu cắn môi.
Ba giây sau, ánh mắt Lục Tiệp bắt đầu nhìn quanh mọi người đang ngồi học.
Cho dù trong nội tâm mọi người đều cảm thấy hoang mang, nhưng không ai dám nói chuyện.
Phòng học yên tĩnh có chút áp lực.
Hạ Giai Ngôn dời ánh mắt, mà Lục Tiệp cũng thu hồi ánh mắt, tiếp tục giảng nội dung bài học.
Cô không biết Lục Tiệp làm như vậy, là vì không hi vọng chút chuyện nhỏ này làm ảnh hưởng đến toàn bộ tiến bộ dạy học, hay là vì coi thưởng kỉ luật lớp học mà cho các cô chút mặt mũi.
Cách thời gian tan học còn mấy phút, Lục Tiệp đã hoàn thành nội dung bài học hôm nay.
Anh làm tổng kết lớp học, để sắp xếp các kiến thức mới cho sinh viên, cuối cùng tắt màn hình chiếu đi.
Có không ít bạn học đã đóng tài liệu giảng dạy trong tay lại, chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi.
Hạ Giai Ngôn cũng đóng bút, trong lòng nghĩ đi đâu ăn cơm trưa, nâng mắt phát hiện Lục Tiệp không biết như thế nào lại đi từ bục giảng xuống, đứng ở phía trước.
Anh không micro, nhưng âm thanh truyền đến vẫn ổn định: “Những bạn học ngồi đây cũng không phải những đứa trẻ mười mấy tuổi, những phép tắc ‘Không thể đi trễ về sớm’, ‘Đi học không cho phép nói chuyện riêng, ngủ, chơi điện thoại’, tôi hi vọng không cần phải nhắc lại một lần nữa.
Từ trong lớp học đi ra, Chu Đình lập tức nói với Hạ Giai Ngôn: “Lục Tiệp này rõ ràng là nói với tớ, anh đây được xem có ý tứ gì, cảm thấy tớ ngay cả đứa trẻ mười mấy tuổi đều không bằng hay sao?”
“Cậu cho rằng mỗi thầy giáo đều hiền như Tôn giáo sư sao?” Hạ Giai Ngôn nhịn không được quay đầu lại nhìn về phòng học, Lục Tiệp còn chưa đi, đang bị mấy học sinh nữ vây quanh.
Chu Đình khoác ba lô lên vai, tức giận nói: “Thật nhớ Tôn giáo sư, vào lúc đó không biết quý trọng ông ấy, bây giờ lại hi vọng ông ấy có thể quay về.”
Hạ Giai Ngôn cười: “Vừa rồi cậu quyết tâm lắm mà, vì khuôn mặt kia, về sau sẽ không bao giờ đi trễ nữa.”
“Tớ thay đổi ý nghĩ.” Chu Đình nhếch miệng: “Tớ quyết tâm mỗi lần đến tiết của anh ta đều đến muộn!”
Hạ Giai Ngôn khoác tay Chu Đình, giọng điệu có chút hả hê: “Anh ta cũng nhắc về vấn đề đi muộn về sớm, nếu cậu mỗi tiết đều đến muộn, tớ đây chỉ còn cầu phúc cho cậu thôi.”
Chu Đình quay đầu trừng mắt nhìn Hạ Giai Ngôn: “Cậu?”
“Đình Đình nhà ta học giỏi nhiều mặt, làm sao có thể thi trượt tín chỉ.” Hạ Giai Ngôn động viên Chu Đình, đề nghị: “Đi! Chúng ta đi ăn bữa ngon, nếu không chúng ta thử quán Tuỵ Vị bên phía cửa Bắc kia?”
Toà nhà giảng dạt nằm ở gần cổng phía Nam, các cô mất chút thời gian mới đến được quán Tuỵ Vị này.
Sau khi xem các món ăn, Chu Đình chỉ vào phần ăn hai người rồi hỏi Hạ Giai Ngôn: “Cái này như thế nào?”
Hạ Giai Ngôn gật đầu: “Tớ cũng thích cái này.”
Sau khi gọi món xong, người phụ vụ đi lấy món ăn.
Hạ Giai Ngôn dựa vào ghế, đưa tay xoa thái dương hơi đau, Chu Đình thấy thế hỏi cô: “Quầng thâm mắt rất nghiêm trọng, lại bị Quan Mộ Hân bắt nạt rồi hả?”
Nghe thấy tên Quan Mộ Hân, đầu Hạ Giai Ngôn lại càng đau.
Còn nhớ lúc khi mới vào công ty, khi mà cô phấn đấu có kết quả thì lại bị Quan Mộ Hân lấy đi giành công, chạy theo hỏi Quan Mộ Hân.
Cô ta không hề cảm thấy áy náy, chỉ linh hoạt nói vài câu mập mờ cho qua chuyện, sau đó xua đuổi cô đi.
Mọi người trong văn phòng đều biết Hạ Giai Ngôn trẻ người non dạ, vì vậy tận tình khuyên bảo mà nói cô biết, mọi thứ phải chịu đựng, nếu không nhịn được nữa thì trong đầu vẫn phải nhịn.
Hạ Giai Ngôn vì chứng nhận hồ sơ thực tập, thật sự là nhịn Quan Mộ Hân ba tháng.
Ba tháng sau, khi cô chuẩn bị chào tạm biệt, lại ngoài ý muốn được chuyển sang nhân viên chính thức.
Phần công việc này thật sự rất thú vị, các đồng nghiệp trong cy đều rất chiếu cố mình, về sau cô nghĩ kĩ quyết định ở lại.
Mà sự thật chứng minh, đắc tội với cấp trên không tốt một chút nào.
Quan Mộ Hân lại chính là cấp trên của cô, cô nghĩ từ này về sau sẽ bị nữ ma đầu này tra tấn.
Chu Đình thường xuyên hỏi cô, vì cái gì mà không đi tìm công việc khác.
Hạ Giai Ngôn mỗi lần đều cười lắc đầu, cô biết điều cô muốn làm nhất không phải là ném lá thư từ chức, mà là dựa vào thực lực của chính mình, xinh đẹp mà đánh trả lại.
.