Tình Cũ Không Rủ Cũng Tới


Gió đêm nay không quá lớn, Hạ Giai Ngôn đứng đó đón gió, tóc bay qua mặt Luc Tiệp, có hơi ngứa.

Anh đã rất lâu không ôm cô như vậy, nhưng cảm xúc kia lại quen thuộc như cũ.
Hạ Giai Ngôn thử đẩy tay Lục Tiệp ra, nhưng anh lại không có ý buông ra.

Cô thở dài, nhẹ giọng kêu tên anh: “Tôi biết rõ hôm nay anh không uống say.”
“Nếu em dùng sức đụng vào tay phải của tôi, hoặc cứ như vậy để anh ôm…” Lục Tiệp cố chấp ôm cô từ phía sau, dịu dàng nói.
Nghe vậy, Hạ Giai Ngôn mím môi không nói lời nào.

Rất nhanh, cô chỉ nghe thấy âm thanh của Lục Tiệp: “Khương Vũ Nhàn vốn là con dâu mà ba mẹ tôi chọn.

Người lớn hai nhà có ý hợp tác cho hai chúng tôi, tuy không nói ra, nhưng biểu hiện rất rõ ràng.”
Hạ Giai Ngôn không cảm thấy kinh ngạc, cô đã sớm đoán được Lục Tiệp với Khương Vũ Nhàn có mối quan hệ không đơn giản như vậy.

Cô không nhúc nhích mà đứng nguyên tại chỗ, lạnh nhạt nói: “Anh không nên buông tha cô ấy.”
“Lúc đầu tôi cũng có ý thử với Khương Vũ Nhàn, cho nên thời điểm ba tôi đưa đi gặp cô ấy, tôi cũng không từ chối.

Nhưng mà, sau khi tiếp xúc với cô ấy, tôi phát hiện ra không thể toàn tâm toàn ý đối với cô ấy.” Bây giờ, Lục Tiệp vẫn còn nhớ rõ cảm giác này bất lực đến thế nào.

Mỗi lần anh hi vọng có thể bắt đầu một đoạn tình cảm mới, nhưng chuyện cũ cứ như nước dâng lên, mãnh liệt ùa về đánh chính mình một cái.

Trong đầu toàn là bóng dáng Hạ Giai Ngôn, anh muốn bỏ cũng không được.
Cho dù Hạ Giai Ngôn bình tĩnh, nhưng trong lòng cô không phải không dao động.

Một lát sau, cô nói: “Anh tạo cho mình áp lực quá lớn rồi.”
Âm thanh của cô hòa vào gió đêm, rất thấp, Lục Tiệp cảm thấy không quá rõ ràng, dường như vẫn còn ở trong mơ.

Anh nói với Hạ Giai Ngôn: “Tôi không tạo áp lực gì cho mình, chỉ là tôi rõ ràng được người trong lòng tôi là ai.

Lúc tôi biết được Khương Vũ Nhàn có bạn trai, ngược lại tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Ở tiệc chia tay Phạm Ngạn Xương lúc trước, tôi nhìn thấy em hát cùng người khác, thật ra tôi cảm có ghen, trong lòng tựa như phát điên.
Hạ Giai Ngôn không biết nói tiếp như thế nào, chỉ có thể mơ hồ nói theo anh: “Cô ấy là người phụ nữ tốt, rõ ràng anh không tranh thủ cơ hội, thật sự rất đáng tiếc.”
Nghe xong lời cô nói, Lục Tiệp im lặng nở nụ cười.

Nhớ ngày đó, nếu anh thật sự muốn kết giao với Khương Vũ Nhàn, chỉ cần dùng một chút thủ đoạn, cô ấy với Tống Tri Cần chắc chắn sẽ không thuận lợi như vậy được.

Cô gái như Khương Vũ Nhàn, anh có nhắm mắt lại cũng sẽ chắc chắn có được, mà Tống Tri Cẩn thường xuyên phải di chuyển trong và ngoài nước, cho dù muốn đem người theo bên người, thật sự vẫn là ngoài tầm tay.

Nhưng mà, anh nhìn ra được, Tổng Tri Cẩn thật sự coi trọng anh, tuy anh không dám tự nhận mình là quân tử, nhưng giúp người ta hoàn thành hi vọng vẫn có.

Anh đối với Khương Vũ Nhàn không có một chút tình cảm nam nữ nào, nhưng tình nghĩa thì anh có, anh coi Khương Vũ Nhàn như là em gái để dạy dỗ, đến nối sau khi anh biết được cô ấy với Tống Tri Cần gạt người nhà để kết hôn, anh cũng có cảm giác một chậu hoa mình vất vả trồng bị người đàn ông khác cướp mất.
Thu hồi lại suy nghĩ, Lục Tiệp nói: “Cô ấy thật sự là một cô gái tốt, cho dù được người trong nhà bảo vệ tốt.

Hơn nữa, cô ấy là bảo bối của Khương Duyên, làm sao tôi có thể nhẫn tâm hại cô ấy?”
Hạ Giai Ngôn cảm thấy mình nói gì cũng không đúng, vì vậy đành yên lặng.
Lục Tiệp nắm chặt tay để hai bên của cô: “Giai Ngôn, ngoài em ra, tôi cũng không muốn yêu ai cả.”
Hạ Giai Ngôn cúi đầu, cô nhìn chằm chằm dép của mình, im lặng một lúc rồi mới nói: “Chúng ta đã chia tay rồi.

Hiện tại tôi có cuộc sống của chính mình, anh cũng có cuộc sống của anh, chúng ta có lẽ không nên làm phiền đối phương.”
“Đúng vậy, chúng ta đã chia tay rồi.

Nếu như tôi thấy bên cạnh em có người đàn ông khác, chắc chắn tôi sẽ không làm phiền em, nhưng em không có, vẫn chỉ có một mình.

Nhiều năm như vậy rồi, chúng ta đều không gặp người tốt hơn, bây giờ một lần nữa gặp lại nhau, tôi cảm thấy chúng ta không thẻ nào bỏ lỡ một lần nữa.” Lục Tiệp hít một hơi thật sâu, hỏi cô: “Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không?”
Hạ Giai Ngôn vội vàng trả lời: “Không phải vấn đề này…”
Lục Tiệp ngắt lời cô: “Tôi biết rõ, tôi sẽ không bắt em phải trả lời ngày lập tức, tôi chỉ hi vọng em không đề phòng tôi, lại càng không muốn như lần trước, vội vã đẩy tôi đi.”
Âm thanh Hạ Giai Ngôn vô cùng mệt mỏi: “Tôi không muốn lãng phí tình cảm của anh.”
“Cho dù có lãng phí thì cũng là tôi cam tâm tình nguyện.” Sau khi gặp lại, Lục Tiệp không kìm lòng được mà nghĩ lại.

Anh là người quá lí trí, còn Hạ Giai Ngôn thì ngược lại với anh, hai người đều không tìm được điểm cân bằng giữa lí trí và tình cảm, sửa những khe hở trong tình cảm một cách thích đáng.

Anh lớn hơn Hạ Giai Ngôn vài tuổi, cách xử lý mọi việc cũng chu đáo hơn cô, nhưng anh xử lý mọi việc hơi tiêu cực, làm mọi người lãng phí nhiều năm như vậy.

Nhiều năm không gặp, chắc chắn cô đã buông tha cho chính mình, nếu muốn cô quay lại, hẳn là không đơn giản như anh nghĩ.
Lục Tiệp hôn trên tóc đó, động tác kia rất áp lực: “Giai Ngôn, hãy quên những chuyện không vui kia đi.

Lần này tôi giúp em, có như thế nào tôi cũng sẽ không rời đi.”
Hạ Giai Ngôn chưa bao giờ nghĩ về điều đó, nếu lúc trước Lục Tiệp không đồng ý chia ta, thì bây giờ mối quan hệ của hai người sẽ như thế nào.

Lục Tiệp không phải là người bám lấy người khác, anh sẽ không bao giờ làm điều bất lợi với bản thân, cô đã quyết định chia tay, cô đã chuẩn bị kết thúc hoàn toàn với anh.

Những năm gần đây, họ giống như những người yêu cũ bình thường trên thế giới, để đối phương vào một góc trong lòng, lưu lại nỗi nhớ.

Hai người đều không cố ý đợi nhau, nếu gặp người thích hợp, trên ngón áp út của hai người đã sớm có nhẫn cưới rồi.

Như Lục Tiệp nói, hai người quanh đi quẩn lại đều không gặp người có cảm giác, hoặc là nói, người đó đã xuất hiện, chỉ có điều bọn họ đều không đủ trưởng thành, không hiểu được thế nào để duy trì đoạn tình cảm này.
Càng suy nghĩ sâu xa, trong lòng Hạ Giai Ngôn càng rối loạn.

Cô nhắm mắt lại, giọng có chút khàn: “Đầu của tôi hơi đau, hôm nay nghỉ sớm một chút.”
Lục Tiệp không dám giữ chặt cô, vì vậy chậm rãi buông tay, nhìn cô bước nhanh rời đi, ngược lại anh biết cơ hội còn xa lắm.
Sau khi nói chuyện này xong, Hạ Giai Ngôn không biết dùng thái độ gì đối mặt với Lục Tiệp.

Lần trước cô để Lục Tiệp vào trong nhà, một năm một mười đã nói chuyện rõ ràng, còn tưởng rằng Lục Tiệp sẽ chết tâm, nhưng không ngờ anh cố chấp như vậy.

Sau đó Lục Tiệp cũng không có nhắc lại, cũng không có làm hành động gì khác, Hạ Giai Ngôn biết rõ anh đây là đang cho cô thời gian để cân nhắc, nhưng cô lại dùng thời gian này để trốn tránh.
Lúc trời tối, cô với Lục Tiệp ngồi ở ghế xem ti vi.

Trong vở kịch là đôi vợ chồng trẻ bới vì không thể giải quyết mâu thuẫn là ly hôn, sau hai tuần ký giấy ly hôn, người đàn ông biết vợ cũ mang thai, hối hận không kịp, liền đến tận nơi để theo đuổi lại vợ.

Nếu là trước kia, Lục Tiệp nhất định sẽ cảm thấy nhàm chán mà đi ngủ, nhưng bây giờ lại nhìn chằm chằm vào ti vi.
Người đàn ông kia đề nghị tái hôn, vợ cũ mắng anh ta một trận, người đàn ông tiếp nhận toàn bộ, một chút tức giận cũng không có.

Lục Tiệp hỏi Hạ Giai Ngôn: “Bọn họ nhất định sẽ phục hôn à?”
Hạ Giai Ngôn nghĩ nghĩ nói: “Vì kết thúc có hậu, hai người họ có lẽ sẽ tái hôn.”
Lục Tiệp lại hỏi: “Vợ chồng ly hôn cũng có thể tái hon, như vậy đôi tình nhân chia tay rồi cũng có thể một lần nữa cùng nhau à?”
Hạ Giai Ngôn liếc mắt nhìn anh, có ý đem sự chú ý vào vở kịch trên ti vi: “Anh không nghe thấy vợ cũ mắng chống trước là bệnh tâm thần sao? Mục đích ly hôn không phải là phá vỡ mối quan hệ, càng không phải để sau này tái hôn.

Trong cuộc sống sinh hoạt, sẽ không có nhiều người làm được những gì mà người có bệnh tâm thần này làm.”
Lục Tiệp bị cô làm cho nghẹn, cả buổi tối cũng không nói thêm gì nhiều.
Buổi sáng thứ tư, Lục Tiệp có tiết dạy học, cánh tay cũng không có gì đáng lo nữa, anh quyết định quay lại trường học.

Hạ Giai Ngôn lái xe đưa anh tới trường, chương trình học của cô chỉ có hai tiết, Lục Tiệp hỏi: “Em có chỗ nào muốn đi sao?”
Hạ Giai Ngôn lắc đầu: “Chỉ có hai tiếng, tôi có thể đi đâu?”
Lục Tiệp đề nghị: “Đi nghe giảng đi, tiết này đối với em rất có ích đấy.”
Dù sao trong lúc rảnh rỗi, Hạ Giai Ngôn đi theo anh xuống xe.
Đây là tiết học chung, lúc hai người đi vào trong lớp, hơn nửa học sinh đã ngồi chờ ở phía trên.

Hạ Giai Ngôn hỏi anh có cần giúp đỡ gì không, Lục Tiệp nói không cần, cô liền ngồi xuống vị trí đằng sau cạnh tường.
Thật ra Lục Tiệp giảng bài không phải không thú vị, anh thích đơn giản hóa mọi thứ, câu văn trôi chảy không tối nghĩa.

Lúc tan học, có một vài sinh viên đến gần bục giảng, Hạ Giai Ngôn ngồi ở xa, không nghe thấy bọn họ nói chuyện gì, nhưng nhìn nét mặt với động tác, có thể bọn họ quan tâm tới vết thương ở tay của Lục Tiệp.

Thái độ của Lục Tiệp với sinh viên không tính là thân thiết, nét mặt anh cũng không mềm mỏng một chút nào, dường như cố gắng giữ một khoảng cách nhật định với sinh viên.
Hạ Giai Ngôn cảm thấy, cho dù Lục Tiệp ở nước ngoài một thời gian dài, nhưng anh vẫn bị tử tưởng truyền thống ảnh hưởng như trước.

Anh đối xử với mọi người đều theo một tiêu chuẩn, như hiện tại, anh cũng sẽ không đùa giỡn với sinh viên của mình, cũng sẽ không mập mờ với sinh viên.

Về năm đó vì sao anh lại xúc động phát sinh quan hệ với chính mình, Hạ Giai Ngôn nhất định cho rằng đêm đó đầu anh bị gió lớn làm ảnh hưởng rồi.
Trước khi tan học ba phút, Lục Tiệp đã giảng xong toàn bộ nội dung dạy học.

Anh cho sinh viên phân tích một vụ án đặc biệt coi như là bài tập khóa sau, vừa nói xong yêu cầu, âm thanh tiếng chuông tan học liền vang lên.
Đợi Lục Tiệp trả lời xong các câu hỏi của sinh viên, Hạ Giai Ngôn mới chậm rãi đi lên bục giảng.

Một tay Lục Tiệp cất laptop vào trong túi, anh hỏi cô: “Rất nhàm chán à?”
“Không có.” Hạ Giai Ngôn phủ nhận: “Lên lớp cùng với mấy sinh viên nhỏ tuổi hơn, tôi có chút không quen mà thôi.”
Vừa đi ra khỏi phòng học, điện thoại Hạ Giai Ngôn rung lên, cô lấy điện thoại di động để trong túi ra, sau khi nhìn tin nhắn Hạ Giai Mặc nhắn tới, vừa đi vừa nhắn lại cho anh ấy.

Cô tụt lại phía sau Lục Tiệp khoảng ba bước, Lục Tiệp đang muốn lấy lại điện thoại di động của cô, phía trước liền truyền tới một giọng nữ, âm thanh không lớn không nhỏ gọi tên anh: “Giáo sư Lục!”
Lục Tiệp dừng bước, âm thanh lạnh nhạt nói: “Xin chào.”
Nghe thấy tiếng, sự chú ý của Hạ Giai Ngôn từ trong điện thoại chuyển ra ngoài, cô đưa mắt nhìn người mới tới, tuổi của người phụ nữ kia với chính mình cũng không khác nhau lắm, mặt mũi không tệ, cách ăn mặc cũng khéo léo, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Tiệp có chút kì quái.

Cô đi cách xa vài bước, để không gian cho bọn họ nói chuyện.

Cô chống khuỷu tay lên hàng rào, tiếp tục nhắn tin cho Hạ Giai Mặc, còn chưa soạn tin nhắn xong, cô đã nghe thấy âm thanh của Lục Tiệp từ đằng sau: “Hạ Giai Ngôn, đi thôi.”
Gửi xong tin nhắn đi, Hạ Giai Ngôn mới quay người, cô hỏi Lục Tiệp: “Không phải cô giáo kia mời đi ăn cơm sao, sao anh không đồng ý?”
Vừa nãy không phái Hạ Giai Ngôn cố tình nghe lén, nhưng khoảng cách giữa bọn họ không xa, nội dung cuộc nói chuyện của cô giáo kia với Lục Tiệp đều rơi vào trong tai cô.

Lúc giáo viên kia mời Lục Tiệp đi ăn cơm trưa, Lục Tiệp từ chối không chút do dự, lý do cũng không có.
Lục Tiệp không trả lời, lại giải thích với cô: “Cô ấy là cháu gái của chủ nhiệm Khang, chúng tôi mới chỉ gặp một lần ở phòng giáo viên, tôi cũng không quen cô ấy.”
Hạ Giai Ngôn cầm điện thoại dừng một lúc, chỉ nhẹ nhàng ‘Ừ’ một tiếng.
Hai người ăn cơm ở nhà hàng cạnh trường học.
Lục Tiệp phát hiện có mấy lần Hạ Giai Ngôn muốn nói lại thôi, vì vậy chủ động hỏi cô: “Có việc?”
Hạ Giai Ngôn chọc vào bát cơm, lúc nói chuyện đầu cũng không ngẩng lên: “Anh trai tôi bảo tối nay về nhà ăn cơm.”
Lục Tiệp nhướng mày: “Sau đó thì sao?”
Lúc này Hạ Giai Ngôn mới nhìn về Lục Tiệp: “Anh ấy lại bảo tôi đưa anh về cùng.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui