Tình Cũ Lại Mò Đến


Kha Phí gọi đến ba lần, nhưng Thẩm Tư Nam vẫn đứng đực ra đấy, anh chăm chăm nhìn cô như sợ chỉ cần chớp mắt một cái Lư Thanh sẽ biến mất vậy.
Cô bé ngước lên, hết nhìn Thẩm Tư Nam lại nhìn Lư Thanh.

Ban nãy, lúc trả tiền mua kem, cô bé thấy trong ví của chú Tư Nam có hình của một chị gái khá giống với cái cô này.

Nhưng có điều chị gái đó nhìn trẻ hơn, cũng vui hơn, chứ cô này cứ buồn buồn kiểu gì ấy.
Thẩm Tư Nam buông tay cô bé ra, chậm rãi đi đến chỗ Lư Thanh, anh mấp máy môi, lại chẳng thể phát ra bất kì câu nói nào.
"Có thật là cậu không?"
Anh muốn nắm lấy tay cô, lại bị Lư Thanh gạt ra, "Phải."
Kha Phí bấy giờ vẫn chưa hết ngạc nhiên, hỏi: "Thẩm Tư Nam, sao cậu lại ở đây?"
"Có gì đâu mà phải ngạc nhiên vậy? Tư Nam không hề vắng mặt trong bất kì buổi học lớp nào của A2 đâu nha."
Tiếng nói hào sảng đến từ phía một người đàn ông vừa bước vào.

Chẳng mấy chốc, mọi người đã đến, dù không có đông đủ thành viên của lớp, nhưng vẫn có những khuôn mặt đại diện.

Mười năm qua, ai ai cũng có cuộc sống riêng, những thăng trầm đã trải qua đều hiện hết lên nét mặt, qua từng cử chỉ của mỗi người, không còn vương vấn những ngây ngô của thời học sinh nữa.


"Kha Phí sắp kết hôn rồi sao? Vậy còn Lư Thanh?" Một cậu bạn khi nghe Kha Phí kể về chuyện kết hôn thì đánh lái sang Lư Thanh.
Mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Lư Thanh, ngay cả Thẩm Tư Nam từ đầu đến cuối đều im lặng, tập trung bóc vỏ tôm cho cô bé nhỏ cũng ngước về phía cô.
Đột nhiên bị chú ý như vậy, Lư Thanh thoáng lúng túng, cô cụp mắt xuống nói: "Tôi chưa nghĩ tới chuyện đó."
Cậu bạn kia thế mà cười phá lên, "Thật sao? Tốt quá rồi!" Vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với Thẩm Tư Nam.
Mọi người ngồi đây, ai mà chẳng nhận ra lí do mà Thẩm Tư Nam có mặt ở đây là gì.
Nhớ lại năm đó, Lư Thanh cố chấp, cứng đầu theo đuổi mãi mà chẳng có kết quả, nhiều bạn học đã khuyên cô từ bỏ, nhưng Lư Thanh đâu có nghe.
Vào chiều thứ năm, sẽ có trận đá bóng giữa các lớp, Lư Thanh dù có bận thế nào đi nữa cũng đến cổ vũ Thẩm Tư Nam.

Nào là khăn lau mồ hôi, nước uống, mọi thứ đều rất chu đáo, ấy vậy mà anh chẳng may mảy để ý đến.

Mấy nam sinh khác ngao ngán lắc đầu, đổi lại là bọn họ chắc phải đổ từ lâu rồi.

Dù gì Lư Thanh cũng là hoa khôi của khối, nhan sắc, thân hình, thành tích học tập đều không có gì để chê cả.
Đa số đều nghĩ Lư Thanh sẽ từ bỏ, ấy thế mà lại theo đuổi Thẩm Tư Nam tận ba năm.

Dù vậy, Thẩm Tư Nam chẳng hề rung động lấy một lần.

Đến bạn bè thân thiết như Hoa Đông từng khẳng định rằng anh cực kì không ưa Lư Thanh, ghét tất cả những gì thuộc về cô.
Chuyện Lư Thanh thích Thẩm Tư Nam các thầy cô ai ai cũng biết.

Có giáo viên còn cổ vũ, thậm chí thấy cảm phục sự kiên trì của cô.
Đến một ngày nọ, sau khi thi đại học xong, Thẩm Tư Nam đã đến tìm bạn học của Lư Thanh để xin phương thúc liên lạc với cô.

Nhưng Lư Thanh đã cắt đứt liên lạc với mọi người, bạn bè thân thiết với cô thì chẳng ai chịu cho Thẩm Tư Nam cả.

Cứ thế, thấm thoắt đã mười năm trôi qua, Thẩm Tư Nam vẫn chưa hết hy vọng tìm kiếm Lư Thanh.

Nhìn người con trai này, dường như bọn họ đã quên mất cậu thiếu niên năm đó, chẳng nể nang ai mà thẳng thừng từ chối con gái nhà người ta cả trăm lần nữa.
Kha Phí nhìn ra có chuyện, không nhanh không chậm nói: "Thẩm Tư Nam không những kết hôn mà còn có con gái lớn vậy rồi kia kìa."
"Không phải!" Thẩm Tư Nam lên tiếng phủ nhận anh ngay lập tức: "Đây là cháu của bạn mẹ tôi, tôi chưa từng yêu đương, chứ đừng nói đến chuyện kết hôn." Anh vừa nói, vừa nhìn về phía Lư Thanh với vẻ mặt nghiêm túc.


Trông cứ như lời thanh minh vậy.

"Tôi đâu có hỏi kĩ vậy đâu, ai mượn cậu khai vậy."
"Thì..."
Thẩm Tư Nam cứng họng, anh thoáng thất vọng, bởi Lư Thanh chưa từng nhìn anh lấy một lần, cô chỉ yên lặng nghe mọi người trò chuyện rồi cười nhẹ.

Khác hẳn với trước kia, cô luôn lượn lờ trước mặt anh, nói đủ chuyện trên trời dưới đất.
Bữa ăn kết thúc, cả đám định đi hát, nhưng Lư Thanh từ chối khéo, muốn đi về trước.

Một mình lang thang bên đường, từng cơn gió nhẹ thổi qua, cô bất giác rùng mình.

Bỗng nhiên, đằng sau có tiếng người gọi tên cô.
"Lư Thanh."
Cô quay đầu lại, thấy Thẩm Tư Nam đang chạy theo mình, trên tay còn bế bé gái kia.
"Có chuyện gì vậy?"
"Con bé này cứ nằng nặc bắt tớ đuổi theo cậu." Anh thở dốc, trên trán mồ hôi đầm đìa, vừa bế cô nhóc này, lại phải chạy theo cô khiến anh đứt hơi mất.
"Vậy sao?" Lư Thanh lấy tay gảy nhẹ lên mũi cô bé, cô nhẹ nhàng hỏi: "Bé con có chuyện gì muốn nói với cô sao?"
Cô bé ban nãy đã được Thẩm Tư Nam bày cho kịch bản, nên rất trôi chảy nói: "Cô xinh đẹp ơi, cho con xin phương thức liên lạc nha."
"Ặc..." Lư Thanh cứng họng.

Cô không biết là cô bé này muốn xin thật hay do Thẩm Tư Nam kêu bé xin.

Cô không phải con ngốc, những gì xảy ra trong bữa ăn, cô mơ hồ đoán ra được bảy, tám phần.

Chỉ là cô không hiểu, nếu Thẩm Tư Nam thích cô, tại sao khi đó lại đối xử với cô như vậy, với cả đã qua mười năm rồi.

Cô và anh đều đã hai mươi tám tuổi, chẳng còn mơ mộng mà khăng khăng trông chờ vào đoạn tình cảm thời học sinh.
Cô bé kia cố gắng mở to mắt, chu môi nũng nịu, Lư Thanh không chống đỡ nổi liền cho cô bé số của mình.
"Đây nha, về nhà kết bạn zalo với cô nhé."
"Vâng." Cả cô bé và Thẩm Tư Nam đều đồng thanh nói.
Lư Thanh bị doạ sợ, cười gượng rồi nhanh chóng rời đi.

Lần này Thẩm Tư Nam không đuổi theo cô, anh ngây ngốc đứng đấy, vẫn bế cô bé nhỏ trong lòng.

Cứ vậy cười tít cả mắt, đứng giữa trời nắng chang chang như một tên ngốc vậy.
Trong lòng anh như có trăm hoa đua nở, bướm bay khắp nơi, gió ấm thổi qua nhẹ nhàng.

Mùa xuân đến rồi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận