Đợi mãi mà Lư Thanh vẫn cứng đầu không chịu rời khỏi xe, Triệu tổng kia dần mất kiên nhẫn.
Bùi Tường Vi thấy vậy vội vàng tâng bốc gã ta: “Triệu tổng à, con ranh đó có lẽ là bị sợ đến run rẩy rồi, anh thật mạnh mẽ.”
Thấy lời ả ta nói cũng có lý, cũng xuôi tai, tâm trạng của gã ta mới dịu đi.
Đường đi đến ngoại ô rất ít xe đi qua, mà nếu có đi qua nhìn thấy cảnh mấy chiếc xe bao vây một cái, bọn họ cũng không muốn dây vào.
Phàm là trò vui của những kẻ có tiền, dân thường như họ không hiểu được.
Mà nếu có xảy ra tranh chấp, bọn họ cũng không dám có liên quan đến.
Lư Thanh thư thả ngồi trong xe đợi Kha Phí đến cứu.
Nói cô sợ đến run rẩy, con mắt nào của Bùi Tương Vi kia thấy vậy?
Đúng là không nên nghe gái điếm kể chuyện, nghe thằng nghiện trình bày mà.
Bỗng nhiên, màn hình điện thoại hiển thị có cuộc gọi đến, Lư Thanh tưởng là Kha Phí nên chưa kịp nhìn đã nghe luôn.
Bên kia, truyền đến một thanh âm êm tai, tràn đầy lo lắng:
“Thanh ơi, anh nghe thấy tiếng báo thức đến giờ uống thuốc, nhưng chưa thấy em về.
Bộ em gặp chuyện gì rắc rối ư? Hay là công việc bận quá?”
Từ lúc mất đi ánh sáng, mỗi ngày của Hoàng Minh Triết trôi qua vô cùng nhạt nhẽo.
Trước kia, vì mải kiếm tiền trả nợ nên anh không có thú vui gì.
Sau khi yêu Lư Thanh thì càng không, thời gian dành cho cô còn ít, nói gì đến việc làm gì khác chứ.
Cả ngày của anh chỉ có quanh quẩn ở trong nhà, báo thức kêu đến giờ thì đi uống thuốc, không thì ngồi nghe mấy tin tức gì đấy trong lúc đợi Lư Thanh về.
Nghe anh gọi đến, trong lòng cô tràn ngập chua xót, cô nhất thời quên mất còn có người đang đợi cô về.
Người coi cô là cả thế giới.
Tại sao cô lại tốn thời gian cho bọn người này nhỉ?
Nghĩ đến đây Lư Thanh đạp chân ga.
Triệu tổng và Bùi Tương Vi đang đứng trước đầu xe Lư Thanh nói liên miệng, thấy cô phi xe lên chưa kịp phản ứng gì, suýt bị đụng phải sợ hãi ngồi bệt xuống đất.
“Bíp! Bíp! Bíp!”
Lư Thanh ấn còi liên tục, Triệu tổng kia thấy cô như vậy, máu dồn lên não.
Nghĩ rằng cô không để ông ta vào mắt liền rống lên.
“Con ranh kia, mày mà không xuống xe xin lỗi tao đoàng hoàng thì đừng mong tao bỏ qua cho mày!”
Vừa dứt lơi, ngay lúc Lư Thanh xuống định cho ông ta một bài học, Kha Phí cùng nguyên dàn siêu xe phi đến.
Đám người Triệu tổng kia bao vây Lư Thanh, giờ lại bị bao vây bởi Kha Phí.
“Hay cho một gã không biết điều, ở cái đất này mà dám động đến người nhà của Cố gia.”
Cố Dư Tu vừa cùng Kha Phí xuống xe, vừa nói.
Lư Thanh mắt chữ o mồm chữ a nhìn hai người.
Vốn dĩ cô chỉ nhờ Kha Phí đến đây giúp thôi, sao lại đính kèm thêm một Cố Dư Tu vậy?
Mà cô trở thành người nhà họ Cố bao giờ thế?
Không chỉ có Cố Dư Tu và Kha Phí xuống xe, đám vệ sĩ ở trong dàn siêu sao cũng xuống theo, xếp thành hai hàng thẳng tắp, mặt đối mặt nhau, chừa lại một khoảng ở giữa cho hai người kia đi qua.
Lư Thanh: “...” Bộ đôi vợ chồng nhà này đi đóng phim à?.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Bùi Tường Vi bị khí thế đó dọa sợ, cô ta chỉ là con nhỏ nhà quê, sao biết được sức ảnh hưởng của Cố gia chứ.
Cô ta chỉ biết được Triệu tổng kia rất giàu có và quyền lực, đâu biết được giai cấp trong giới thượng lưu như thế nào đâu.
“C...Cố gia...”
Ở đất Hải Thành này, làm gì có gia tộc nào địch lại Cố gia.
Triệu tổng run rẩy quỳ rạp xuống, trông như một con chuột hèn nhát vậy, ông ta liên tục van xin.
“Cố tổng, mong anh lượng thứ.
Tôi không biết cô Lư Thanh đây là người nhà Cố gia, tôi có mắt không thấy thái sơn, tôi đáng chết ngàn lần.”
Vừa nói, ông ta vừa đánh bôm bốp vào cái mặt đầy thịt của mình.
Ông ta nào biết Lư Thanh có lai lịch lớn như thế, nếu biết có chín cái mạng ông ta cũng không dám động vào.
Bùi Tường Vi thấy thái độ của Triệu tổng như vậy thì hoảng sợ.
Không phải ông ta có thể đối địch được với Tạ gia sao? Tại sao lại nhún nhường trước hai người kia chứ?
Cô ta nào biết, trước Tạ gia, Triệu tổng đó chẳng là cái đinh gì.
Lư Thanh nhìn đồng hồ, sau đó mở cửa xe nói: “Dẹp gọn ra đi nào, tao còn phải về nhà nữa.”
Kha Phí gật đầu, quay ra nói: “Dẹp gọn xe vào.”
Đám vệ sĩ nghe vậy liền thay phiên nhau lái xe gọn vào.
Triệu tổng thấy thế liền hô hào: “Mau lái gọn xe vào cho cô Lư đi về.” Lúc này trông ông ta như một con chó vãy đuôi lấy lòng chủ nhân vậy.
Trước khi đi, Lư Thanh có nói: “Chuyện này nhờ mày xử lí nhé.” Rồi nhìn Bùi Tường Vi đầy ẩn ý, “Trông cậy vào mày.”.
Sau đó lái xe rời đi.
Làm bạn với Lư Thanh bao năm, Kha Phí biết Bùi Tường Vi này đã làm Lư Thanh nổi giận thật rồi.
Hiếm khi được bạn tốt nhờ vả như vậy, đương nhiên cô ấy sẽ giải quyết đám người này hết mình rồi..