Tình Cũ Tự Cháy

Những điều Chiêm Tuệ vừa nói, không phải Hạ Giai Ngôn chưa bao giờ nghĩ đến. Đã đến tuổi này rồi, cô cũng không còn quá nhiều thời gian để lãng phí, không giống như trước đây, cho dù bước qua một cuộc tình đậm sâu cũng có thể kéo dài thời gian từ từ chữa lành vết thương lòng. Thỉnh thoảng cô vẫn hay nhớ về cái thời bản thân vẫn hay hành động theo cảm tính, chỉ cần biết yêu là yêu, hoàn toàn không cần quan tâm xem có hợp hay không hợp, lại càng không cần suy tính vì tương lai. Bây giờ trưởng thành hơn, con người cũng dần chín chắn hơn, làm chuyện gì cũng không còn tùy hứng nữa, nhưng cuộc sống lại không còn được thoải mái giống như trước đây nữa.

Từ đêm đó, Cao Lập Hàm từng hẹn Hạ Giai Ngôn gặp mặt, nhưng Hạ Giai Ngôn hai lần đều lấy lý do công việc bận rộn khéo léo từ chối. Gần đây cô bị Lục Tiệp khuấy đảo cho tâm tình muộn phiền, suy nghĩ hỗn loạn, tuyệt đối không thích hợp phát triển tình yêu mới. Cao Lập Hàm không phải kẻ ngốc, đại khái cũng hiểu ý cô, nên không tiếp tục hẹn gặp lần thứ ba.

Chủ nhật về nhà liên hoan, Hạ Giai Ngôn muốn nói rõ với Chiêm Tuệ một chút, bày tỏ đại ý cô và Cao Lập Hàm không thích hợp lắm. Chiêm Tuệ không khuyên bảo gì nhiều lắm, chỉ vỗ vỗ vai cô. Đào An Nghi cũng biết mấy ngày trước con gái có đi gặp mặt một người thanh niên, thừa dịp Hạ Giai Ngôn đang đứng trong bếp một mình rửa hoa quả thì bà liền bước vào hỏi thăm.

Thấy bộ dạng nhiều chuyện của mẹ mình, Hạ Giai Ngôn dở khóc dở cười: "Tụi con chỉ cùng ăn bữa cơm, không có chuyện gì khác."

Đào An Nghi nửa tin nửa ngờ, bà hỏi tới: "Tiểu Tuệ nói cậu thanh niên kia là bác sĩ. Là bác sĩ đó nha, đàn ông làm nghề này rất có trách nhiệm đó, hơn nữa công việc ổn định. Rốt cuộc con đang nghĩ gì thế hả con?"

Hạ Giai Ngôn tắt vòi nước, quay đầu lại nghiêm túc nói: "Con biết anh ta rất được, nhưng bây giờ con không muốn nghĩ về chuyện đó."

"Con thật là!" Đào An Nghi bắt đầu lo lắng, bà tận tình khuyên bảo nói,"Đã qua thời niên thiếu rồi, con còn chưa muốn nghĩ đến, không phải con định không lập gia đình luôn đó chứ?"

"Cưới cưới cưới, lập tức cưới liền!"

Đào An Nghi nhặt mấy quả nho úng bỏ đi, do dự trong chốc lát, bà mới mở miệng hỏi Hạ Giai Ngôn: "Không phải con còn băn khoăn cái thằng Lục Tiệp kia đấy chứ?"

Nghe thấy tên Lục Tiệp, tay Hạ Giai Ngôi hơi khựng lại. Cô cố gắng thu lại cảm xúc, không cho mẹ mình phát hiện ra tâm trạng của bản thân: "Sao tự dưng mẹ lại đem chuyện này đổ lên người anh ấy, chúng ta có thể không đề cập đến anh ấy được không ạ?"


Cho dù Hạ Giai Ngôn che giấu tốt đến đâu, Đào An Nghi cũng có thể nhìn thấu tâm tư không được bình tĩnh như vẻ bên ngoài kia của cô. Bà thấp giọng nói: "Thông Thông nói với mẹ hết cả rồi, nó nói con từng dẫn theo một chú về nhà ăn cơm. Người đó là Lục Tiệp đúng không?"

Ấn tượng của Đào An Nghi đối với Lục Tiệp không xấu.

Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt là để bàn bạc làm sao khuyên Hạ Giai Ngôn bỏ đứa bé trong bụng đi, bà có thể nhìn ra, thực ra Lục Tiệp không thật sự muốn bỏ đứa bé kia đi, lại càng không nhẫn tâm để Giai Ngôn chịu nỗi đau này. Nhưng vì phải suy nghĩ cho tương lai, Lục Tiệp vẫn theo chân bọn họ đứng cùng một chiến tuyến. Sau đó không lâu, Lục Tiệp gạt Hạ Giai Ngôn đến nhà bọn họ một chuyến, cậu tương đối trung thực hướng về bọn họ xin nhận lỗi. Bọn họ đều không nhìn Lục Tiệp bằng vẻ mặt tốt, nhưng Lục Tiệp không hề tức giận, mặc cho bọn họ nói điều gì anh cũng nhận sai. Mắng liên tục, ngược lại khiến bà cảm thấy hơi quá, đành phải dật ống tay áo Hạ Nguyên ý bảo ông có chừng mực thôi. Sau lại nghe con trai nhắc đến, bà mới biết được lúc ấy Hạ Giai NGôn đã chia tay với cậu ta, vậy mà còn dại dột chạy đến nhà để bị sỉ nhục như vậy.

Hạ Giai Ngôn không thể nào phủ nhận, cuối cùng chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ nói: "Chúng con chỉ cùng nhau tụ tập ôn lại chuyện xưa thôi, không có gì đặc biệt."

Đào An Nghi nữa tin nữa ngời, thanh âm gần như hạ đến mức thấp nhất: "Các con thích ôn chuyện hay thích làm gì đều được, tóm lại đừng để xảy ra chuyện gì là được. Mẹ vẫn giấu ba con đấy, nếu để ông ấy biết được các con lại quấn lấy nhau cùng một chỗ, không chừng sẽ làm tức chết ông ấy đấy."

"Con và anh ta đã không còn liên quan đến nhau lâu rồi." Hạ Giai Ngôn trợn mắt nói dối. Từ sau khi chọc vỡ vẻ lạnh lùng kia đi, Lục Tiệp đã không còn kiêng kị như lúc đầu, cứ cách hai ba ngày anh lại liên lạc với cô, bình thường anh chỉ bấm điện thoại hoặc gởi tin nhắn, nếu cô phớt lờ, anh sẽ chạy đến dưới lầu công ty đợi cô. Cô không cách nào trốn anh, đành phải bớt chút thời gian ra đối phó qua loa với anh.

Bắt đầu từ tuần trước, bên trường học đã cho nghỉ để ôn tập, nửa tháng sau sẽ thi chính thức. Đối với nghiên cứu sinh bình thường, thì mức độ khó của cuộc thi nghiên cứu sinh tại chức như thế này sẽ dễ hơn một chút, thế nên Hạ Giai Ngôn không quá lo lắng cho cuộc thi. Điều khiến cô lo lắng nhất là môn của Lục Tiệp, "Các hoạt động truyền thông mới" vốn chính cô cũng yếu môn đấy, rồi từ khi đổi giáo sư giảng dạy, cô lại không tập trung nghe quá nửa tiết, thật là sai lầm mà. Lục Tiệp cũng có chương trình giúp cô ôn tập từ xa, cô không biết hiệu quả thế nào, dù sao cũng phải xem kết quả sau khi thi xong.

"Con không cần lừa mẹ, con là miếng thịt từ bụng mẹ sinh ra, mẹ còn không hiểu được con sao?" Đào An Nghi trở chùm nho lại, tiếp tục nhặt mấy quả úng xuống."Chuẩn bị qua năm mới rồi, nếu con vẫn không tìm được bạn trai, lại bị họ hàng chế nhạo cho xem."

Hạ Giai Ngôn rất sợ bị bà con trong nhà nhắc đi nhắc lại chuyện cưới xin, dù sao cũng là chuyện quan trọng trong đời, hấp tấp rất có thể khiến lòng dạ rối bời, rất dễ xảy ra sai lầm. Nhưng mẹ mình nói rất đúng, đầu năm thăm viếng đều phiền nhất là chuyện bị hỏi xem đã chuẩn bị cưới xin gì chưa, mỗi lần cô đều bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, vô cùng bất đắc dĩ. Càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, cô bê đĩa trái cây ra bàn, vừa đi vừa nói: "Nho rửa xong rồi đây, cả nhà mau ra đây ăn thôi."


Bời vì sợ Đào An Nghi lại giảng đạo, nên chủ nhật tuần tiếp theo Hạ Giai Ngôn nghỉ ngơi trong nhà trọ của mình. Thật ra không phải đến lớp vẫn là thích nhất, sáng thứ bày, tám giờ sáng cô mới rời giường làm bữa sáng, ăn xong bữa sáng thì ngồi ở ban công ngắm hoa cỏ, và phơi nắng.

Đang lúc Hạ Giai Ngôn đang làm ổ trên ghế mây đọc sách thì điện thoại di động đặt trong phòng khách rung lên, phát ra tiếng ong ong. Lê Thiệu Trì gọi đến, vừa bắt máy, cô đã nghe thấy giọng nói non nớt của trẻ con vọng đến, ngay sau đó vang lên một giọng nam trầm ổn: "Hôm nay có rảnh không?"

Hạ Giai Ngôn theo phản xạ trả lời: "Không rảnh."

Lê Thiệu Trì hỏi tới: "Bắt đầu từ tuần trước đã được nghỉ học, còn có việc gì sao?"

Hạ Giai Ngôn đáp: "Tôi ôn tập không được à?"

Giọng Lê Thiệu Trì mang theo chút trêu đùa nói: "Có chuyên gia giúp cô phụ đạo rồi, cô còn ôn cái gì?"

Bị lời của anh bắt chẹt, Hạ Gia Ngôn giật giật môi không thể nói được lời nào.

Lê Thiệu Trì không nói nhảm với cô nữa, anh trực tiếp nói: "Có rảnh cũng được, mà không rảnh cũng thế. Trợ lý Hạ, mời cô đến công ty tăng ca, ngay lập tức."

Dứt lời, Lê Thiệu Trì nhanh chóng cúp máy. Hạ Giai Ngôn giận đến nghiến răng nghiến lợi, cô đưa tay ném điện thoại lên sô pha , sau đó vào phòng ngủ thay quần áo.


Bỗng dưng bị gọi về công ty tăng ca, Hạ Giai Ngôn không biết nhiệm vụ mà Lê Thiệu Trì giao cho mình gấp hay như thế nào, vì thế cô đành bắt taxi lên công ty.

May thay chủ nhật không bị kẹt xe, chưa đến mười phút xe đã dừng trước cổng công ty.

Vừa xuống xe, Hạ Giai Ngôn chợt nghe tiếng còi xe từ sau lưng vọng đến. Quay người thấy xe của Lê Thiệu Trì, chân cô khựng lại một bước, sau đó bước về phía ô tô.

Cửa kính trước ô tô hạ xuống, Hạ Giai Ngôn hơi cúi người, thắc mắc hỏi: "Không phải tăng ca sao?"

Lê Thiệu Trì còn chưa kịp trả lời, thì Lê Dục bỗng nhiên từ ghế sau chồm đến, cái đầu nhỏ tựa vào thành ghế, thánh thót gọi cô: "Chào dì Giai Ngôn ạ!"

"Lên xe đi." Lê Thiệu Trì nói.

Tuy trong lòng Hạ Giai Ngôn đầy thắc mắc, nhưng Hạ Giai Ngôn vẫn bước lên xe. Cô cho Lê Dục ngồi vào ghế, một bên giúp cậu bé thắt dây an toàn, một bên hỏi: " Hai người định đi đâu vậy?"

Lê Dục giành trả lời: "Bố và con định đến viện bảo tàng hải dương!"

Hạ Giai Ngôn vẫn không hiểu, vẻ mặt có chút hoang mang: "Giám đốc?"

"Tôi đến núi Trà sưu tầm dân ca. Viện bảo tàng Hải Dương lại ở ngay vùng bên cạnh, Lê Dục đã muốn đi từ rất lâu nhưng tôi vẫn chưa dẫn nó đi, nhân tiện lúc này liền dẫn nó đi xem một chút." Lê Thiệu Trì liếc nhìn hình ảnh của cô trong kính chiếu hậu. “Nhiệm vụ của cô chính là cung cấp chi phí cho chuyến du lịch này.”


Hạ Giai Ngôn không chút nể mặt lật tẩy anh: "Anh rõ ràng là lấy chi phí chung dùng vào việc riêng, còn tôi giúp anh làm bảo mẫu."

Tuy là nói thế, nhưng Hạ Giai Ngôn vẫn vui vẻ giúp anh trông chừng Lê Dục. Cô có cảm giác, có lẽ do không có mẹ bên cạnh nên cậu bé đặc biệt khiến người khác yêu thương, cho dù được nhận lại đầy đủ tình thương của bố, nhưng chung quy cũng không thể khỏa lấp phần tình cảm thiếu hụt kia. Huống chi, công việc của Lê Thiệu Trì lại vô cùng bận rộn, căn bản không thể chăm sóc tốt cho đứa con trai này.

Thoạt nhìn Lê Dục vô cùng phấn khích, suốt dọc đường đi đều hoa chân múa tay vui vẻ, miệng luyên thuyên không ngừng. Cậu hỏi hết vấn đề này đến vấn đề khác, nào là cá heo có ngủ đông hay không, vì sao rùa biển không có mang mà vẫn hô hấp được trong nước... Hạ Giai Ngôn bị cậu bé hỏi đến mức á khẩu không trả lời được, có chút hơi hối hận vì bình thường không xem nhiều chương trình "Mươi vạn câu hỏi vì sao" hơn một chút.

Tuyến đường từ nội thành đến núi Trà mất hơn hai giờ đồng hồ, nhưng để đến được viện hải dương học thì cần đi thêm mười cây số nữa. Hạ Giai Ngôn vốn tưởng Lê Thiệu Trì sẽ đưa bọn họ đến viện hải dương trước sau đó sẽ vòng lại, không ngờ anh lại đi dọc theo núi trà. Ô tô chạy về trước thêm một đoạn ngắn, cô đã thấy cách đó đường núi cách đó không xa, cô tính hỏi rõ thì Lê Thiệu Trì lại cho xe dừng lại ở bãi đổ xe tạm thời.

Không đợi Lê Thiệu Trì lên tiếng, Lê Dục đã nhanh tay cởi dây an toàn ra. Lê Thiệu Trì quay đầu nói với cậu bé: "Dục Dục, nhất định phải nghe lời biêt chưa?"

"Dạ, biết ạ!" Lê Dục chống tay lên ghế, rướn cổ lên hôn Lê Thiệu Trì vài cái.

Lê Dục bước xuống xe trước nhất, Hạ Giai Ngôn định gọi cậu lại, nhưng không biết phải làm thế nào với cậu bé như con ngựa đứt cương, đang túm lưng quần bỏ chạy không thèm quay đầu lại kia. Định xuống xe, thì cô thấy Lê Dục va phải một du khách, vị du khách kia không những không tức giận, mà còn vô cùng thân thiết xoa đầu Lê Dục, sau đó còn bế Lê Dục lên. Đến khi vị du khách kia quay mặt lại, cô kìm không được rít lên: "Giám đốc, đến tột cùng thì tôi đã đắc tội với ngài khi nào vậy ạ?"

Lê Thiệu Trì lau nước bọt trên mặt, nghiêm trang trả lời: "Dục Dục rất nghịch ngợm, tôi lo một mình cô không chăm nổi."

Hạ Giai Ngôn có cảm giác mình bị cài bẫy, bàn tay cứng đờ đặt trên tay nắm cửa, cô chậm chạp không muốn mở cửa xe ra.

Thấy cô vẫn ngồi bất động trên ghế sau, Lê Thiệu Trì giục cô: "Đi đi, bọn họ đang chờ cô kìa."

Sau khi xuống xe, Hạ Giai Ngôn dùng sức đóng sầm cửa xe lại. Lúc gần đi cô còn liếc xéo Lê Thiệu Trì một cái, mặc kệ bị ngăn bởi cửa kính xe, nhưng cô biết chắc nhất định anh thấy được. Lê Thiệu Trì cong khoé miệng xuống, tiện đà nhấn còi ô tô, như lời chào tạm biệt một lớn một nhỏ đang đứng cách đó không xa kia. Thấy bọn họ vẫy tay đáp lại, Lê Thiệu Trì mới khởi động ô tô, rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận