Suốt quá trình ăn Ngôn Thanh Lãng và Ngôn Phù cứ như cặp tình nhân đút thức ăn qua lại cho nhau. Ngôn Thanh Lãng biết Trạch Tịnh Cơ có tình ý với mình cho nên gặp tình cảnh này hẳng rất thất vọng và bỏ cuộc, Trạch Tịnh Cơ sẽ vứt bỏ tình cảm phi lý này nhanh thôi, cũng không nghĩ nhiều đến vấn đề nàng và Ngôn Phù cũng là nữ, một lòng muốn đem bỏ tình cảm này.
Trạch Tịnh Cơ nhìn Ngôn Phù được nàng đút ăn đến vui vẻ lộ rõ ra mặt, Trạch Tịnh Cơ thật ghen tị, cô cũng muốn được Ngôn Thanh Lãng thân mật đút nhau như lần đầu tiên.
Trạch Tịnh Cơ liếc xéo Ngôn Thanh Lãng, thật muốn tát cho Ngôn Thanh Lãng vài cái, hôn người ta xong lại không ngó ngàng gì đến thật quá đáng!
3 người gặp nhau liền nhập tâm ăn bỏ qua phần giới thiệu, bây giờ không biết cách xưng hô thật bất tiện, Ngôn Thanh Lãng ăn xong phần của mình thì mới nhớ ra Trạch Tịnh Cơ và Ngôn Phù chưa trao đổi cách xưng hộ, Ngôn Thanh Lãng quẹt tờ giấy chùi miệng nhìn Trạch Tịnh Cơ ăn, ai bảo Trạch Tịnh Cơ ốm là do ăn ít vậy? ăn như heo, ăn cả phần thiên hạ! Trạch Tịnh Cơ nhìn bàn đồ ăn, liên tưởng đến Ngôn Thanh Lãng, tức giận gặm gừ xé miếng thịt gà để vào miệng.
Nhìn Trạch Tịnh Cơ đang có hứng ăn nếu bây giờ giới thiệu Trạch Tịnh Cơ sẽ mất tự nhiên hẳn chờ cô giải quyết xong phần ăn giới thiệu sau cũng được.
Chừng 15 phút sau, Trạch Tịnh Cơ đặt cái ly pepsi đã cạn xuống bàn, cả phần ăn dành cho 2 người chưa đến nửa giờ cô đã giải quyết xong cả rồi, Ngôn Thanh Lãng và Ngôn Phù mắt chữ A mồm chữ O nhìn Trạch Tịnh Cơ 1 tay đưa giấy chùi miệng 1 tay đưa lên cái bụng to vuốt vuốt, Trạch Tịnh Cơ ấy có phải là giáo viên không á? Bá đạo vậy mà!
Không, Trạch Tịnh Cơ cũng không muốn cái tính cách này, chỉ là tức giận nên mất kiểm soát.
" Nãy giờ em thấy cô ăn say quá không dám làm phiền, bây giờ em giới thiệu luôn nha! Tiểu Phù đây là cô giáo Trạch Tịnh Cơ.
Cô Trạch đây là...!chị gái họ Ngôn Phù! " – Ngôn Thanh Lãng chỉ sang người này đến người kia.
" Cô Trạch, rất vui khi quen biết cô, lúc sáng không rõ sự tình thật vô lễ, mong cô bỏ qua cho em " – Ngôn Phù cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi.
< Thật sự cô ấy chỉ như Lãng Lãng nói nhỏ mắt thôi sao hay là đúng như mình nghĩ...? >
Bé gái trước mắt rõ là nhỏ tuổi hơn sao nàng lại là chị? Trạch Tịnh Cơ cười nhẹ nhìn Ngôn Phù xong xoay ngang Ngôn Thanh Lãng hỏi:
" Thanh Lãng, Ngôn Phù nếu không lầm là nhỏ tuổi hơn em? Chẳng lẽ là con của bác em thuộc vai vế là chị? "
" Cô Trạch thật thông minh, chưa giải thích đã đoán ra rồi! " Ngôn Thanh Lãng vừa hé miệng thì Ngôn Phù lên tiếng nhưng giọng điệu hình như là theo vẻ mỉa mai. Trạch Tịnh Cơ nghe giọng điệu thật không lọt tai cũng cười cho qua.
< Oh...!không đơn giản như vậy...!>
" Nếu ăn xong cả rồi, em và tiểu Phù cùng đi chơi, cô về trước nha, hẹn gặp lại cô " – Ngôn Thanh Lãng cùng Ngôn Phù đứng lên, chuẩn bị rời khỏi ghế, Trạch Tịnh Cơ nắm chặt tay thành nấm đấm.
" Tôi đi chơi cùng 2 em được không? " Trạch Tịnh Cơ chịu không nổi cái cảnh mà Ngôn Thanh Lãng và Ngôn Phù nắm tay đi chơi vui vẻ trong đầu nữa, Trạch Tịnh Cơ không muốn chỉ 2 người cùng đi chơi...!mặc dù là chị em nhưng Trạch Tịnh Cơ vẫn không thích.
Trạch Tịnh Cơ nhấc chân ra ghế, nhìn Ngôn Thanh Lãng khó xử, Trạch Tịnh Cơ gần như tuyệt vọng...
" Thật tốt khi có cô Trạch cùng đi nha ~ phải không Lãng Lãng? "
Ngôn Phù cười nheo mắt. < Cho cô xem một chút ân ái để chờ phản ứng của cô >.
" Ừm...!cô đi cùng nha " – Ngôn Thanh Lãng miễn cưỡng cười nhìn Trạch Tịnh Cơ, lúc đầu định kiếm cớ đi chơi với Ngôn Phù để về nhà suy nghĩ kỹ những tháng ngày sau này phải đối mặt với Trạch Tịnh Cơ như thế nào đâu ngờ Trạch Tịnh Cơ lại muốn đi theo và rồi...!Ngôn Phù cũng hăng hái đồng ý, đau đầu quá.
" Làm phiền 2 em rồi " – Trạch Tịnh Cơ gượng đáp.
Gởi xe vào một chỗ giữ xe nhỏ, 3 người cùng đến trung tâm vui chơi....