Vui vẻ chưa nha, Ngôn Thanh Lãng chính thức dọn về ở cùng 2 vị phụ huynh và Trạch Tịnh Cơ rồi.
Cả căn biệt thự to đùng chỉ có 4 người thêm vài vị quản gia, tài xế vân vân cũng chưa tới 10 người, biệt thự thật là rộng rộng lớn lớn thoải mái càng có phần yên tĩnh Ngôn Thanh Lãng rất thích đặc biệt còn được ở gần đúng hơn là ngày nào cũng gặp mặt Trạch Tịnh Cơ.
Nụ cười ngày càng một nhiều hơn Trạch Tịnh Cơ tâm trạng vô cùng tốt trong mấy hai ngày này, phòng thì sát vách, ăn sáng cũng chỗ, tắm chung một phòng ( không phải tắm chung một lúc), được thấy dáng vẻ mê người vừa mới tắm xong từ phòng tắm bước ra của Ngôn Thanh Lãng, nhìn được nụ cười ngà nghiêng trên so-pha khi xem hài của Ngôn Thanh Lãng, nói chung là sinh hoạt thường ngày của Ngôn Thanh Lãng Trạch Tịnh Cơ đều dần dần được chứng kiến.
Mang cặp đứng ở một góc trước cổng chờ Trạch Tịnh Cơ dẫn xe ra, chiếc xe hiện trước mắt, 2 người nhìn nhau cười mỉm, Trạch Tịnh Cơ âu yếm đặt nón bảo hiểm lên đầu cẩn thận gài cho Ngôn Thanh Lãng, Ngôn Thanh Lãng cảm ơn dùng chiêu soạt chân leo lên xe một cách nhẹ nhàng, đặt hai tay ở hông của Trạch Tịnh Cơ, tâm trạng vui vẻ theo người đến trường.
Ngôn Thanh Lãng nhìn những chiếc xe đang chạy xung quanh, để chạy xe đó cần phải điều khiển như thế nào có cần đạp đạp giống như chạy xe thường không? 18 tuổi thật làm được rất nhiều việc, như đến tuổi có thể lấy bằng lái.
" Em muốn học lái xe sau đó có thể đi lấy bằng lái được không? "
Tai nạn gần đây thường xuyên xảy ra làm sao Trạch Tịnh Cơ có thể để Ngôn Thanh Lãng tự mình lái xe ra đường lớn đây.
Chưa có bằng lái, chưa tập lái xe đã nghĩ đến lúc Ngôn Thanh Lãng một thân nhỏ nhắn vác theo xe ra đường lớn chạy đến nguy cơ bị thương chỉ có thể là Trạch Tịnh Cơ.
Nhưng Ngôn Thanh Lãng cũng đã lớn rồi, phải để cho Ngôn Thanh Lãng dần dần thích nghi với đời sống bên ngoài nên Trạch Tịnh Cơ đành trấn lo lắng mà đồng ý.
" Được, cuối tuần tôi tập cho em "
Hai tiết học đầu tiên kết thúc với niềm vui vẻ của Ngôn Thanh Lãng, chuẩn bị đến phòng giáo viên gặp Trạch Tịnh Cơ, có điều lúc sáng uống có hơi nhiều nước Ngôn Thanh Lãng cần dùng WC gấp.
Đang ngồi trong toilet riêng xã nước, kéo quần...
*Két*
Ngôn Thanh Lãng lo sợ, đang an lành kéo quần lại nghe tiếng khóa cửa nha, không biết có phải mấy tên biến thái lẫn trong trường lén vào nhà vệ sinh nữ không nữa a~.
Ngôn Thanh Lãng bụm miệng...!1 giây sau nhớ lại tháo mạnh tay ra nhăn mặt, vi khuẩn dính trong tay nhiều lắm nha còn vừa kéo quần xong nữa, Ngôn Thanh Lãng khóc không ra nước mắt và không thành tiếng, trong thâm tâm tự cầu chúa Jesu, Ala, Quan Âm bồ tát, phật gì đó ơi xin bày tấm lòng từ bi giải nạn cho con ~.
" Máy dám giựt anh Tống của tao à, bitch? "
< Giọng này quen nha, phải rồi là Ngôn Lâm!! >
Thân của nữ sinh bị Lâm Tuyết Ngân đẩy đụng trúng cánh cửa của Ngôn Thanh Lãng làm phát ra tiếng rầm lớn, Ngôn Thanh Lãng không núp nữa dù sao cũng chỉ là bạn học có gì phải sợ! Mặc là lí do gì hai người xảy ra xích mích Ngôn Thanh Lãng phải ra tay cứu người!!
Dùng hết dũng khí Ngôn Thanh Lãng kéo toang cửa, nhào ra đỡ bạn nữ sinh lên, dù sao tay cũng đã bẩn nên dùng tay phũi phũi chỗ dơ cho nữ sinh, thật trượng nghĩa, miệng ân cần hỏi:
" Cậu có sao không? "
Nữ sinh vô tội lắc đầu, Lâm Tuyết Ngân nheo mắt nhận ra người phía trước lại là nữ thần mình đăng lên, toàn lo chuyện bao đồng lần trước cũng vậy lần này cũng vậy, không xem Lâm Tuyết Ngân ra gì một mực làm tới! Lâm Tuyết Ngân bực tức quát lớn về phía Ngôn Thanh Lãng.
" Chuyện của bọn tao, mày mau tránh ra không đừng trách!! "
Ngôn Thanh Lãng đứng thẳng người chắn trước nữ sinh, ngẫng đầu cao nhíu mày nhìn 3 người phía trước, trong trường không biết có mấy thành phần hỗ báo như vậy từ bao giờ.
Người đã cao lại nhìn đến đáng sợ Lâm Tuyết Ngân càng nể vài phần, mất mặt Lâm Tuyết Ngân làm chị đại từ lâu đã không sợ ai lại có chút dè chừng với Ngôn Thanh Lãng.
" Ngôn Lâm, tại sao cậu lại đẩy bạn này? "
Hai người nữ ở phía sau Lâm Tuyết Ngân phì cười, Lâm Tuyết Ngân thì đen mặt, thì ra là Ngôn Thanh Lãng nói sai tên của người ta, cũng tại là người bình thường nên Ngôn Thanh Lãng không có ngày nhớ đêm khắc ghi cái tên, dù sao Lâm Tuyết Ngân là người nâng danh tiếng nữ thần của Ngôn Thanh Lãng lên, Ngôn Thanh Lãng đã không biết ơn còn nhanh như vậy đã đến cái tên cũng không nhớ thật khiến người ta uất ức.
Lâm Tuyết Ngân lên giọng.
" Tao là LÂM.TUYẾT.NGÂN!! Mày không cút khỏi đây thì đừng bảo sao mặt mũi sẽ không đẹp như bây giờ! "
Ngôn Thanh Lãng dùng chỉ số thông minh và lòng nhân ái của mình nói ra làm Lâm Tuyết Ngân không khỏi run người.
" Thế tôi sẽ mở toang cửa, ra ngoài kêu rao tất cả hội học sinh đến xem cậu làm gì bạn này đến lúc đó chỉ e là cậu không đủ thuộc hạ để làm cái gì mặt mũi không đẹp nha~ "
" Còn nữa, đừng nói tốn tiền để mướn thuộc hạ cả tiền mua chuộc hạnh kiểm cũng không đủ..."
Vừa nói vừa đến bên vai của Lâm Tuyết Ngân kê vào tai nói câu cuối đủ Lâm Tuyết Ngân nghe.
Đành phải tạm thời nhịn Lâm Tuyết Ngân ra lệnh cho lui.
Ngôn Thanh Lãng đi đến bồn rửa tay, thật ô nhiễm phải rửa kĩ kĩ, Ngôn Thanh Lãng nhăn mặt chùi hai bàn tay, nữ sinh chậm tiến lại nhẹ giọng cảm ơn Ngôn Thanh Lãng xoay người hướng mắt đặt đến mắt cá của nữ sinh.
" Chân cậu chảy máu rồi tôi giúp cậu đến phòng y tế "
Nữ sinh lắc lắc đầu, tay vẫy, Ngôn Thanh Lãng gật đầu nhìn từng nét mặt của nữ sinh.
< Mặt mũi tốt như vậy hèn gì làm anh Tống Tống gì đó thích đến cả hot face cũng không thèm >
" Cậu tên gì? "
" Mỹ...!Lãnh Mỹ "
" Mình là Ngôn Thanh Lãng, sau này có gì khó khắn cứ đến 12B tìm mình "
Oa~ Ngôn Thanh Lãng thật cao thượng.
Trong lòng Ngôn Thanh Lãng không khỏi cảm thán anh hùng trượng nghĩa như mình, nhớ đến việc chính hây da còn chưa tìm Trạch Tịnh Cơ nữa, Ngôn Thanh Lãng gấp gáp hẹn gặp lại quay đầu chạy nhanh đến phòng giáo viên, may mắn vẫn tán gẫu được với Trạch Tịnh Cơ chốc lát.
Người vừa rời khỏi Lãnh Mỹ liền nhếch mép cười thỏa đáng, ý này đối Ngôn Thanh Lãng là gì? Điều nguy cơ?.