Quyết tâm học được cách lái xe đã đến với Ngôn Thanh Lãng chỉ là có chút chuyện ngoài ý muốn Ngôn Thanh Lãng hiện đang bó chân nằm viện:
Ngôn Thanh Lãng cao hứng dẫn chiếc xe theo Trạch Tịnh Cơ đến con đường vắng vẻ gần nhà, tiếp đến Trạch Tịnh Cơ giải thích những thiết bị ngoài xe và công dụng của nó, ban đầu Ngôn Thanh Lãng rất vui vẻ chăm chú lắng nghe dần dần càng nghe chữ càng không lọt tai, nàng chỉ liên tưởng đến mình cao lãnh lái chiếc xe mui trần chạy khắp thành phố như những nữ điệp viên phóng xe bắt tội phạm.
Cực kì tự tin Ngôn Thanh Lãng cài khóa nón nhưng cảm thấy có gì đó sai sai, nữ điệp viên là dùng mấy loại xe mô tô phân khối lớn mà nàng lại dùng vision? Nghĩ một hồi thì lắc đầu, muốn thực hiện ước mơ lớn thì phải hoàn thành những việc vặt, đến khi Ngôn Thanh Lãng lái xe rành rồi có thể đường chính đi mua xe phân khối lớn chạy.
Ngôn Thanh Lãng ngồi trên xe hai chân ngay ngắn cái lưng thẳng tấp thỉnh thoáng nghĩ đến tương lai cái gì thú vị thì đẩy lên vài cái.
" Em thử khởi động xe đi ".
Trạch Tịnh Cơ nhìn vẻ mặt sung sướng kia liền hiểu được Ngôn Thanh Lãng đang nghĩ cái gì trong đầu, cô nâng khóe môi ra lệnh nàng nhấn đề ga, Ngôn Thanh Lãng nhanh chóng làm theo, nghe được tiếng động cơ chạy nói thêm nàng chạy từ chỗ hiện tại đến góc có cái cây cao đằng kia.
Đôi mắt của Ngôn Thanh Lãng híp lại nhắm thẳng vào mục tiêu trước mắt, nghĩ đến cảnh bản thân hùng hỗ vặn tay lái nẹt ra khói trắng bao phủ con đường phía sau, bánh lái bắt đầu chuyện động, tốc độ ban đầu rất chậm so với xe đạp với vận tốc 2km/h còn chậm hơn.
Ngôn Thanh Lãng nhàm chán nhìn Trạch Tịnh Cơ đi bộ theo chiếc xe đang chạy, nếu không phải Trạch Tịnh Cơ nói nếu nàng chạy nhanh hơn tốc độ cô đề ra thì sau này đừng hòng mơ có được xe phân khối lớn, Ngôn Thanh Lãng bỡ ngỡ trước câu nói đó quả thật là thần thánh có thể đọc suy nghĩ người mà!
Có điều...!Trạch Tịnh Cơ chỉ nói đừng hòng có xe chứ không phải không cho phép Ngôn Thanh Lãng đích thân đi mua, vậy là nàng cũng không cần thiết phải nghe lời của Trạch Tịnh Cơ? Niềm vui lần nữa tràn ngập, Ngôn Thanh Lãng mặc kệ Trạch Tịnh Cơ ở phía bên nhắc nhở " chạy chậm thôi " lên ga phóng nhanh về phía trước.
Trạch Tịnh Cơ gấp gút nhìn theo chiếc xe đang vượt ẩu kia, khẳng định là Ngôn Thanh Lãng không để lời của mình vào tai, cô vịnh tai miệng đếm 1 2 3, Ngôn Thanh Lãng cảm nhận được sóng lưng mình đang lạnh dần không tự chủ mất thăng bằng trên xe, chiếc xe lắc lư, 2 giây sau gây chấn động mạnh đến toàn thân Ngôn Thanh Lãng.
nàng tái mặt nhìn một vết trầy ở bàn chân.
Là xe tự lật ngang, Ngôn Thanh Lãng theo đó ngã xuống may mắn ở chỗ không có như trong phim người bị ngã lăn vài vòng trên đất mà nàng lại bị chiếc xe đè lên chân mình.
Ngước đầu lên thấy mặt Trạch Tịnh Cơ trắng bệch Ngôn Thanh Lãng tự trách chính bản thân trong lòng...!Ngôn Thanh Lãng muốn chữi thề mà, Trạch Tịnh Cơ thế nào đỡ chiếc xe lên quăng cho Ngôn Thanh Lãng một câu " Về lau chùi xe sạch sẽ cho tôi ".
Ngôn Thanh Lãng cực nhọc tự đỡ bản thân lên, chỉ cảm nhận được cái chân tê rần phía dưới bị rụp một tiếng, cả thân nàng sụi lơ ngã xuống.
Đã dẫn chiếc xe ra xa như vậy không có động tĩnh Trạch Tịnh Cơ quay đầu lại nhìn, vẻ mặt thống khổ của Ngôn Thanh Lãng hiện ra rõ chữ "đau", cô đành gác chân xe bước đến dìu nàng đến bệnh viện.
Trạch Tịnh Cơ quăng cho Ngôn Thanh Lãng một sấp giấy bảo trong hai ngày chân quấn bột phải nằm ở bệnh viện ngoại trừ mượn tập bạn chép bài thì phải viết kiểm điểm "không được phép làm trái lời chị gái xinh đẹp nữa".
" Em và chị không phải người yêu sao? " – Ngôn Thanh Lãng bất mãn chu mỏ hỏi.
Trong nói này nhất định là khẳng định quan hệ của hai người? Trạch Tịnh Cơ chần chừ một hồi hỏi ngược lại:
"Không phải em không yêu tôi sao? ".
Ngôn Thanh Lãng ngơ một hồi, cười cười, nhận ra kể từ đêm đó chưa có nói tâm tình thật sự của mình cho Trạch Tịnh Cơ nhưng chưa tỏ tình có được nhận là người yêu không? Nên:
" Oh, em biết rồi ".
Trạch Tịnh Cơ nhấc cao gót bước ra khỏi phòng thầm nguyền rủa Ngôn Thanh Lãng không rõ ràng đem tình cảm của cô ra đùa giỡn, mắng từ trong miệng mắng lớn ra ngoài, mọi người chuyển tầm mắt đến con người mang đồ công sở trưởng thành đang nổi khùng kia chậc lưỡi.
- -------------------------------------
Lãnh Mỹ nhìn miếng giấy nhỏ có vài dòng chữ mang ra từ ba lô nhăn mày.
[ Chúng ta cùng thích một người rồi, chị nắm chắc phần thắng không? ].
Ngôn Phù thẳng thắn ghi vào, đối phó với người khác chỉ cần vào thẳng vấn để và giải quyết nhanh gọn lẹ.
Lãnh Mỹ biết rằng ngoại trừ Ngôn Thanh Lãng thì không có tiếp xúc với ai khác, vậy ai là người có thể ra lời khiêu khích? Nhớ đến bé gái đụng phải ở trường, Lãnh Mỹ chợt ngây ngốc một hồi rồi nâng lên một cỗ thú vị trong lòng.
Độ tuổi trẻ như Ngôn Phù lại không biết nghĩ đến gì có thể thẳn thừng nói mình thích một người mà còn ngu ngốc muốn gây ẩu đã cho những tình địch, tựa hồ lắc đầu vài cái Lãnh Mỹ ngã rụp xuống cái nệm to gửi tin nhắc cho một người bạn ảo không biết tên, với nội dung: Lại tâm sự với tôi đi, hôm nay tôi vẫn cô đơn.
Sau khi tin nhắn gửi đi chưa đầy 10 giây đã có tiếng "tít" vang lên: Tôi mãi là bạn tâm sự bên cạnh bạn, có gì trong lòng cứ nói hết đi.
Lãnh Mỹ mỉm cười một cách e thẹn nhưng trong lòng lại lạnh đến nước từ khóe mắt đổ ra.
< Mình thật yếu đuối mà, chết tiệt! >.
P/s: Hết tết rồi? =))).