Mùi thuốc khói trắng nồng nặc bay tản ra khắp căn phòng tối tăm làm run rẫy từng tế bào trong cơ thể người cảm nhận được.
Căn phòng rộng lớn không mang theo một mảng màu sắc, chỉ có một mảng tối trên ghế đậm hình người dạng cầm điếu thuốc ngậm trong miệng, thỉnh thoảng sẽ khoe tay gặt bừa xuống sàn.
Con mắt nội liễm mang theo vẻ cô độc nhìn vào hư không trên trần nhà.
Suy tư bao quanh bầu không khí trầm tĩnh này, cô chớp nhẹ mắt thở dài buồn bã một hơi, trong đó cảm nhận được vạn phần rầu rĩ, chợt có ánh sáng loé lên từ chiếc điện thoại trên bàn rồi tắt hẳn như một tia hi vọng đã bị dập tắt.
Lãnh Mỹ vươn tay phải cầm điện thoại bật lên, nét mặt trầm ngâm có chút thẫn thờ lát sau miệng hé lên một ít ôn nhu ấm áp.
[ Hôm nay bạn ổn chứ? Có chuyện gì đã xảy ra kể tôi nghe đi? ].
Đọc tin nhắn xong, bộ mặt đăm chiêu nhìn màn hình đã tắt một hồi tay kia nhanh chóng vứt bừa điều thuốc, điếu thuốc theo đường xéo rơi xuống sàn xuất hiện mấy tàn thuốc rãi rác xung quanh, không vội trả lời Lãnh Mỹ bước vào thế giới của mình sau đó nhập tâm hai ngón tay đánh một loạt trên bàn phím, ánh mắt có phần dịu đi, miệng nở ý cười mỉm, ý thức được điều này Lãnh Mỹ có chút thẫn thờ.
Bên kia, Ngôn Phù nằm trên giường rộng lớn mắt hướng ra cửa sổ chăm chú quan sát từng đóm sao trên bầu trời xanh mực, ngôi sao chóp nhoé chiếu sáng chính mình, có phải nó rất sung sướng không? Ngôn Phù hít một hơi thả lòng cơ thể.
Điện thoại run lên từng đoạn trên tay, Ngôn Phù giật mình theo bản tính chộp lấy mở màn hình, trong lòng không rõ nghĩ gì mà nhăn mặt cười chua chát rồi lắc đầu, rõ là vừa chưa đầy 2 phút đã gửi tin nhắn cho người ta lại không nhớ, vẻ mặt chăm chú lại có chút xa xăm, nàng rướn tay lên màn hình nhẹ nhàng đánh vào.
[ Quen biết trên đây cũng 3 tháng rồi cũng toàn kể chuyện của tôi hay là nói về bạn đi? - 1 phút trước ].
[ Nhưng đến tên bạn tôi vẫn chưa biết đấy *icon tò mò* - Mới đây ].
Chuyện này cũng kể 3 tháng trước Lãnh Mỹ đánh nhau không để ý đối tượng chuẩn bị côn chưa đã cầm điện thoại đập từ trên đầu xuống, điện thoại nứt màn hình vở trên đỉnh đầu, dù sao vẫn cần điện thoại để liên lạc với đàn em cô đành buồn chán tuỳ tiện tự mình đi mua cái mới.
Lúc đầu điện thoại là do Khắc Mộc giao cho cô, cài đặt ban đầu đã chuẩn bị đầy đủ.
Lãnh Mỹ có chút không hiểu từ tốn nhìn từng biểu tượng trong chiếc máy xa lạ kia, đầu tiên thấy chữ cài đặt thì bấm vào dù sao cô cũng không phải dân nhà quê không cần thấy điện thoại thông minh liền la ồ lên hay ngáo ra, hết thảy đã xong, số điện thoại đã nhờ người gắn, Lãnh Mỹ tự cười bản thân nhất thời không thông minh tại sao không đem đưa cho chúng nó cài đặt cho nhanh...
Thời gian bị đình chỉ trôi qua thật nhàm chán, Lãnh Mỹ sử dụng điện thoại làm trò vui nhờ Khắc Mộc chỉ cách sử dụng, cái gì có mạng mới dùng được, cô không nói là cái gì cô cũng biết, Khắc Mộc theo cô đã lâu lẽ nào không rõ? Bề ngoại thay đổi thành hư đốn tự tiện, xa cách với xã hội vì đã chịu tổn thương từ quá khứ rất nhiều thực chất bản chất vẫn chứa một chút ngốc nghếch đáng có của con người.
Lãnh Mỹ nhấp vào cái chữ A màu trắng nền màu xanh có cái vòng tròn bao quanh là appstore, cô có chút bất ngờ, bên trong có rất nhiều thứ nổi bật bắt mắt, lần mò một hồi lại hiện ra ứng dụng "Có thể hiểu được cảm giác", cô cũng không hiểu vì sao mình lại tải về, bất quá tò mò một chút thì mở.
Ứng dụng này không bắt buộc phải nhập hồ sơ bản thân, chỉ cần số điện thoại để nhắn tin nhưng lại bị ẩn đi, chỉ có hộp thoại tin nhắn càng không có chỗ gọi đi.
Một hàng dọc là những con số theo thứ tự xuất hiện, Lãnh Mỹ không hiểu vẫn rảnh rổi kéo từ trên xuống đến tận cùng của trang, mở ra thì có một câu: Thế giới này không dành cho những kẻ yếu đuối chỉ dành cho những kẻ hèn nhát lẫn trốn sự yếu đuối.
Cô cười ý thú vị một cái rồi nhấp vào, không ngờ tựa trong như vậy nhưng đối phương quả thật biết cách an ủi người khác, cho nên cô mới không nhàm chán ứng dụng này cũng chỉ đối thoại với duy nhất người trong đây.
Ngôn Phù từ xưa tính tình không phải không tốt, bởi vì nàng chơi với người nào đều là vì có lợi ích cho bản thân, cùng lắm cũng chỉ xã giao bình thường, bạn bè đếm trên đầu ngón tay cũng dư.
Nàng nhìn con đường xung quanh, không phải tình nhân thì là bạn thân, nhìn lại mình chỉ đơn độc, không những không có cảm giác buồn bã ngược lại cảm thấy may mắn, nàng nghĩ bất quá không có người bên cạnh sẽ ít áp lực hơn cũng không cần tốn thời gian nghĩ cho người khác.
Sinh nhật hằng năm chỉ một mình nàng đón, hình như cũng không tổ chức, nếu Ngôn Thanh Lãng rảnh thì tự động sẽ mời đi ăn, nàng không mong chờ lắm sẽ được người khác cùng nhau ăn sinh nhật.
Ngôn Phù nhìn điện thoại láng bóng nằm yên trong hộp, đó là quà sinh nhật anh trai lớp trên tặng cho.
Nàng tuy vẫn chưa trưởng thành hết nhưng từ nhỏ đã sỡ hữu sắc đẹp của một mỹ nhân thực thụ, nam nữ trong trường đều muốn gần gũi với nàng, nàng chỉ cười nhẹ một cái rồi lẳng lặng bỏ đi không cùng dây dưa nhiều làm cho mọi người càng muốn tiến xa hơn.
< Anh lớp trên tặng điện thoại thật hào phóng nha, đây là hãng mới ra hả? Để xem...!>.
Nói chuyện được với nhau đều nhờ bản tính tò mò mà thành, là do ăn ý đi nên Ngôn Phù và Lãnh Mỹ đều quyến luyến không xoá ứng dụng, còn nói chỉ cần có thời gian sẽ lên tâm sự.
Lãnh Mỹ không nghĩ đến đối phương sẽ muốn biết tên mình, có chút do dự vẫn là nói cái khác tránh vấn đề này thì hơn.
[ Không phải chúng ta đều nhắn tin với nhau không cần biết tên cũng đã quen sao? ].
Rất nhanh có hồi đáp.
[ Dù sao trong đây cũng là ảo, bạn phòng hờ là đúng tôi không ép buộc bạn *icon cười*, nhưng tôi lại muốn nói cho bạn biết tôi họ Ngôn tên Phù *icon cười che miệng x2* ].
Lãnh Mỹ không cảnh giác phì cười một cái, ngẫm nghĩ một hồi miệng nhắc lại hai chữ trong kia.
" Ngôn Phù...!Ngôn Phù? ".
Cả hai cùng nhau thông qua hộp thoại để chọc cười lẫn nhau, đều quên đi cả bản tính thường ngày của mình, Lãnh Mỹ nham hiểm luôn bảo thủ trong bất kì tình huống nào, Ngôn Phù phúc hắc nghĩ đi nghĩ lại chỉ nhắm vào lợi ích mình muốn có.
- --------------------------------------
Một bàn bốn người, không khí ảm đạm ôm ấp sự hạnh phúc.
Vài món ăn nhẹ đặt ngay ngắn vừa tầm lấy của mỗi người, ai nấy đều có ý tươi cười trên môi.
Ngôn Thanh Lãng ăn phần của mình, vài đũa thì gặp rau luột món Trạch Tịnh Cơ thích vào chén cô, nhàn nhã không muốn ăn nữa, nàng bỏ đũa chóng tay lên má đưa mắt đầy ôn nhu thương yêu nhìn cô ăn, mỗi cái hé miệng chiếc môi mộng theo đó mở ra cửa nhỏ đưa thức ăn vào, sung sướng nỗi lên trong lòng Ngôn Thanh Lãng nhe răng híp mắt cười.
Lan Thanh Hoa nhìn hai đứa con gái trước mắt tâm tình đã tốt càng tốt, vừa ăn vào bụng một miếng trong chén lại xuất hiện một phần ăn khác thì liếc nhìn Trạch Tử Tử cũng nhìn mình như ánh mắt của Ngôn Thanh Lãng nhìn Trạch Tịnh Cơ.
Một lát sau xuất hiện vẻ mặt vô sỉ ẩn chứa ý đồ không tốt, hai người hiểu ý nhau cùng lườm đối phương nhìn mình, hai người bị nhìn sợ hãi rụt cổ về tiếp tục cầm đũa ăn.
Chỉ là ăn tối nhưng tại sao làm vị quản gia bên cạnh muốn ói nôn rồi, bà tự thầm cầu nguyện cho bản thân mình mai sau này, tuy là giới tính đều giống nhau bà lại không cổ hủ mà kì thị nhưng nếu mỗi ngày phải chứng kiến "người này đầy sủng nịch nhìn người kia, người kia e thẹn liếc người này" thì làm sao mà chịu nổi a?
- ----------------------------
Hai tháng chuẩn bị để bắt đầu cho kì thi đại học còn phải chọn trường thích hợp đã chính thức mở ra, Ngôn Thanh Lãng bận rộn nhồi đầu vào học, may mắn vì có được Trạch Tịnh Cơ bên cạnh tiếp xức không ít, không massage giúp thì làm bánh ngọt cho ăn, kì ôn thi này còn sung sướng hơn được hạng nhất lớp nữa.
Lo học hay những điều hạnh phúc cùng Trạch Tịnh Cơ, Ngôn Thanh Lãng có lẽ đã quăng Ngôn Chắn và Trần Kiều Hạo ở một góc nào đó trong khu lãng quên rồi.
Ngôn Chắn suy tư nhìn tài liệu trên bàn rồi nghe được giọng nói chững chạc vang lên thì ngẩng đầu.
" Đây là những trường đại học danh tiếng đứng đầu ở Pháp, ngài cứ tổng đánh giá, đồng ý cái nào con sẽ nhập đơn vào ".
Gật nhẹ đầu một cái, ông lại bước vào thế giới của mình.
< Xin lỗi con gái, ba chỉ muốn tốt cho con thôi >.
- -----------------------------------------------------------------------------------------------
Đừng có tìm, ứng dụng đó không có thật đâu:">.