Thứ 5 đến tiết Ngoại ngữ của Trạch Tịnh Cơ, Ngôn Thanh Lãng rời lớp chạy thẳng lên sân thượng trường, nằm lên cái băng đá gần lan can, mang trong áo ra 1 cái headphone, nhắm mắt thưởng thức những bạn nhạc giao hưởng tuyệt vời, nếu từ đầu Ngôn Thanh Lãng biết Trạch Tịnh Cơ bắt Ngôn Thanh Lãng chịu trách nhiệm cái gì đó thì Ngôn Thanh Lãng đã không hôn Trạch Tịnh Cơ rồi, Ngôn Thanh Lãng không dám đối mặt mặc dù chưa xác định rõ Trạch Tịnh Cơ nói thật hay đùa, nếu chuyện Trạch Tịnh Cơ bắt Ngôn Thanh Lãng chịu trách nhiệm là thật thì làm sao có khả năng, 2 người đều là con gái huống hồ Ngôn Thanh Lãng chỉ là sinh viên không tiền tài không địa vị chẳng những Ngôn Thanh Lãng không bảo vệ được Trạch Tịnh Cơ mà sẽ còn là gánh nặng của Trạch Tịnh Cơ nữa, nghĩ lại cũng đúng Ngôn Thanh Lãng chưa bao giờ làm cái gì ra hồn cả, chỉ lo ăn chơi vì vậy Ngôn Thanh Lãng chẳng để tâm đến tình yêu, những người tiếp cận Ngôn Thanh Lãng đều bị Ngôn Thanh Lãng từ chối Ngôn Thanh Lãng chỉ là nghĩ cho tương lai của mình một ngày sẽ bị tổn thương vì tình yêu, Ngôn Thanh Lãng sợ cái cảm giác bị bỏ rơi, bây giờ Ngôn Thanh Lãng đã quen cảnh sống lủi thủi một mình, đừng làm Ngôn Thanh Lãng nhớ lại cái lúc nó bị mẹ thì rời đi cha thì ruồng bỏ... Ngôn Thanh Lãng đau lòng. Đáng giận nhất là cái thói hứng thú kia, sau này tuyệt đối bỏ! Nàng quyết tâm, nói bỏ liền bỏ.
*****-----*****
*****-----*****
" Ngôn Thanh Lãng? Ngôn Thanh Lãng? "
" Thanh Lãng không có mặt trong lớp cô ơi "
" Em ấy đi đâu? Có xin phép không? "
" Lúc nãy em thấy bạn ấy tự động rời đi, có thể bạn ấy không khoẻ chỗ nào, đi xuống phòng y tế rồi đấy ".
Trạch Tịnh Cơ nhíu mày bấm viết đặt xuống cuốn sách báo danh, không vui đạp giày cao gót bước ra ngoài.
- ------------ SÂN THƯỢNG -----------------
" Ngôn Thanh Lãng! Em dám cúp tiết??! "
Ngôn Thanh Lãng giật người đứng dậy trợn tròn mắt, 2 giây sau Ngôn Thanh Lãng khép nửa mắt lại xưa tay vẫn mang headphone trên đầu bước ngang mặt Trạch Tịnh Cơ, dời headphone xuống nhẹ giọng:
" Xin lỗi chỉ là em có chút mệt, em về lớp ngay ".
Trạch Tịnh Cơ xoay người nắm lấy cổ tay kéo Ngôn Thanh Lãng lại- do Trạch Tịnh Cơ mang giày cao gót nên cao hơn Ngôn Thanh Lãng chừng nửa cái đầu gần môi mình rồi đặt nhẹ lên trán Ngôn Thanh Lãng một nụ hôn.
" Trán nhiệt độ vẫn bình thường, không có sốt vậy em mệt chỗ nào? " – Trạch Tịnh Cơ cười nói.
Ngôn Thanh Lãng trợn mắt đẩy mạnh vai Trạch Tịnh Cơ ra chạy một mạch xuống cầu thang.
Đúng vậy, giờ khắc này Trạch Tịnh Cơ khẳng định đêm qua chỉ là dục vọng nhất thời sau này Ngôn Thanh Lãng có thể bài xích sẽ không muốn thân cận cùng cô nữa.
Cảm nhận sóng mũi mình hơi cay, Trạch Tịnh Cơ đưa tay lên quẹt ngang, nhẹ nhàng bước về lớp.
******----------*******
" ÔNG TRỜI THÍCH TRÊU TÔI LẮM SAO!! NẾU ÔNG MUỐN CHO TÔI THỬ THÁCH THÌ BÂY GIỜ TÔI CHẤP NHẬN CÁI CHẾT ĐỂ KẾT THÚC VIỆC NÀY CHO RỒI ĐI!!!!! "
Ngôn Thanh Lãng ôm đầu hét toáng trong nhà vệ sinh đang là giờ học rất ít học sinh và thầy cô đi ngang nếu không sẽ có người gọi bác sĩ bảo có 1 em học sinh tâm thần có vấn đề mà chích 1 mũi cho an thần lại.
Đưa tay chạm lên cái trán vừa được người hôn lên, Ngôn Thanh Lãng rát 2 má.
Đêm qua nàng hôn cô rất có cảm giác nhưng là hình như khác xa cảm giác này.
< Lúc nãy cơ thể mình như có 1 vòng điện lướt ngang, đầu có, tay có, chân có, ngực có, cả chỗ đó cũng có nữa, mình làm sao vậy?! >.
Ngôn Thanh Lãng thả hồn đi khắp nhà vệ sinh.
- ------------ ///// ----------------
Tùng! Tùng!
Đánh trống tan học, chờ đợi bên ngoài còn lắng 1 ít tiếng động, chắc hẳn học sinh thầy cô về gần hết Ngôn Thanh Lãng mới chui đầu lên phòng học lấy cặp của mình.
Két ~
Không có ai, Ngôn Thanh Lãng thổi phù trút nổi bất an ra 1 cái, ảo não bước đến ghế, vác cái cặp lên vai nặng nề ra về.
6 h 30 pm.
Ngôn Thanh Lãng vắt viết trên miệng lẩm bẩm:
" Mình đã dốt Anh mà cúp tiết, óc chó quá, lát phải nhờ cô ấy giảng lại mới được nhưng mà hồi sáng mình trốn cô ấy không biết cô ấy sẽ giảng không nhỉ? ".
6 h 45 pm.
Ngôn Thanh Lãng quay viết trên tay:
" Sao chưa đến? "
7 h 20 pm.
Ngôn Thanh Lãng ngặm viết:
" Vẫn chưa đến, uầy...!"
7 h 40 pm.
Ngôn Thanh Lãng chán nản mắt nhắm mắt mở nằm dài trên bàn:
" Cô ấy không đến phải báo 1 tiếng cho mình chứ! "
Ngôn Thanh Lãng bật dậy mở cái điện thoại nhịn ăn cả 1 năm mới mua được – Ip 6 – của mình lên vào danh bạ dò tên – Cô Trạch – Ngôn Thanh Lãng định nhấn nút gọi.
" Thôi bỏ, chắc là cô có việc bận nên không gọi, mình cũng nên không làm phiền cô thì hơn ".
Điện thoại bỗng rung làm Ngôn Thanh Lãng giật mình, chuẩn bị quăng cái Ip cực khổ mua được vào tường thì vô tình thấy tên: Cô Trạch.
" Cô gọi em? "
" Em là học sinh của tôi...!mà lại nhìn ngực...!vuốt tóc...!còn hôn môi tôi!...!tôi sẽ cho em viết kiểm điểm vì tội vô lễ với giáo viên...!làm cho em lưu ban...!tôi mới hả dạ..
haha....!"
Ngôn Thanh Lãng nghe như trời đánh, nàng học hành ít nhiều gì cũng rất tốn thời gian, đâu thể nói lưu ban thì có thể lưu ban! Lập tức phản bác lại.
" Cô là vì không muốn em lưu ban nên mới dạy thêm cho em vả lại cô đừng nói bậy, những việc đó cả 2 phía đều tự nguyện mà!! "
" Tự nguyện? " Trạch Tịnh Cơ đau lòng lẩm bẩm, mình là tự nguyện một phút trở thành người giải phóng hứng thú cho Ngôn Thanh Lãng đi, lại cười buồn một cái, cả hai cũng tự nguyện nhưng không cần lớn tiếng quát người như vậy.
" Em thêm 1 một tội nói láo nữa! Tôi! không! có! tự! nguyện! Lưu ban là vừa!!! "
" Mà...!cô đang say à? Cô đang ở đâu vậy?! "
Ngôn Thanh Lãng có chút tức giận quát lớn tiếng, không gọi điện để báo hôm nay nghỉ học còn say khướt gọi điện, tức giận! Bên đầu dây kia nghe được, màn nhĩ ung ung, tim cũng muốn thủng một lỗ.
" Em đừng giận...!tôi chỉ đùa thôi, đừng lớn tiếng với tôi có được không? À...!tôi đang ở dưới nhà em "
< Nhà tôi? > Ngôn Thanh Lãng cúp máy, mở cửa phóng như tên xuống cầu thang, trợn mắt nhìn người nằm trên sô pha, nàng nghi ngờ nhìn khoá cửa sau đó chạy lại đỡ Trạch Tịnh Cơ.
" Em đây rồi..." Trạch Tịnh Cơ nỡ nụ cười, vuốt mặt Ngôn Thanh Lãng.
" Cô đến hồi nào? Sao lại say như vậy? Cô là giáo viên mà say trước mặt học sinh, em sẽ báo cáo lại với nhà trường phạt cô đấy!!! Này! Này!! Cô ơi?!! "..