Tình Cuối

Những chuyện kế tiếp đó xảy ra rất nhanh. Trong tiếng hoan hô vang dậy không ngớt, MC đeo chiếc thắt lưng vàng lấp lánh lên eo Hàn Giang Khuyết, rồi phỏng vấn mấy câu đơn giản. Sau đó Hàn Giang Khuyết nhanh chóng nhảy phốc xuống khỏi sàn đấu, hắn không để tâm đến phản ứng của người xung quanh, tới thẳng trước mặt Văn Kha.

Hàn Giang Khuyết hạ mình xuống. Hắn không mở miệng, chỉ dùng cánh tay ôm lấy Văn Kha, sau đó bế bổng Omega của mình lên.

Cho nên người người đều đang nhìn hắn, cũng có thể thấy rõ hắn đã kiệt sức rồi.

Trên người Alpha đẫm mồ hôi, vết thương trên lông mày phải còn rỉ máu, cánh tay ôm Văn Kha cũng khe khẽ run.

Hắn chỉ có thể duy trì được một chốc, sau đó phải thả Văn Kha xuống. Kế đó hắn cởi chiếc thắt lưng vàng rực rỡ trên người mình ra rồi ngồi xổm xuống trước mặt Văn Kha.

"Hàn, Hàn Giang Khuyết."

Văn Kha không hiểu ý Hàn Giang Khuyết, đành phải luống cuống mở miệng.

Mà Hàn Giang Khuyết chỉ ngẩng đầu nhếch môi nở nụ cười với anh. Ngón tay hắn vẫn đang run rẩy vì ban nãy dùng sức quá mạnh, nhưng vẫn kiên trì đeo chiếc thắt lưng Vua quyền anh thuộc về mình cho Văn Kha.

Vình dự chói mắt có được sau khi chiến đấu đẫm máu được chậm rãi đeo trên thắt lưng Văn Kha. Kích thước của nó quá lớn nên khi nằm trên eo Omega có vẻ hơi buồn cười, nhưng cái nặng trĩu kia lại khiến Văn Kha đỏ hoe mắt.

Giây phút ấy, anh như trở thành trung tâm của thế giới.

Anh không khỏi cảm thấy hơi sợ, bèn ngẩng đầu lên cố gắng muốn duy trì bình tĩnh, nhưng trong nháy mắt đó lại thấy ánh mắt Phó Tiểu Vũ nhìn hai người họ –

Đó là một ánh mắt dù đã cố gắng kìm chế lắm rồi, song vẫn nhìn ra được nỗi đau lòng chứa chan trong ấy.

Văn Kha lập tức sửng sốt.

Lúc này Hàn Giang Khuyết mới đứng dậy, hắn quay đầu nhìn về phía Phó Tiểu Vũ và mỉm cười, rất tự nhiên duỗi nắm đấm ra nói với Phó Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, tôi thắng rồi!"

Dường như Phó Tiểu Vũ chỉ thất thần trong chốc lát, kế đó y vươn tay ra chạm vào nắm tay Hàn Giang Khuyết. Y nhanh chóng thu lại vẻ mất mát trong mắt, nhanh đến mức Văn Kha phải nghi ngờ nỗi đau lòng Phó Tiểu Vũ lộ ra trong chớp mắt ấy chỉ là ảo giác của anh.

Phó Tiểu Vũ nhẹ giọng nói: "Chúc mừng cậu nhé. Đây... Đây là đai lưng vàng đầu tiên của cậu."


Hai người lại nói mấy câu đơn giản, sau đó Phó Tiểu Vũ bình tĩnh nói: "Tôi có chút việc cần về một chuyến, hôm khác cậu phải đãi tôi một bữa để chúc mừng đấy, Vua quyền anh."

"Được." Hàn Giang Khuyết dứt khoát trả lời: "Hôm nào gọi điện thoại cho cậu."

Văn Kha và Phó Tiểu Vũ cũng tạm biệt nhau, nhưng lúc nhìn Phó Tiểu Vũ quay người rời đi, không hiểu sao anh lại thấy lòng mình ngũ vị tạp trần.

Sự nhạy cảm với tình cảm khiến trong giây phút ánh mắt giao nhau, anh đã xác nhận trực giác của mình.

Dường như Phó Tiểu Vũ và Hàn Giang Khuyết không phải có quan hệ bình thường.

.....

Tình hình sau đó hơi lộn xộn, Hàn Giang Khuyết và mấy người nom như huấn luyện viên ôm nhau một cái, lại để cho nhân viên y tế kiểm tra đơn giản xem trên người hắn có vết thương nào đáng chú ý hay không. Sau khi hết thảy đã xong xuôi, rốt cuộc hắn mới dẫn Văn Kha đi ra từ một con đường bí mật khác.

Đêm nay Hàn Giang Khuyết đã đặt một phòng trong khách sạn tự phục vụ ở tầng cao nhất của câu lạc bộ LM. Đến tầng đó, Văn Kha không khỏi kinh ngạc thán phục.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy khách sạn công nghệ cao thế này, ngay cả check-in cũng tự mình dùng máy tính thông minh để thao tác. Không cần thẻ phòng, bởi vì khi quét gương mặt lúc check-in đã nhập vào hệ thống, sau đó sẽ đi qua một cánh cửa kiểm tra an toàn, rồi quét mặt trên cửa lối đi, lúc này mới có thể bước vào một hành lang nhấp nháy ánh đèn và tĩnh mịch như trong phi thuyền vũ trụ.

Vào giờ phút này, Văn Kha mới hiểu được ban đầu Phó Tiểu Vũ nói chốn này là thung lũng Silicon của thành phố B thực sự không phải lời khen khoa trương.

Mà Hàn Giang Khuyết lại hoàn toàn không có cảm giác lạ lẫm gì, hắn đi thẳng vào trong căn phòng cuối cùng.

Cửa phòng cũng dùng hệ thống nhận diện khuôn mặt. Lúc cánh cửa lớn trang trí như khoang thuyền vũ trụ mở ra, Văn Kha không khỏi trợn tròn mắt. Cách trang hoàng bên trong lại rất trang nhã phục cổ, toàn bộ đồ dùng đều được làm từ gỗ lim. Căn phòng ngập tràn ánh đèn màu vàng ấm, trên bàn đã bày một chai rượu vang, chính giữa là chiếc giường tròn vô cùng lớn, nom cả căn phòng cực kỳ sang trọng.

Đây là lần đầu tiên Văn Kha qua đêm bên ngoài với Hàn Giang Khuyết, suy nghĩ này vừa bật ra, trong lòng anh không khỏi nổi lên một cảm giác khác thường.

Khi Hàn Giang Khuyết quay đầu đóng cửa mới nhìn thấy Văn Kha vẫn đang ngốc nghếch cầm đôi găng tay quyền anh của mình, không khỏi mở miệng hỏi: "Anh còn mang theo cái này làm gì?"

"Anh, anh vừa nhìn thấy huấn luyện viên của em cầm, nên bảo với anh ta đưa cho mình." Văn Kha thẹn thùng, nhưng vẫn ôm đôi găng thấm mồ hôi vào lòng như của báu: "Mai anh còn muốn mang về nhà cơ."


Hàn Giang Khuyết nhếch khóe miệng, nụ cười này khiến vết thương trên lông mày của hắn bị ảnh hưởng, bèn không kìm được thấp giọng "Shhh" một tiếng.

Văn Kha sốt ruột vội vàng bước tới nhón chân cẩn thận xem xét miệng vết thương của hắn.

Trong không gian chỉ còn hai người, Hàn Giang Khuyết hoàn toàn không còn vẻ hung hãn như lúc trên sàn đấu khi nãy. Hắn nhẹ giọng hỏi: "Văn Kha, anh có thích xem em đấu quyền anh không?"

Chàng Alpha thuận thế vùi mặt vào bả vai Omega của mình. Một người nặng 85kg nũng nịu khiến Văn Kha bị ép lảo đảo, đành phải dựa lưng vào cửa mới có thể gắng gượng đứng vững. Anh không thể không thở dốc một hơi mới trả lời: "Thích."

"Cực kỳ đẹp trai..."

Văn Kha thì thào. Anh cảm thấy hơi xấu hổ vì miệng lưỡi vụng về, anh rất mong mình có thể dùng từ ngữ hoa mỹ để bày tỏ cảm xúc cuồn cuộn của mình, nhưng chỉ có thể lặp đi lặp lại: "Cực kỳ đẹp trai, thật đấy."

Hàn Giang Khuyết lại cười, đôi mắt đen láy cong cong tựa như vầng trăng non.

Đây cũng thực sự là một chuyện rất kỳ lạ, Văn Kha không nhịn được nghĩ, chàng trai cao lớn thế kia lại có thể cười ngọt ngào đáng yêu nhường này.

"Nếu chúng ta ở trong thế giới võ hiệp thì tốt biết bao, có đôi khi em sẽ không nhịn được mà nghĩ thế..."

Trong căn phòng rộng lớn và yên tĩnh này chỉ có hai người họ. Chẳng biết lúc nào đôi bên đã lặng lẽ ngồi trên giường tựa sát vào nhau. Một lát sau, Hàn Giang Khuyết mới thấp giọng mở miệng nói.

"Thật ư?" Văn Kha ôm đầu Hàn Giang Khuyết, vuốt ve một lọn tóc vểnh lên sau gáy hắn.

"Bởi vì em không thông minh, anh biết mà. Trên thế giới này, thông minh là tư chất rất quan trọng, đa số thời điểm người thông minh sẽ là bên thắng. Cho nên với em, ứng phó thực sự làm em khá mệt mỏi."

Hàn Giang Khuyết dừng một chút, sau đó bình tĩnh nói: "Nhưng nếu chúng ta ở trong thế giới võ hiệp, có lẽ hết thảy mọi chuyện đều sẽ khác. Em cảm thấy có thể mình sẽ là một đại hiệp tiếu ngạo giang hồ."

Giây phút đó, Văn Kha bỗng cảm thấy trong lồng ngực mình đang nghẹn ứ một loại cảm giác không nói thành lời.

Hào quang vua quyền anh vẫn chưa tan biến, mà biển người đông đúc chẳng qua chỉ có ở trong mười phút trước đó.


Chênh lệch đột nhiên như vậy khiến người ta cảm thấy ngột ngạt khôn cùng, giống như giữa đám đông nhốn nháo, linh hồn của một thiếu niên bi thương và cô độc chợt lóe lên.

"Nhất định em sẽ là người như vậy, Hàn đại hiệp ạ."

Văn Kha không thể không gắng lộ ra một nụ cười mới có thể khiến mình thoát khỏi bầu không khí đó. Anh nhéo nhéo cằm Hàn Giang Khuyết: "Nhưng mà anh không biết võ công, làm thế nào đây?"

"Em dạy cho anh."

Nỗi buồn dường như chợt vụt tan, Hàn Giang Khuyết bỗng nhiên lại khôi phục tinh lực. Hắn bật dậy hưng phấn đeo cho mình và Văn Kha mỗi người một chiếc găng tay: "Nào nào –"

Từ nhỏ đến giờ Văn Kha chưa từng đánh nhau, một tay anh đeo chiếc găng quyền anh to lớn không vừa kích cỡ, chỉ ngơ ngác không biết nên làm thế nào cho phải. Nhưng còn không kịp đợi anh phản ứng, Hàn Giang Khuyết đã vội vã nện vào ngực anh một cú.

Lực đương nhiên không mạnh, nhưng Văn Kha không kịp chuẩn bị, lập tức mất cân bằng ngã ngồi xuống giường một cách chật vật.

Văn Kha không khỏi ngây ra một lúc, nhất thời có chút hoài nghi nhân sinh.

Theo lẽ thường, anh còn tưởng rằng Hàn Giang Khuyết đang ve vãn mình, còn tưởng Hàn Giang Khuyết sẽ đấm mình mấy cú nhẹ hều, sau đó hai người lại thân mật.

Nhưng anh hoàn toàn không ngờ được chàng Alpha ngốc này lại thật sự muốn đấm bốc với anh.

"Hươu cao cổ, chiến đấu nào."

Hàn Giang Khuyết cười híp mắt nói.

Thế là, Văn Kha nghiến răng nhảy dựng lên.

Anh nghĩ, em nói đúng đấy, hươu cao cổ thực sự biết chiến đấu.

Văn Kha cố ý hung hăng đấm một cú lên vai phải Hàn Giang Khuyết, nhưng lại bị hắn dùng tay không chặn lại. Anh lại giơ một chân lên muốn thực hiện một cú đá ngầu lòi, không ngờ không chỉ bị Hàn Giang Khuyết nhanh nhẹn nhảy sang né đi, mà còn hơi lảo đảo vì trọng tâm bất ổn....

"Á a, cứu —!"

Văn Kha giật nảy mình, bị Hàn Giang Khuyết đứng cạnh đẩy một chút. Anh không ngã sấp xuống, chỉ lại đặt mông ngã phịch lên chiếc giường mềm mại.


"Ờ hớ!" Hàn Giang Khuyết nhìn động tác vụng về của Văn Kha, cười vô cùng ranh mãnh: "Kha thức – Cước pháp quét đường tự vấp?"

Văn Kha rất bẽ mặt vì chính mình. Anh vừa giận dữ cũng hơi buồn cười, thế là lại nhảy bật dậy nhào đến trên người Hàn Giang Khuyết. Anh đang dùng nước cờ hiểm của nhà binh, nếu Hàn Giang Khuyết không ôm anh, anh, anh sẽ trượt ngã...

Nhưng quả nhiên không ngoài dự liệu, anh được người yêu ôm chặt lấy.

Thế là Văn Kha đạt được quỷ kế, nhanh chóng dùng cánh tay đeo găng quyền anh ôm lấy đầu Alpha, sau đó nhẹ nhàng cắn quai hàm Hàn Giang Khuyết.

"Này, không được cắn."

Hàn Giang Khuyết ngớ người vì chiêu thức liên tiếp này, hai người cùng lăn xuống giường, lúc này Văn Kha mới dương dương đắc ý nhả ra, thì thầm vào tai Hàn Giang Khuyết: "Đây là Kha thức – Chủy pháp cắn sói con hư."

*Ờ thì cước pháp là phương thức dùng chân, chủy pháp là cách thức dùng miệng, toàn các cách thức dựa theo truyện võ thuật nên mình giữ nguyên Hán Việt...

Hàn Giang Khuyết cười không dừng được. Hắn lập tức đẩy ngã Văn Kha, sau đó dùng một tay lột quần Văn Kha để lộ cặp mông trắng nõn tròn trịa, kế tiếp vui vẻ dùng găng tay đấm hai cú vào đó!

Mông Văn Kha lập tức tê rần.

Đương nhiên là không đau lắm, nhưng chủ yếu là người hoàn toàn ngớ ra, mặt cũng nóng khôn cùng. Anh lắp ba lắp bắp hỏi: "Em, em làm gì thế hả?"

"Anh có biết chiêu này không?" Hàn Giang Khuyết đắc ý nói: "Đây là Độc cô cửu kiếm chi – Phá – mông – thức."

Thậm chí hắn còn nhấn mạnh từng chữ.

"Phá cái con kh –"

Mặt Văn Kha đỏ như ráng mây chiều, anh tức đến nỗi mắc nghẹn.

*Chiêu này cậu Khuyết tự sáng tạo ra dựa vào bí kíp Độc cô cửu kiếm của Kim Dung. Độc cô cửu kiếm của Kim Dung tiên sinh có chín thức: Tổng quát thức, Phá kiếm thức, Phá đao thức, Phá khí thức, Phá chưởng thức, Phá tiễn thức, Phá thương thức, Phá tiên thức, Phá sách thức. Còn Hàn Giang Khuyết tiên sinh có Phá mông thức, thật là....

__________________

Cảm thấy hơi cạn lời với cháu Khuyết, con trai ơi con ngơ quá đi mất =)))))))

Người post: Yến Nhi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận