Chiếc xe dừng lại ngay trước cửa sau của một khách sạn cao cấp mang tên Nam Đỉnh, Dịch Kính Nam lập tức bước xuống, vòng ra bên kia mở cánh cửa xe.
Lúc này, Hà Nhược Liên không muốn rời khỏi, bàn tay lạnh ngắt bấu chặt lấy chiếc váy.
Nhưng đã đến đây, việc bảo hắn dừng lại ý định khốn nạn e là rất khó.
Thế nên chẳng đợi cô tự nguyện hắn đã bóp lấy cánh tay kéo ra, lôi cô xồng xộc vào trong và ném luôn chìa khóa xe cho bảo vệ.
Cô phản kháng, gỡ bỏ bàn tay của hắn, nhưng với chút sức lực yếu ớt của người con gái thì làm sao có thể thoát khỏi?
- Kính Nam, anh dừng lại đi...mau buông em ra.
Ánh mắt kiên định nhìn thẳng hướng đi, lý trí không hề xao động và tốc độ đôi chân di chuyển nhanh dần, vào thang máy lên phòng VIP đặc biệt của mình.
- Kính Nam, giữa hai chúng ta đã kết thúc từ lâu.
Dịch Kính Nam tựa cơ thể về sau, ôm chặt chiếc eo nhỏ nhắn của Hà Nhược Liên kéo sát vào người, đuôi mắt cong lên vui vẻ, hỏi:
- Kết thúc khi nào sao tôi không biết nhỉ?
- Anh...
- Cũng đâu phải lần đầu tiên hai ta đến đây, em ngại cái gì?
Không ngại, còn gì đâu nữa mà ngại, điều quý giá nhất của người con gái cô đã trao cho hắn, vậy thì còn thứ gì đáng mất mát hơn nữa đâu.
Chỉ là thời gian sau hắn sẽ có vợ, cô dâu không phải là cô, chính là cô gái cô gặp ở bệnh viện vào hơn hai năm về trước ngày hắn xảy ra tai nạn.
Vậy thì cả hai tiếp tục mối quan hệ này để làm gì? Để cô không thể quên hắn, nỗi đau khắc sâu vào tim thêm một chút hay là điều chi?
Thang may lúc này mở ra, thần trí của Hà Nhược Liên đang mờ mịt thì đột nhiên cánh tay thon nhỏ lần nữa bị bóp chặt và kéo đến căn phòng dành riêng cho hắn, chẳng có một chút nâng niu hay trân trọng như những lần trước.
Cánh cửa được khép kín, không gian thu lại ở chốn riêng tư.
Lúc này, đôi môi của cô bị người đối diện thô bạo chiếm lấy, để tấm lưng mảnh mai áp sát vào bức tường, chiếc lưỡi tinh tế càng quét vào bên trong khoang miệng chứa mật ngọt ái tình, hơi nóng phả ra và mùi rượu từ cơ thể của Dịch Kính Nam làm cô bấn loạn mà giãy giụa thoát khỏi.
- Từ chối cái gì, em từng thích lắm mà, rên rỉ phóng túng dưới thân của tôi.
Hay em lo lắng, sợ sau vụ tai nạn tôi không còn khả năng giúp em thoả mãn.
Yên tâm đi Hà Nhược Liên, tôi chắc chắn không thua kém Chung Đức Vĩnh bất cứ điều gì.
Đêm nay em có thể cảm nhận, so sánh và đánh giá!
Khuôn mặt của Hà Nhược Liên căng cứng, ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi mắt tàn độc của hắn, bàn tay trở nên vô lực mà buông xuôi.
Thì ra những câu nói của Dịch Kính Nam anh ở bữa tiệc khi nãy điều có ngụ ý sâu xa.
- Anh nghĩ em và Chung tổng đang yêu nhau?
- Không phải như vậy sao?
Dịch Kính Nam nhếch môi cười khẩy, chống một tay vào bức tường ngang với thái dương của cô, bàn tay còn lại nâng khuôn mặt diễm ái đẹp đẽ lên cao, hắn nói tiếp:
- Em chê tôi, tìm một bến đỗ khác tốt hơn cho tương lai, nhưng tại sao lại là bạn thân của tôi?
Hai giọt nước mắt tuôn trào, chảy dài vào mép tai.
Tại sao có thể nghĩ cô như thế, cô quyết định xin việc ở Chung Thị xuất phát từ cô bạn thân Chung Gia Uyển, ngoài công việc cô chưa từng tiếp tục gần gũi với Chung Đức Vĩnh, những lần được anh đưa về cũng luôn giữ khoảng cách, xưng hô đúng mực giữa ông chủ và nhân viên.
Gần ba tháng theo đuổi, nửa năm chính thức yêu nhau, thời gian khá lâu chẳng lẽ Dịch Kính Nam anh không hiểu tính cách và con người của cô một chút nào sao?
- Anh đừng nói nữa, em xin anh đừng nói nữa!
Hà Nhược Liên dùng hết sức đẩy mạnh đối phương, sau đó chạy đi muốn rời khỏi nơi đây, không muốn tiếp tục đối diện với hắn để nghe những điều oan ức về mình.
Nhưng bàn tay vừa đặt vào cần gạt ổ khóa thì cơ thể đã bị tóm lại, đôi tay rắn rỏi của hắn bế ngang cô lên giam giữ, tiến đến chiếc giường rộng rãi trắng tinh ở giữa căn phòng sang trọng, đẳng cấp quý tộc.
Hung hăng cưỡng ép Hà Nhược Liên nằm xuống dưới giường, Dịch Kính Nam cưỡi lên trên cơ thể mảnh mai.
Lúc này, cô phản kháng quyết liệt, lắc đầu lung tung, hai chân giãy giụa đến rơi cả đôi giày cao gót, những vẫn không thành công thoát được sự kìm chặt của hắn.
- Kính Nam, anh nghĩ em như thế, vậy tại sao còn muốn làm chuyện này?
- Đơn giản là tôi không cho phép hai người hạnh phúc, đây chính là cái giá của sự phản bội!
Sắc mặt của Dịch Kính Nam sa sầm tối đen, ánh mắt hung bạo xoáy sâu vào đôi mắt đã đỏ cay của Hà Nhược Liên, cười lạnh cất tiếng:
- Khá khen cho sự diễn xuất nhập tâm này của em.
Toàn thân của Hà Nhược Liên trở nên vô lực, ánh mắt mơ màng nhìn vô định, mặc cho người đàn ông phía trên bừa bãi xuống cơ thể của mình.
Dịch Kính Nam hôn cô, lung tung khắp nơi da thịt mịn màng và trắng ngần như ngọc.
Bàn tay luồn ra sau lưng kéo dây kéo của chiếc đầm, nhanh chóng phủ lên bầu ngực to tròn trực tiếp nhào nặn méo mó.
Môi lưỡi thay phiên nhau làm việc, hết giày xéo đôi môi sang gặm nhắm xương quai xanh và liếm láp chiếc cần cổ, hiện tại đã tiến xuống ngậm cắn nhũ hoa đỏ hồng xinh xắn.
Hai năm trước Hà Nhược Liên chịu sự sỉ nhục của bà Dịch, hai năm sau cô chịu sự giày vò của Dịch Kính Nam.
Những điều đó đối với một cô gái luôn nghĩ cho người khác, chịu thiệt thòi và ấm ức hơn hai năm qua, liệu có xứng đáng nhận lấy hay không?.