Tình Đắng

Mạc Trọng Huy lái xe trở về biệt thự, đi thẳng lên lầu. Lúc này, An Noãn suy nhược nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch. Hắn đi đến bên cạnh giường, nắm chặt lấy tay cô. “Mạc Trọng Huy, hôm qua là do tâm trạng tôi không tốt, anh đừng làm tổn thương người vô2tội nữa.” Mạc Trọng Huy hơi ngẩn ra, lạnh lùng nhìn Thẩm Cầm Phong.

“Mạc Trọng Huy, anh cũng đừng trách bác sĩ Thẩm, anh thả người đâm phải tôi đi đi, làm nhiều chuyện xấu ắt sẽ bị trời trừng phạt, anh đừng tiếp tục sai nữa.”

Thấy Mạc Trọng Huy không nói gì, An Noãn kích8động nói, “Tôi bảo anh thả người anh có nghe không?”

“Được được được, anh thả người, em đừng kích động, ngoan ngoãn nằm xuống đi.” Mạc Trọng Huy lập tức gọi điện cho Phan Bình, bảo ông ta thả người. Thấy vậy, An Noãn mới yên tâm nằm lại xuống giường. “Các người ra ngoài hết6đi, tôi muốn ngủ thêm một lát.”

An Noãn nghỉ dưỡng một tuần tại nhà, sắc mặt có vẻ đã tốt hơn. Hàng ngày Mạc Trọng Huy đều đích thân thay thuốc cho cô, dưới sự chăm sóc tận tình của hắn, vết thương trên đùi của An Noãn cũng đã đóng vảy.

Cả tuần này, Mạc Trọng3Huy gần như không rời khỏi cô, mỗi phút mỗi giây đều ở bên cạnh cô. Ngay cả lúc cô đi vệ sinh, hắn cũng không để cô phải đặt chân xuống đất, đích thân bế cô vào phòng tắm, đi vệ sinh xong rồi lại bế về. Tắm rửa cũng do hắn phụ trách.

Ban đầu5An Noãn còn có chút e ngại, Mạc Trọng Huy liền nói, “Khắp người em làm gì có chỗ nào mà anh chưa từng hôn, em yên tâm đi, chân em đang bị thương, anh không thể làm gì với em được đâu. Hơn nữa, nếu anh thật sự làm gì đó, em cho rằng em có thể phản kháng được hay sao?”

An Noãn có chút bất lực, suốt cả tuần đành mặc hắn làm gì thì làm.

Cuối cùng cũng có thể xuống đất đi lại, cuối tuần cũng đã đến. Thường Tử Phi sắp phải cưới Giang Thiên Nhu làm vợ, trên tay cô vẫn còn đang đeo chiếc nhẫn kim cương mà Thường Tử Phi đã tặng cho cô.

Ngồi ở trước gương trang điểm, cô đeo chiếc nhẫn trên ngón áp út, rồi lại tháo xuống. Hành động này cứ lặp đi lặp lại vài lần.

Hôm nay Mạc Trọng Huy đến công ty, trước khi đi, hắn đã dặn dò cô không được ra ngoài. Nhưng An Noãn lại vẫn manh động thay quần áo ra khỏi biệt thự.

Người giúp việc chặn đường đi của cô, khó xử nói, “Cô An, cô mới bệnh xong, ngài Mạc trước khi đi dặn dò là không thể để cô ra ngoài.”

“Tôi ra ngoài có chút chuyện, lát sẽ về ngay.”

An Noãn vốn cũng không muốn làm khó họ, nhưng cô cần phải đi gặp Thường Tử Phi một lần, nếu muốn quá sẽ không còn cơ hội nữa.

“Vậy để tôi gọi điện báo cáo với ngài Mạc, ngài Mạc đồng ý rồi cô mới có thể đi.”

An Noãn nhíu mày lại, cả giận nói, “Cho dù Mạc Trọng Huy không đồng ý tôi cũng phải đi, hôm nay cô dám gọi cho Mạc Trọng Huy, tôi sẽ không để cô yên, tốt nhất cô nên xem lại tôi và cô, ai có tiếng nói với Mạc Trong Huy hơn đi.”

Người giúp việc ngập ngừng, cuối cùng cũng không dám ngăn cản gì nữa. An Noãn cũng không muốn dọa cô ta, liền vỗ vai an ủi, “Yên tâm đi, nếu như Mạc Trọng Huy thật sự trách tội, tôi đỡ giúp cô.”

An Noãn bảo tài xế đưa cô đến thẳng tòa nhà của tập đoàn Phi Vũ.

Tiếp tân đã đổi là người khác, không để cho cô vào trong, khinh thường nói, “Muốn gặp Thường tổng của chúng tôi phải hẹn trước, Thường tổng sắp kết hôn rồi, làm gì có thời gian đi tiếp đám người rảnh rỗi các người.”

An Noãn không thuyết phục được cô ta, gọi điện thoại cho Thường Tử Phi cũng không ai bắt máy, không còn cách nào khác chỉ có thể đợi ở bên ngoài. Đợi hai tiếng đồng hồ, chân bắt đầu đau, cô nhìn thấy tài xế của Thường Tử Phi dừng xe ở trước tòa nhà, chắc là đến đón Thường Tử Phi về nhà. Quả nhiên, năm phút sau, Thường Tử Phi bước ra. Cô nhất thời manh động, chạy đến trước mặt Thường Tử Phi, chân có chút tê cứng, không cẩn thận lại bị ngã ngay trước mặt anh. Thường Tử Phi nhíu mày, nhưng vẫn đỡ cô dậy. “Thường Tử Phi, anh thật sự kết hôn với Giang Thiên Nhu sao?” Anh ta lạnh lùng “Ừ” một tiếng. “Thường Tử Phi, anh không thể kết hôn với Giang Thiên Nhu, anh từng nói anh sẽ cưới em mà.” An Noãn kích động tóm lấy tay Thường Tử Phi nhưng anh lại lạnh lùng đẩy cô ra, khiến cô suýt nữa thì bị đẩy ngã xuống đất.

“An Noãn, sao cô còn mặt mũi đến nói những lời này trước mặt tôi? Cô cũng đã là người của Mạc Trọng Huy rồi, hàng ngày cô đều ngủ bên cạnh hắn, cô có tư cách gì yêu cầu tôi không được kết hôn với người con gái khác? Thời gian tối ở trong bệnh viện cô đến thăm tôi được mấy lần? Quãng thời gian đó đều là Thiên Nhu chăm sóc cho tôi. Vào lúc tôi khó khăn nhất, là cô ấy ở bên cạnh tôi, còn cô lại quay trở về bên cạnh Mạc Trọng Huy. An Noãn, cô thật sự xem tôi là kẻ để tiện, đi nhặt chiếc dép mà người khác từng đi sao?”

Cả người An Noãn lạnh run lên, không dám tin vào tai của mình nữa.

“Thường Tử Phi, không phải vậy đâu, anh hiểu lầm em rồi.” Thưởng Tử Phi lạnh lùng cười, “Tôi hiểu lầm cô sao, vậy giờ cô lớn tiếng nói cho tôi biết cô chưa hề lên giường với Mạc Trọng Huy, cô vẫn còn trong trắng đi. Cô có dám nói không?”

“Em bị ép buộc mà.” “Lần đầu tiên bị ép, lần thứ hai cũng bị ép, lần nào cũng bị ép, vậy tại sao khi tôi ép cô, cô lại không đồng ý hả?”

Sau một hồi, anh ta tàn nhẫn nói, “An Noãn, từ lúc tôi không tiếc mạng sống của mình để cứu cô, còn cô lại trở về bên cạnh Mạc Trọng Huy thì chúng ta đã kết thúc rồi. Tôi không cần biết cô trở về bên cạnh Mạc Trọng Huy vì lí do gì, chúng ta cũng không thể nào tiếp tục được nữa, tôi đã nghĩ cô quá tốt đẹp, nhưng cô thật sự không còn trong sạch nữa rồi. Tôi không muốn thấy cô tại hôn lễ của tôi, cô đừng đến.” Lời nói tàn nhẫn của Thường Tử Phi khiến cô chịu đả kích rất lớn, cô ngơ ngác đứng ở đó, nhìn chiếc xe bỏ đi thật xa. Thường Tử Phi ngồi trên xe, đôi tay siết chặt lại, đầu ngón tay đâm vào da thịt, như thể chỉ có như vậy mới khiến anh bớt đau lòng hơn một chút.

***

Lúc An Noãn trở về biệt thự, Mạc Trọng Huy đang nổi giận lôi đình, người trong biệt thự đều chịu tội chung, đặc biệt là tài xế đưa An Noãn ra ngoài. Khi thấy An Noãn trở về, bọn họ mới thở phào. Ai nấy cũng đều nhìn An Noãn bằng ánh mắt cầu cứu.

“Em còn biết quay lại sao? Tại sao không bỏ trốn với Thường Tử Phi luôn đi? Hay là cậu ta chê em dơ bẩn, không cần em nữa.” Cả đám người nghe thấy hắn nói như vậy không khỏi hít vào một hơi. An Noãn vô cùng bình tĩnh, lạnh nhạt nói, “Mạc Trọng Huy, có chuyện gì chúng ta lên lầu nói, đừng đứng ở đây làm trò cười cho mọi người xem.”

Đi lên lầu, về đến phòng, Mạc Trọng Huy tiện tay khóa cửa lại. Hắn đi từng bước từng bước đến trước mặt An Noãn, cuối cùng ép cô đến sát tường, siết chặt lấy cằm cô đến mức phát ra cả tiếng động.

“Em ti tiện đến thế cơ à? Thường Tử Phi sắp kết hôn rồi, em còn đích thân đến tìm cậu ta như vậy sao?” An Noãn hất tay hắn ra, nhếch môi cười nói, “Phải đó, là tôi ti tiện, cái thứ kia của anh không thỏa mãn được tôi, tôi vẫn thích của Thường Tử Phi hơn, kĩ thuật của anh ấy cũng tốt hơn anh.” Mạc Trọng Huy nổi giận, giơ cánh tay lên, chỉ thiếu mỗi nước giáng thẳng xuống.

An Noãn thách thức nói, “Mạc Trọng Huy, anh đánh đi, anh có đánh chết tôi thì tôi vẫn thích Thường Tử Phi, Thường Tử Phi kết hôn rồi, tôi vẫn sẽ thích anh ấy. Chỉ cần anh ấy mở lời, tôi có thể sẵn sàng dâng tới tận cửa bất cứ lúc nào.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui