Mạc Trọng Huy lo lắng cả đêm không ngủ được. IVI
Cũng may qua hôm sau An Noãn cũng đã đỡ nhiều. Trải qua chuyện này, hai người đều ghi nhớ, Mạc Trọng Huy không bao giờ chiều theo An Noãn như vậy2nữa, mà An Noãn cũng không dám tiếp tục ầm ĩ. Thỉnh thoảng ban đêm cảm thấy đói bụng, cô chỉ đòi Mạc Trọng Huy nấu cho mình bát cháo.
***
Mỗi lần An Noãn đi khám thai, Mạc Trọng Huy đều đưa cô8đi. Bác sĩ nói thai nhi rất khỏe mạnh.
Khi mang thai hơn bốn tháng, lần đầu tiên An Noãn cảm nhận được thế nào là cử động thai, lúc đó mọi người đang ăn cơm, Trương Húc và Thâm Cẩm Phong cũng6ở phòng ăn.
Thấy An Noãn đột nhiên hét lên một tiếng, mọi người đều giật mình ngơ ngác. “Em bé cử động rồi, nó vừa đạp tôi một cái!”
Mọi người rất kích động, chỉ có Thẩm Cầm Phong hết sức bình tĩnh: “Chuyện này rất bình thường, đây gọi là cử động thai.”
Sau đó khi về phòng, An Noãn bảo Mạc Trọng Huy ghé tai vào bụng cô lắng nghe. Đứa bé rất bướng bỉnh, trong lúc Mạc Trọng Huy nằm úp sấp lắng5nghe, nó không hề cử động, Mạc Trọng Huy vừa sốt ruột ngồi dậy, nó lại đột nhiên đạp một cái.
“Mạc Trọng Huy, nhân phẩm anh không tốt, em bé không thích anh.”.
An Noãn vô tình trêu chọc, nhưng trong nháy mắt, cô thấy mặt mày Mạc Trọng Huy tái nhợt. An Noãn mấp máy môi, muốn giải thích, đột nhiên Mạc Trọng Huy hừ lạnh một tiếng: “Sau này đừng có bảo anh làm những việc vô vị này nữa, ấu trĩ!” An Noãn hơi mím môi, rốt cuộc cũng không nói gì, có giải thích nhiều cũng vô ích, không tin thì vẫn không tin thôi.
Nhưng cô cũng không muốn nhìn hắn nằm xoay lưng lại một cách lạnh lùng như vậy nên liền chủ động ôm lấy thắt lưng hắn, chỉ trong nháy mắt, Mạc Trọng Huy liền xoay người sang phía cô, mạnh mẽ ôm cô vào lòng.
“Mạc Trọng Huy, thật ra...” Hắn cắt ngang lời cô: “Ngày mai anh đưa em đến bệnh viện khám thai, Thẩm Cầm Phong nói ngày mai là có thể thấy được hình dạng của đứa bé rồi.”
“Anh có mong đợi không? “Ừm... có một chút.”
Lòng buốt nhói, hắn cũng chỉ có thể tự an ủi mình, đứa bé mang một nửa dòng máu của cô ấy, có lẽ khi sinh ra đời, nó sẽ giống hệt cô ấy, như vậy khúc mắc gì trong lòng cũng tiêu tan.
Hôm sau, Mạc Trọng Huy đích thân đưa An Noãn tới bệnh viện. Khi nhìn thấy ảnh chụp bào thai, An Noãn kích động đến rơi nước mắt. “Mạc Trọng Huy, anh xem này, đây là mũi, tôi có cảm giác mũi nó giống mũi anh!” Mạc Trọng Huy hơi khựng lại, lập tức thở dài lặng lẽ, đưa tay chùi nước mắt. “Đồ ngốc, mấy tháng nữa nó sẽ ra gặp chúng ta rồi, bây giờ không cần phải kích động như vậy.” Hắn thừa nhận khi nhìn thấy ảnh chụp em bé, hắn hoàn toàn không xúc động, có muốn giả vờ cũng không giả vờ được. Hắn chỉ cảm thấy mầm sống thật thần kỳ, bụng của An Noãn vốn rất bằng phẳng, giờ đây trong đó lại chứa đựng một đứa bé.
Đêm đó, sau khi An Noãn ngủ rồi, Mạc Trọng Huy cầm ảnh chụp của em bé ra sân thượng, ngồi xem xét kỹ càng.
Có nhiều khi, nghĩ tới đứa bé này là con của Thường Tử Phi, trái tim hắn rất đau xót như có một mũi dao đâm vào, từng nhát, từng nhát cắt rời trái tim hắn thành nhiều mảnh.
Mỗi lần như vậy, có cố tự an ủi mình cũng vô ích, vì đau xót lắm.
Vì muốn cô mang thai, hắn đã cố gắng hết sức, đã làm tất cả, nhưng lại để Thường Tử Phi được hưởng lợi. Mỗi khi nghĩ như vậy, hắn đều cảm thấy đánh cho Thường Tử Phi gãy chân là hãy còn nhẹ.
Đôi khi hắn cũng ngẫm nghĩ, có lẽ lúc đó hai người bọn họ không làm gì cả, thế nhưng cảnh tượng hắn tận
mắt nhìn thấy ngày hôm đó không có cách nào giải thích được. Vả lại, lời kể của hai người cũng giống hệt nhau.
An Noãn mơ màng tỉnh dậy, theo phản xạ đưa tay qua tìm, phát hiện bên cạnh trống trơn. Cô dụi dụi đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, kêu to: “Mạc Trọng Huy, Mạc Trọng Huy!”
Cô biết hắn nhất định ở trong phòng, cô vừa gọi là hắn có thể tới ngay.
Quả nhiên, Mạc Trọng Huy nhanh chóng từ sân thượng chạy vào: “Sao thế? Có phải lại đói rồi không?”
An Noãn lắc đầu: “Không thấy anh đâu, tôi cảm thấy không an toàn. Sau này tôi sẽ không ăn đêm nữa đâu, đó là thói quen không tốt.”
Mạc Trọng Huy có cơ hội hiếm có để nuông chiều cô, hắn vuốt tóc cô, âu yếm nói: “Không sao đâu, đừng nghe lời Thẩm Cẩm Phong, em muốn ăn gì, anh sẽ vẫn đi mua về cho em.”
An Noãn mím môi: “Anh đừng hại tối, em bé sẽ không chịu đâu!”
An Noãn vừa nói xong, đứa bé trong bụng cô lại máy động.
“Mạc Trọng Huy, anh mau nghe đi, bé lại đạp này!”
Mạc Trọng Huy rất nghiêm túc lắng nghe một chút, rồi cau mày nói: “Nghe không ra, nhưng mà nó đạp bụng em, em không đau sao?”
An Noãn cười, lắc đầu: “Không đau, em cảm thấy ngập tràn hạnh phúc.”
Mạc Trọng Huy cảm thấy dạo này tình trạng của An Noãn rất tốt, không chỉ sắc mặt mà tâm tình, tính cách cũng thay đổi rất nhiều, đặc biệt là lúc đối mặt với hắn, cô trở nên dịu dàng hơn trước nhiều.
Không biết có phải vì phụ nữ có thai cảm thấy thiếu an toàn hay không, giờ cô rất thích ôm thắt lưng của Mạc Trọng Huy mà ngủ, thân thể mềm mại dán chặt vào người hắn. Chỉ cần hắn xuống giường một lát, cô sẽ nhanh chóng tỉnh lại, lớn tiếng gọi hắn, giọng tràn đầy vẻ bất lực, khiến hắn càng xót xa hơn.
Ban ngày hắn cũng không đi đâu, ngày ngày ở nhà với cô, luôn ở những nơi mà tầm nhìn của cô có thể thấy được. Có nhiều khi bơi lội, hắn cũng bảo cô ngồi bên cạnh đọc sách. Hắn tập thể hình cũng bảo cô ngồi kế bên. Cô tập yoga, hắn ngồi một bên xem, uống cà phê. Sau khi dùng cơm tối, hắn còn rủ cô ra ngoài đi dạo, đến giờ lại đưa cô về nghỉ ngơi.
Cuộc sống hiện giờ của hai người thật sự khiến người khác phải gọi là cuộc sống thần tiên. Ngẫm lại, nếu như hai người cứ luôn hài hòa, ấm áp như thế thì tốt biết bao nhiêu. Cũng không biết đây có phải là một mong muốn quá xa vời hay không.
***
Cuộc sống êm đềm đó vẫn tiếp tục cho tới lúc An Noãn mang thai được năm tháng.
Bỗng nhiên có một ngày, Hà Tư Kỳ tới biệt thự.
Lúc đó An Noãn và Mạc Trọng Huy đang ở trong phòng trẻ em xem người ta xếp đặt giường cho em bé. Sau hơn một tháng, toàn bộ thiết bị trong phòng đã được lắp đặt xong, bây giờ chỉ còn sắp xếp đồ đạc.
Nhìn phong cách trang trí theo phim hoạt hình của căn phòng, An Noãn rất hài lòng.
Đột nhiên Trương Húc bước tới, nhỏ giọng nói bên tai Mạc Trọng Huy: “Ngài Mạc, cô Hà tới.”
An Noãn cũng nghe thấy.
Khi ôm An Noãn đi xuống lầu, vẻ mặt Mạc Trọng Huy rất khó coi.
Hà Tư Kỳ ngồi trên sofa nhìn cái bụng to của An Noãn. Trong khoảnh khắc đó, Hà Tư Kỳ có một loại xúc cảm muốn xông tới đánh chết đứa bé trong bụng An Noãn. Nhưng cô ta cắn răng kiềm chế. La Hiếu Yến nói không sai, trước mặt Mạc Trọng Huy không được tỏ ra cứng rắn, nếu không sẽ hoàn toàn không có phần thắng. Mạc Trọng Huy ở ngay bên cạnh, làm sao hắn có thể để cô ta đánh lén An Noãn được?
“Em tới đây làm gì?”
Mạc Trọng Huy hơi nhíu mày. Hà Tư Kỳ cúi đầu, dáng vẻ tủi thân rất đáng thương: “Em gọi điện thoại anh không nghe, đến Mạc thị tìm anh không thấy, Thiên Đường anh cũng hiếm khi bước tới, em không còn cách nào nên chỉ có thể tới đây. Tiền anh chu cấp cho em, em đã tiêu hết rồi, bây giờ em không còn đồng nào cả.”
Thấy dáng vẻ nghi ngờ của Mạc Trọng Huy, cô ta hơi oán hận giải thích: “Trước đây anh mua cho em rất nhiều thứ, rồi cả đồ trang sức quý giá, em chưa bao giờ dùng đến tiền. Bây giờ anh không mua bất cứ thứ gì cho em nữa, ngay cả đồ dùng sinh hoạt cũng đều phải tự dùng tiền mua. Trong nhà nhiều người giúp việc cho nên tiền chi tiêu cũng nhiều, hơn nữa em một mình rảnh rỗi cũng buồn chán, ngày nào cũng phải đi shopping đốt thời gian, giải sầu.”