Tình Đắng

Từ sau hôm không vui đó, cô chiến tranh lạnh với Mạc Trọng Huy hai ngày, tuy nằm trên cùng một chiếc giường nhưng người này đều phớt lờ người kia.

Cho tới sáng sớm hôm nay, lúc ăn sáng, Mạc Trọng Huy đột nhiên nói với cô: “Anh phải đi công tác hai ngày, hai ngày này em phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, có việc gì thì tìm Trương Húc.”

“Đến Bắc Kinh viếng Hà Tư Nghiên phải không?” Đôi mày2Mạc Trọng Huy cau lại, bực bội nói: “Em đừng có nhạy cảm như vậy, trở về Bắc Kinh một chuyến, mừng đại thọ của ông.” “Rồi nhân tiện đến viếng Hà Tư Nghiên chứ gì?”

An Noãn vẫn khăng khăng.

Mạc Trọng Huy hơi cáu kỉnh day day điểm giữa đôi mày: “An Noãn, anh đã nói rồi, em đừng lôi chuyện người đã mất ra đay nghiến mãi như thế nữa được không? Cô ấy vô tội mà! Anh đối tốt với em8như vậy, em vẫn cảm thấy chưa đủ sao?”

“Mạc Trọng Huy, đột nhiên anh cảm thấy tôi rất phiền phức đúng không? Có vẻ như cái con bé An Noãn luôn quấn quýt lấy anh trước kia đã trở lại rồi, đúng không? Nếu như anh đã không quên được Hà Tử Nghiên thì tiếp tục thực hiện lời hứa đối với cô ấy, chăm sóc thật tốt cho Hà Tư Kỳ đi! Để tôi đi đi, tôi không cần một đồng nào6của anh cả!”

Mạc Trọng Huy thở dài, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, khẽ nói: “An Noãn, bây giờ em nói anh nên phấn khởi hay là tức giận đây? Em đang ghen đúng không? Cô bé ngốc nghếch, trong lòng anh bây giờ chỉ có một mình em. Anh thật sự muốn móc trái tim anh ra để cho em xem có phải trên đó chỉ viết hai chữ "An Noãn không thôi.”

“Mạc Trọng Huy, tôi không hề càn quấy, mà chính3là tôi không thích Hà Tư Kỳ, không thích anh bao nuôi cô ta!”

Mạc Trọng Huy nhíu mày, bực bội thở ra: “Phụ nữ mang thai nào cũng đều ngang ngược không phân phải trái như vậy à? Hà Tư Kỳ theo anh nhiều năm như vậy, bây giờ anh tốn chút tiền cho cô ấy thì có sao? An Noãn, nhất định phải dồn cô ấy vào đường cùng thì em mới hài lòng hả? An Noãn thiện lương của anh đâu5rồi?”

“Trước kia tôi đã quá thiện lương, quá ngu xuẩn nên mới bị các người trêu đùa như vậy. Bây giờ Hà Tư Kỳ như vậy mà anh đã xót thương rồi, vậy trước kia anh có xót thương tôi không? Anh có xót thương cho tôi từng phải ngồi tù không?”

“An Noãn, chuyện quá khứ cũng đã trở thành quá khứ, anh không muốn bị quấy rầy về chuyện này nữa. Em tự chăm sóc tốt cho bản thân, ngày kia anh về.”

Hôm nay là ngày đại thọ bảy mươi của ông cụ Mạc, đây là lễ mừng thọ lớn nhất từ trước tới nay của ông, lần này thuần túy là muốn gặp cháu trai của mình. Có một hôm, trong lúc ngồi uống trà cùng các chiến hữu, đột nhiên có người hỏi một câu: “Lão Mạc, rất lâu rồi không gặp cháu trai của ông, cháu gái tôi cứ suốt ngày léo nhéo bên tai tôi nhắc tới cháu trai ông mãi, nó vẫn còn yêu cháu trai ông đấy!” “Đúng vậy, thấm thoát cũng đã bảy năm rồi, ông cũng nên bỏ qua đi. Một đứa cháu trai quý báu như vậy, cậu ấy còn trẻ mà, chẳng phải mọi chuyện cứ tùy ý cậu ấy là được sao? Người cùng một nhà cả mà, làm gì có bất đồng nào mà không xí xóa được. Ông cũng đã bảy mươi lăm rồi, nói lời không dễ nghe thì còn có thể sống được mấy năm nữa đâu, sao lại cứ lãng phí thời gian vào buồn phiền hờn giận mãi thế?”

Ngày hôm đó ông cụ Mạc về nhà suốt đêm không ngủ được, rồi chợt bừng tỉnh, đây là giận hờn với ai kia chứ? Thằng nhãi xấu tính đáng ghét kia cũng là do ông nuông chiều quá mà ra thôi. Biết đâu một ngày nào đó nằm trong quan tài rồi, chẳng lẽ thê thảm đến mức không có cháu trai lo liệu ma chay cho mình sao?

Sau đó thì đến ngày đại thọ long trọng hôm nay.

Dù vậy, Mạc Trọng Huy cũng không nghĩ tới việc quay về Bắc Kinh, thế nhưng Đường Tĩnh Vi mẹ hắn, Mạc Bình Sơn ba hắn, rồi Mạc Bạch Linh bác hắn lần lượt gọi điện thoại “dội bom” hắn, ngay đến ông bác cả vô cùng quyền lực Mạc Bình Giang cũng đích thân gọi điện cho hắn. Không còn cách nào khác hắn mới đành thỏa hiệp. Ông cụ là người có đức độ và danh vọng rất cao, rất được mọi người kính trọng, người đến chúc thọ rất nhiều, không hiểm nhân vật thường xuyên xuất hiện trên đài truyền hình. Nhưng ông cụ vẫn lộ vẻ không yên lòng, ánh mắt cứ hướng ra ngoài cửa mà trông ngóng.

Đường Tĩnh Vi đi theo bên cạnh ông, có chút không biết phải làm sao. “Ba, ba đang ngóng Trọng Huy chứ gì? Nó đã nói sẽ về thì nhất định nó sẽ về mà, có lẽ máy bay bị muộn giờ một chút thôi.” Ông cụ không thừa nhận, hừ một tiếng: “Ai nói ba đang đợi cái thằng bất hiếu đó chứ?” “Ba, đến lúc này rồi mà ba còn sĩ diện làm gì? Chẳng phải chúng ta đã nói rõ rồi sao, sẽ không giận Trọng Huy nữa, bây giờ nếu ba vẫn cứng rắn với nó, sẽ không ai có thể giúp ba được nữa đâu.” “Được rồi, được rồi, ba biết rồi.”

Ông cụ lại buồn bực nhìn ra ngoài cửa trông ngóng. Cuối cùng, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, trên khuôn mặt ông chợt nở một nụ cười hiền từ.

Mạc Trọng Huy đi thẳng tới trước mặt ông, hơi xa lạ, lạnh nhạt nói: “Cháu chào ông, chúc ông nội sinh nhật vui vẻ.”

Ông cụ nhớ lời Đường Tĩnh Vi vừa nói, nắm chặt tay Mạc Trọng Huy: “Tốt, tốt, trở về là tốt rồi!”

Mạc Bình Sơn và Mạc Bình Giang đang tiếp đãi khách, thấy Mạc Trọng Huy cũng đều đi tới. “Con chào ba, chào bác!” Mạc Trọng Huy hết sức lễ phép chào hỏi. “Còn biết đường về đấy à?” Mạc Bình Sơn tức giận hừ một tiếng. Mạc Bình Giang hiền từ hơn, ông vỗ vỗ vai Mạc Trọng Huy, cười nói: “Trở về là tốt rồi, ông cháu nhớ cháu lắm. Mấy hôm nay đừng đi đâu cả, ở nhà trò chuyện với ông nhé!”

Mạc Trọng Huy không nói gì, bỗng Mạc Bạch Linh kêu to chạy tới: “Ba, bên nhà họ Thẩm có người tới, là cháu út của Thẩm lão!”

Thẩm Thần Phong vừa xuất hiện đã lập tức trở thành tiêu điểm của lễ mừng thọ. Hiện nay nhà họ Thẩm có quyền thế nhất, ở thủ đô, cháu trai của tướng Thẩm có tiếng là chơi bời phóng túng, những cô gái từng qua tay anh ta có thể xếp thành một hàng dài. Quyền lực của người ở phía sau hậu trường rành rành ra đó, ai thấy anh ta mà không phải kính cẩn cúi đầu vâng vâng dạ dạ.

Thẩm Thần Phong đi thẳng tới trước mặt ông Mạc, giấu đi dáng vẻ phong lưu thường ngày, hết sức kính cẩn nói: “Ông Mạc, dạo này ông nội cháu không được khỏe, đang phải tĩnh tâm dưỡng bệnh, ba và hai bác của cháu cũng đều bận việc, không thể đích thân tới, cho nên bảo cháu đại diện tới chúc thọ ông. Đây là quà tặng mà ông nội cháu đã chuẩn bị để tặng ông.” Ông Mạc vỗ mạnh vào vai Thẩm Thần Phong, cảm khái nói: “Cháu là Thần Phong đúng không? Thoáng cái đã lớn như vậy rồi, thời gian thực sự là không bỏ qua ai cả. Cháu có thể tới được là ông đã rất vui rồi, còn tặng quà cáp gì chứ? Ông Thẩm sức khỏe không tốt, để hôm nào ông sẽ đích thân tới thăm ông ấy. Hôm nay Trọng Huy cũng trở về, hai anh em các cháu cứ trò chuyện thoải mái đi nhé.” Mạc Trọng Huy và Thẩm Thần Phong, mỗi người cầm một ly vang đỏ đứng ở một góc. “Đã lâu không gặp, nghe nói ở Giang Thành, cậu thành công tới mức muốn mua được mưa, muốn gió được gió nhỉ! Gái Giang Thành thế nào?”

Mạc Trọng Huy mỉm cười, trước mắt hiện ra dáng điệu giương nanh múa vuốt của An Noãn.

“Nhìn nụ cười của cậu đủ biết là không tệ rồi! Dạo này không biết ông nội tôi nổi máu khùng điện gì, cứ khăng khăng đòi đi Giang Thành một chuyến, e rằng ông cụ cũng sắp bị teo não đến nơi rồi. Nếu thật sự tới Giang Thành, tôi sẽ tới tìm cậu.”

“Được!”

“Vậy ngày hôm nay tôi làm chủ, tối nay đi hộp đêm đi, có nhớ nhung mấy cô em Bắc Kinh không?”

Mạc Trọng Huy lắc đầu từ chối: “Không được, ngày mai tôi phải đi rồi, đêm nay phải ở nhà với ông.”

“Chậc, sao lại vội vã như vậy? Huy này, cậu không đùa tôi chứ? Thật sự có người ở Giang Thành rồi sao?” Mạc Trọng Huy nói cứ như đùa. “Sắp có con luôn rồi!” Rõ ràng Thẩm Thần Phong không tin, trêu chọc: “Tôi tin được mới lạ! Nếu cậu có con thật, biết bao nhiêu cô em ở Bắc Kinh này sẽ đau lòng đến chết đấy, đừng có đùa!”

Mạc Trọng Huy không tiếp tục nói về chuyện này nữa. Hai người trò chuyện rất vui vẻ, cũng uống khá nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui